Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1001 chữ

Nhìn đôi mắt già nua nhưng đầy thông tuệ của gia gia, Triệu Vinh cung kính hỏi:

"Gia gia, người nhìn ra điều gì sao?"

"Ta chỉ là một lão già mắt mờ chân chậm, sao có thể nhìn ra được chuyện gì chứ." Nói là vậy, nhưng Triệu Phúc lại nhìn về phía màn mưa, thấp giọng nói, "Có một người chắc chắn biết chút ít nội tình."

"Ai?"

"Bao Đại Đồng."

Nghe được cái tên này, Triệu Vinh không khỏi ngạc nhiên:

"Sao lại là hắn?"

"Bởi vì hắn có một đứa con trai." Triệu Phúc thở dài, "Bao Đại Đồng có thể giới thiệu con vào tiêu cục Trường Thụy, vậy thì dùng chút ân tình này để sắp xếp cho con trai hắn một vị trí trong đó, đâu có gì là khó khăn. Nhưng hắn không làm vậy, chắc chắn là có nguyên nhân. Rất có thể, hắn lo lắng cho sự an nguy của con trai mình."

"Vinh nhi, con có thể vào được tiêu cục là nhờ Bao quán chủ giới thiệu, đã hơn một tháng rồi, con nên đến nhà người ta cảm tạ một tiếng."

"Gia gia dạy phải." Triệu Vinh như chợt hiểu ra điều gì, nhìn gia gia tiếp tục vá lưới đánh cá.

Gừng càng già càng cay. Quả nhiên lời người xưa dạy không bao giờ sai.

Buổi tối, Triệu Vinh đến nhà Triệu Mộc Sinh dùng cơm. Hai nhà chỉ cách nhau vài bước chân. Sau bữa cơm, Triệu Vinh kéo Mộc Sinh ra một góc, dặn dò gã vài chuyện liên quan đến việc ra khơi đánh cá.

Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng Triệu Vinh rất có uy tín với đám thanh niên trong khu Triệu gia ổ.

Ngoại trừ việc võ nghệ ngày càng tiến bộ, đầu óc hắn cũng rất thông minh, nhanh nhạy. Nếu không có gì thay đổi, chắc chắn hắn sẽ trở thành thủ lĩnh đời tiếp theo của Triệu gia ổ.

Sau đó, lại có thêm vài thanh niên cường tráng khác đến tìm Triệu Vinh. Hắn liền kể cho bọn họ nghe một số chuyện thú vị xảy ra trong tiêu cục. Những câu chuyện giang hồ ly kỳ hấp dẫn khiến cho đám thanh niên say mê nghe ngóng, trên mặt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.

Suy nghĩ của mọi người cũng dần dần thay đổi. Ban đầu, khi Triệu Vinh quyết định học võ, người khen kẻ chê, ý kiến bất đồng.

Thứ nhất, luyện võ cần phải tốn kém không ít tiền bạc để bồi bổ khí huyết. Gia cảnh Triệu gia tuy không đến nỗi nghèo khó, nhưng cũng chẳng dư dả gì. Ngoài việc lo cho Triệu Vinh ăn học tử tế, thì số tiền tích góp được cũng chỉ đủ để lo liệu hậu sự cho hai ông cháu.

Thứ hai…

Người trong giang hồ, đao kiếm vô tình. Có võ công bàng thân tuy tốt, nhưng cũng dễ dàng bị cuốn vào tranh đấu nguy hiểm, chưa chắc đã phải là chuyện tốt.

Trước kia, thường có người nói bóng gió: "Đám đánh cá bọn ngươi học võ công để làm gì?". Nhưng hiện tại, không còn ai nói những lời như vậy nữa. Chỉ trong vòng chưa đầy hai năm, mọi người ở Triệu gia ổ đều phải công nhận rằng, ánh mắt của bọn họ trước đây thật thiển cận.

Họ nào biết…

Triệu Vinh chính là trường hợp đặc biệt trong số những trường hợp đặc biệt.

Cũng từ đó, đám thanh niên trai tráng trong khu Triệu gia ổ bắt đầu có ý thức rèn luyện thân thể, học tập võ nghệ.

Tối nay, Tiểu Vinh ca rảnh rỗi, có vài thanh niên đến xin được chỉ giáo thêm về võ công. Bọn họ hăng hái trổ tài trước mặt Triệu Vinh.

Thấy mọi người nhiệt tình như vậy, Triệu Vinh liền ra tay chỉ dạy cho bọn họ vài chiêu. Coi như là hoạt động tiêu cơm sau bữa tối.

Bộ Thông Bối Quyền này là do Bao Đại Đồng truyền dạy. Nhưng cho dù Bao quán chủ có đích thân đến đây, cũng phải kinh ngạc mà thốt lên khen ngợi, bởi vì Triệu Vinh hiện tại đã "thanh xuất vu lam" rồi.

Người xưa có câu:

"Muốn tung hoành ngang dọc, phải có thực lực và bối cảnh vững chắc."

Nếu Triệu gia ổ thật sự có người có thiên phú võ học, Triệu Vinh nhất định sẽ dốc lòng dìu dắt.

Thời buổi loạn lạc này, không chỉ cần phải có thực lực cá nhân, mà còn phải có ý thức xây dựng tập thể vững mạnh.

Nhật Nguyệt Thần Giáo tại sao lại có thể trở thành tà phái lớn mạnh nhất nhì giang hồ?

Cũng bởi vì số lượng giáo chúng đông đảo, tính cả giáo chúng phân bộ và các thế lực ngầm khác, tổng cộng phải đến ba, bốn vạn người. Một giáo phái hùng mạnh như vậy, đương nhiên sẽ trở thành con quái vật khổng lồ khiến giang hồ phải e dè.

Ngày hôm sau, mưa thu đã tạnh.

Triệu Vinh một mình đi đến Thiết Quyền võ quán. Trong sân, hắn nhìn thấy một thanh niên cởi trần, đang miệt mài luyện quyền.

"Vinh ca!"

Bao Bất Điên lớn hơn Triệu Vinh vài tuổi, bình thường vẫn gọi hắn là "Vinh huynh đệ". Nhưng hôm nay lại gọi một tiếng "Vinh ca" đầy cung kính. Khuôn mặt gã rạng rỡ, vội vàng khoác áo bào, tươi cười chạy đến đón tiếp Triệu Vinh.

"Thiếu quán chủ, đã lâu không gặp, quyền pháp của huynh càng lúc càng tiến bộ rồi."

"Nào có, nào có…" Bao Bất Điên xua tay cười ngượng ngùng, "Vinh ca quá khen rồi, gọi ta là Bất Điên là được rồi. Lúc trước, phụ thân vẫn luôn bảo ta học tập Vinh ca, nhưng đến nay ta vẫn còn kém xa lắm."

Bạn đang đọc Kiếm Xuất Hành Sơn (Dịch) của Nhất Phiến Tô Diệp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.