Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương ưu đãi

Phiên bản Dịch · 715 chữ

Từ sau khi Thành Vương qua đời, Tuyên Tùng Mộng gần như né tránh chuyện kết hôn, Khương Dục Ninh biết bạn mình có khúc mắc, nên cũng không nhắc đến. Lúc này nghe Thẩm Nhượng nhắc tới, nàng không khỏi quan tâm. Nhưng Thẩm Nhượng lại không có ý định nói rõ, chỉ thay đổi chủ đề, làm ra vẻ trầm ngâm: “Ninh Thọ rời kinh thành, ngày sau ai sẽ giúp nàng quản lý sổ sách?”

Khương Dục Ninh nhất thời chưa hiểu ý, ngây người đáp một tiếng.

Thẩm Nhượng thấy bộ dạng ngơ ngác của nàng, không nhịn được xoa xoa mái tóc mềm mại của Khương Dục Ninh, kéo nàng vào lòng ngồi trên đầu gối mình. “Không bằng để trẫm đích thân chỉ dạy, nàng thấy thế nào?”

Hai người đã thành thân được hai tháng, Khương Dục Ninh nhạy bén nghe ra hàm ý trong lời nói của Thẩm Nhượng, vội vàng muốn trốn nhưng bị hắn ôm chặt, không giãy được, chỉ đành ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay Thẩm Nhượng.

Cuối tháng, Tuyên Tùng Mộng rời kinh thành, Thẩm Nhượng cũng không tìm thêm một nữ tiên sinh khác cho Khương Dục Ninh, thay vào đó, đích thân hướng dẫn nàng. Bên cạnh quản lý sổ sách, Khương Dục Ninh còn bị bắt học thêm nhiều việc khác.

Mùa thu qua đi, mùa đông đến, thoắt cái đã gần đến cuối năm. Khương Dục Ninh với vai trò Hoàng Hậu có rất nhiều việc cần chuẩn bị cho tiệc cung đình vào đêm Giao thừa, còn Thẩm Nhượng cũng bận rộn không ngừng. Mãi đến khi yến hội Giao thừa kết thúc, hai người mới có thể thoải mái thư giãn.

Khách khứa đã về hết, Khương Dục Ninh đứng trên hành lang ngoài điện, sóng vai cùng Thẩm Nhượng. Giữa màn đêm pháo hoa rực rỡ, những bông tuyết rơi nhẹ. Khương Dục Ninh đón một bông tuyết trong lòng bàn tay, khẽ nói: “Tuyết rơi rồi.”

Thẩm Nhượng gật đầu, nghiêng người kéo áo choàng cho nàng, Khương Dục Ninh ngoan ngoãn đón nhận sự chăm sóc của hắn, mắt nhìn pháo hoa xa xa, bất giác nhớ đến đêm Giao thừa vài năm trước khi Thẩm Nhượng vì nàng mà bắn pháo hoa.

Sau một lúc im lặng, nàng chợt nói: “Ca ca, ta muốn về Thường Thanh Viên xem thử.”

Thẩm Nhượng nghe vậy, có chút ngạc nhiên, nhưng hắn chưa bao giờ từ chối Khương Dục Ninh. Cả hai về Thừa ân điện thay y phục, Tiết Hoài Nghĩa đã chuẩn bị sẵn xe ngựa.

Đường về Thường Thanh Viên mất gần hai canh giờ, mà lúc đó cũng đã gần đến giờ Tý. Khương Dục Ninh ngồi trên xe ngựa, ban đầu còn trò chuyện với Thẩm Nhượng, nhưng chẳng bao lâu sau đã thiếp đi.

Khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình đã trở về Thính Phong Tiểu Trúc, phòng ngủ cũ của nàng, nhưng Thẩm Nhượng thì không thấy đâu. Khoác thêm áo lông chồn, nàng không gọi người hầu mà một mình bước ra ngoài.

Đêm dài yên tĩnh, tuyết bên ngoài đã ngừng từ lúc nào, tuyết đọng dày đến mức gần ngập cả đôi giày của Khương Dục Ninh. Nàng bước đi trên tuyết, bỗng nhìn thấy một cây quýt còn sum suê trái chín.

Trong mùa đông tuyết rơi dày, cây vẫn trĩu quả khiến nàng ngạc nhiên. Khương Dục Ninh bước tới, hái một quả quýt và phát hiện cây này nghiêng từ viện bên cạnh sang. Nàng ngẩn người, ký ức từ nhiều năm trước ùa về, nàng cầm quả quýt đứng thẫn thờ.

Lúc này, tiếng bước chân vang lên từ phía sau.

Khương Dục Ninh quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Nhượng trong chiếc áo lông cừu màu sẫm, hắn đứng không xa, dáng vẻ cao lớn, tuấn tú, phản chiếu giữa nền tuyết trắng xóa như cảnh tượng lần đầu hai người gặp gỡ.

Hai người nhìn nhau thật lâu, Khương Dục Ninh định nói gì đó, nhưng chợt nghẹn lời.

Thẩm Nhượng nhìn quả quýt trong tay nàng, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi: “Ninh Ninh, có thể cho ca ca một miếng không?”

—— chính văn xong.

Bạn đang đọc Kiều dưỡng mỹ nhân ngây ngô của Tương Dục Vãn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy10554415
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.