Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt Đầu

Tiểu thuyết gốc · 2392 chữ

Trên sân thượng 1 tòa nhà cao tần, có 2 bóng người đứng đối diện nhau ở phía trên, 1 gã thì máu đã nhuộm đỏ cánh tay trái, hơi thở nặng nề thở dốc từng đợt, còn 1 tay thì cầm 1 khẩu súng chỉa về phía kẻ còn lại.

Còn kẻ bị chỉa súng chỉ đứng đó, gió thổi dập dờn chiếc áo khoát bộ dáng không để ý đến gã kia, cánh tay nâng lên 1 khẩu súng chỉ về phía gã, kèn theo trên môi là nụ cười đùa cợt, tựa như đang làm 1 chuyện đáng lẽ là thường tình.

Lúc này gã cánh tay đã run run, đôi mắt cũng đã mờ dần vì thiếu máu, nhưng đôi chân vẫn trụ lại và hơi thở càng nặng nề hơn, ánh mắt đầy khó hiểu nhình về phía kẻ còn lại, sau đó 2 đôi tay buông bỏ khẩu súng, bỗng bật cười lớn thành tiếng.

-Hahaha ta Bạch Lâm, thì ra cũng có ngày này, bị người tin tưởng nhất phản bội,... Hahaha

-...

Kẻ kia im lặng không nói gì chỉ nhẹ nhàn cong ngón tay cái,1 âm thanh trầm đục vang vội cả sân thượng ngay sau đó gã kia dã gục xuống, đôi mắt vẫn mở lớn trên môi gã vẫn treo nụ cười nhẹ nhàn.

-Tiểu Lâm, tôi xin lỗi....

Kẻ kia bước đến nhẹ nhàn vuốt đôi mắt của gã xuống rồi, bước nhẹ xuống sân thượng, khung cảnh xung quanh tĩnh mịch vô cùng mà cũng làm người khác lạnh sóng lưng.

Bỗng từ cơ thể của gã Bạch Lâm, bỗng tạo thành 1 luồng khói xanh rồi tan biến trong hư vô.

...

Cộp Cộp Cộp...

Những âm thanh đều đều của gỗ va vào nhau, lúc này đôi mắt của Bạch Lâm mờ mờ mở ra, tiếng gỗ va chạm bỗng ngưng lại, lúc này đầu gã đau như búa bổ, nhưng trong tích tắc cơn đau dần tan biến thay vào đó là 1 cảm giác dễ chịu đến mức gã có thể thả lõng cơ thể sau bao năm chinh chiến, Bạch Lâm liền động cơ thể ngồi dậy, ánh mắt bắt đầu đánh giá xung quanh, đây là 1 con sông có nhiều màu sắc mông lung khó hình dung, gã đang ngồi trên 1 chiếc thuyền gỗ có chút mục nát, lúc này phía sau lưng hắn đã mờ mờ thấy được bờ bên kia, đôi mắt gã mở to ra khi thấy ở bờ bên kia là 1 khung cảnh vô cùng mỹ lệ, những đó hoa màu đỏ nỡ rộ lên, đỏ thẳm như máu nhưng lại lung linh xinh đẹp, mặc dù không có màu xanh của lá tô điểm nhưng vẫn nỗi bật che lấp hết phần xinh đẹp của khung cảnh, đó là những đóa hoa Bỉ Ngạn.

Lúc này âm thanh cộp cộp lại vang lên làm gã bắc đắc dĩ dời mắt khỏi mấy đóa hoa, mà quay về phía sau, lúc này trên thuyền không chỉ có mình gã mà còn có 1 lão già, mái tóc bạc trắng và chùm râu lâu ngày không cạo, chiếc mũ che lấp hết nữa khuông mặt, bộ đồ trông khá bẩn thỉu, trên tay cầm lấy 1 cây chèo vẫn tiếp tục chuyển động không ngừng, lúc này Bạch Lâm cũng đã nhận ra theo 1 truyền thuyết thì khi con người chết sẽ được ngồi trên chiếc thuyền cùng kẻ chèo thuyền và dòng sông Bỉ Ngạn, lúc này Bạch Lâm biết ràng gã đã chết, nhưng gã đã chuẩn bị sẵn tâm lí vì khi làm công việc của gã là phải đương đầu với cái chết.

Bạch Lâm vẫn không nói gì im lặng ngắm nhình khung cảnh, còn gã chèo đò vẫn cứ lay động đôi tay, âm thanh gỗ va vào nhau và tiếng nước bị xé đôi hòa huyện vào nhau dường như tạo ra 1 bài ca đưa tiễn cho các âm hồn về bến luân hồi.

Khung cảnh im ắn kéo dài tựa như vô tận thì âm thanh chèo đò bỗng dừng lại, sau đó 1 âm thanh cổ lão vang lên làm Bạch Lâm quan người sang.

-Đến đây thôi, nhân duyên của ngươi không đến được bờ Luân Hồi, còn lại phải xem do ngươi.

Ngay sau đó Bạch Lâm cảm thấy cả cơ thể bỗng xoay vòng rồi được nhẹ nhàn đón nhận, gã rơi xuống dòng sông Bỉ Ngạn, ngay sau đó sóng vỗ mạnh cuống lấy người gã rồi kéo vào 1 vòng xoáy lớn, vòng xoáy nuốt chửng lấy Bạch Lâm, ngay sau đó khung cảnh lại êm đềm rồi im ắn xuống.

Lúc này lão giả nhẹ nhàn than thở.

-Oán Hoa Tâm, xem ra lần này Vũ Tiên Giới lại có kịch hay để xem rồi.

Ngay sau đó lão tan biến vào hư vô sau làng sương mù.

...

Bạch Lâm sau khi bị vòng xoáy cuống đi thì ý thúc cũng bị tắt liệm đi, trong mơ hồ gã cảm ức được 1 thứ gì đó đó đang gọi mời mình, ngay sau đó liền biến mất.

...

Bách Thành.

Thức Tỉnh Điện.

Có 1 đám đông bao quanh người thì chỉ chỉ kẻ thì trỏ trỏ, ồn ao và nhốn nháo vô cùng, ở trung tâm đám đông là 4 thiếu niên, 3 tên mặc xiêm y thêu chữ Mộc, mang trên mặt vẻ mặt khinh bỉ nhình xuống thiếu niên nằm vật vã dưới đất, thiếu niên gầy gò ốm yếu, nằm bất động dưới đất, đầu tóc bù xù, quần áo lấm lem bùn đất.

-1 tiên tiểu tử mà thôi, có Thức Tỉnh Tiên Khí cũng không chịu được, quả nhiên là phế vật.

-Thiếu gia nói đúng, phế vật bày đặc ra vẻ ta đây.

-Có hắn trong họ Bạch xem như 1 sự sỉ nhục đi.

3 thiếu niên khinh bỉ phán xét thiếu niên nằm dưới đất, nhưng vẫn không có động đậy gì từ thiếu niên đó.

-Chết rồi hay chưa.

-Ây da Thức Tỉnh Tiên Khí bị phản phệ mà chết.

-Ta Kháo a, trước giờ chưa từng nghe ai Thức Tỉnh Tiên Khí mà chết.

-....

Vô số dòng người phê phán lời bình nhốn nháo cả 1 đám người, có kẻ thì khinh bỉ, có kẻ thì sợ hãi, có kẻ thì cười trên nỗi đau của người khác, còn thiếu niên họ Bạch kia thì đã mất hết sinh cơ mà chết.

Lúc này bầu trời bỗng xuất hiện 1 vòng xoáy nhỏ, từ phía trên 1 tia lôi điện gián xuống, đánh vào người thiếu niên họ Bạch là cả người cậu giãy giật lên, làm đám người xung quanh sợ hãi.

-Kiếp trước hắn chắc chắn là 1 tên ác bá, kiếp này ngay cả chết rồi lão Thiên cũng không dung...

-Hahaha..

....

Đám 3 thiếu niên lại kẻ tung người hứng, làm cả đám người xung quanh cười nhộn lên, lúc này cơ thể của thiếu niên họ Bạch bỗng động đậy rồi ngồi dậy đưa cánh tay lên chóng lấy đầu, có vẻ đau đớn nhưng trông đôi mắt là sự kiên quyết mạnh mẽ, đó không ai khác chính là Bạch Lâm trùng sinh vào cơ thể này.

Lúc nãy từ trên trời giáng xuống không khác chính là Bạch Lâm linh hồn, ngay sau khi gián xuống gã có lại ý thức nhưng rồi lại bị 1 cơn đau thấu xương đánh thẳng vào não hãi làm gã gần như tê liệt, quá trình kéo dài không lâu, 1 lúc sau gã thở phào nhẹ nhõm vì biết được vừa rồi là Dung Hợp Kí Ức, gã biết được thiếu niên này cũng tên là Bạch Lâm, là 1 thiếu niên làm nô tại Bạch Gia, không biết mặt cha mẹ từ nhỏ, được phu nhân tìm được ở 1 trại mồ côi rồi nhận về làm nô, hôm nay khi cậu tròn 10 tuổi thì được Thức Tỉnh Tiên Khí nhưng bất chợt bị phản phác lại sức mạnh Tiên Khí dẫn đến vỡ nát linh hồn mà chết.

-Thú vị, kiếp này là 1 phế vật à.

Bạch Lâm tự lẩm bẩm sau đó cười nhẹ, gã thế nhưng kiếm trước là 1 thiên tài được vạn kẻ hâm mộ a, kiếp này lại đi làm 1 phế vật, xem như ý trời đi, gã bắt đầu đảo mắt đánh giá xung quanh, xung quanh đám người kinh hãi nhìn cậu tựa như thấy ma đồng dạng.

-Thiếu gia hắn vẫn còn sống kìa.

-Xem ra ông trời dây dẫn vẫn chưa cho chết.

-...

Bỗng bên trong đám người 1 thiếu nữ bước nhanh về phía Bạch Lâm, trên gương mặt mang theo vô tận sầu lo, trong đôi mắt đã ứa nươc, theo kí ức thì thiếu nữ này là Bạch Vân Thanh lớn hơn Bạch Lâm 1 tuổi, là nhị đệ tử Bạch Gia, thiên phú trác việt, được nuôi dưỡng và đào tạo bởi Phu Nhân Bạch, dáng người mặt dù còn nhỏ nhưng đã nêu lên các khung bật lòi lõm làm người khác phải nuốc nước miến khi nhình, gương mặt thanh tú xinh đẹp làm kẻ khác như bị mê hoặc.

-Tiểu Lâm không có sao chớ?

Nàng lại nhẹ nhàn hỏi thăm gã rồi đỡ dậy, gã chỉ nhẹ nhàn lắc đầu sau đó tự chóng tay đứng dậy, cơ thể còn yếu đuối nên gã hơi lão đảo sau đó mở đứng dáng vững được.

-Thanh tỷ ta ổn, hôm nay ngươi không luyện tập?

-Nghe tin ngươi bị phản phệ bất tỉnh nên ta đến xem sao, không sao liền tốt.

-Ta không sao, chỉ là cơ thể hơi yếu.

Lúc cả 2 đang nói chuyện thì thiếu niên mặc xiêm y có chữ Mộc kia bước lên cung tay ý cùng Bạch Vân Thanh chào hỏi.

-Hân hạnh Bạch tiểu thư, hôm nay tiểu thư vẫn như mọi ngày xinh đẹp, liệu cơn gió nào mang tiểu thư đến đây?

-Ta đến xem đệ tử Bạch Gia Thức Tỉnh Tiên Khí.

-Vậy liệu có thể cho kẻ này 1 cơ hội bồi tiếp tiểu thư?

-Đa tạ Mộc Hàn thiếu gia, nhưng ta tự có sắp xếp.

-...

Trong lúc đám người đang nói chuyện nhốn nháo, thì Bạch Lâm đã hướng Thức Tỉnh Đài bước đến, bước đi loạn soạn làm gã như sắp bị 1 cơn gió thổi bay vậy.

Bạch Vân Thanh hơi nóng lòng nhình theo bóng lưng gày gò của gã, dịnh khuyên nhủ nhưng bắt phải ánh mắt của gã, 1 ánh mắt kiên định và dường như không bao giờ từ bỏ, nên âm thanh bị nghẹn lại tại cổ họng, đơ người nhình gã, từ khi nào Bạch Lâm lại có ánh mắt như vậy.

-1 lần chết còn chưa sợ, muống bị phản phệ đến chết à hahaha.

-Thiếu gia nói đúng, hắn chính là ếch ngồi đáy giếng.

-Hahaha.

....

Bạch Lâm bỏ mặc ngoài tai tiếng cười hay khinh bỉ, vẫn bước về phía Thức Tỉnh Đài, bây giờ trước mặt gã là 1 trụ cột khổng lồ, gã hít sâu nhẹ nhàn đặt cánh tay lên, các nguyên văn cổ lão bắt đầu xoay chuyển, sao đó phát sáng rồi tạo thành 1 cánh của bằng ánh sáng, từ bên trong cánh cửa đó 1 tia ánh sáng nhẹ nhàn bay ra sau đó hóa thành 1 tia lữa điện đánh vào người của Bạch Lâm, cả cơ thể gã như bị áp chế đến khụy xuống, cơn đau như thấu xương đánh vào thân xác và linh hồn của gã, cơn đau làm gã gầm thét lên, lúc này đôi mắt gã tựa như càng thêm kiên định, cắn chặt 2 hàm rồi gầm lớn lên.

-THU CHO TA!!!!!!!

Các tia sáng càng ngày càng nặng xuống, nhưng Bạch Lâm vẫn gượng lên chống đỡ bằng cả thân xác lẫn linh hồn, đám người dường như nín thở khi thấy cảnh này, áp lực tỏa ra dường như muống càng quét cả Thành Trì.

-Đừng lo kiếp này ta nhất định đứng trên đỉnh cao, thay ngươi sống trọn 1 kiếp.

-THU CHO TAAAAAAAA!

Trên trời bỗng vỗ xuống 1tia sáng vô thượng xuống người Bạch Lâm, ngay sau đó sóng xung kích quét ngang thiên địa làm ảnh hưởng đến 1 số kẻ đang tu luyện.

Cả đám người xung quanh bị trấn đến sợ hãi cùng cực, nhình về phía Thức Tỉnh Đài mà ngây người, tia sáng tan đi trên đó 1 thiếu niên đứng đó phía trên đầu lơ lững 1 chuôi Hắc Bạch Trường Kiếm kiếm khí lăng lệ làm kẻ khác phải phục dục.

-Đó là Hắc Bạch Tiên Kiếm, Ngũ Khí Phẩm Giai.

-Ta kháo, 1 bước lên tiên quả nhiên có thật.

-Lần này Bạch Gia lại xuất hiện 1 cái Ngũ Phẩm Tiên Khí đệ tử.

-Hừ phế vật cho dù Cửu Phẩm Tiên Khí cũng vậy.

-....

Vô số lời bàn tán vang lên có lời thì ganh tị có lời thì hâm mộ, lại có lời thì ganh ghét, 3 thiếu niên họ Mộc thì ngây người ra, Bạch Vân Thanh thì hiện ra nét vui mừng rõ rệt nụ cười như nắng ấm hiện lên trên môi nàng.

-Tiểu Lâm quả nhiên ngươi làm được.

Thanh kiếm hóa thành tia sáng bay vào người Bạch Lâm, khắc trên tay Phải của gã 1 đạo ấn kí, ngay sau đó gã lại gục xuống bất tỉnh đi.

Bạch Vân Thanh lúc này bước nhanh lên đỡ lấy gã, còn Mộc Hàn và 2 tên đệ tử thì vẫn không tin vào mắt mình, kẻ thường ngày bị bọn hắn bắt nạt lại có thiên phú hơn bọn hắn thì thế nào là cam tâm?.

Mộc Hàn nghiến răng rồi sau đó quay người đi, lần này hắn không làm gì được Bạch Lâm rồi.

-Ngũ Phẩm Tiên Khí thì có gì hay, nhất định ta sẽ đem đầu ngươi gỡ xuống, không bây giờ nhất định Bạch Gia sẽ bảo hộ hắn, chỉ có gia gia....

Lúc này trong người của Bạch Lâm có 1 Thanh Kiếm và 1 Đóa Hoa xoay vòng.

Bạn đang đọc Kiếm Tiên Oan Hoa sáng tác bởi BạchYHắcDạHành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BạchYHắcDạHành
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.