Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá Phong

Tiểu thuyết gốc · 1077 chữ

An Tự Miếu.

Bên trên không trung bầu trời mây trôi nắng sáng, gió nhẹ vi vu qua tán lá cây, An Tự Miếu 1 ngôi miếu nhỏ nằm trong 1 ngôi làng bị sụp đổ, thấm thoát tán ra khí tức cổ lão, bụi bặm đóng khắp nơi, công trình kiến trúc xung quanh gần như sụp đổ hết, chỉ còn ngôi này miếu tàn cũng sắp gần đất xa trời, dưới gốc cây lớn cũng bị hủy hoại và già nua đến cực điểm, trên thân cây có vô số dòng văn tự được khắc lên đó, những văn tự thẳng tắp mà tỏa ra vô số tia kiếm ý bên trong, những chữ này đều được dùng kiếm ý khắc lên.

Có những cái văn tự có thể làm người khác chấn động, những danh tự được lưu truyền muôn đời, có thể chỉ cần ai đó có tìm hiểu về lịch sử thì chắc chắn sẽ chấn động vô cùng, mà đối với các Kiếm Tu chỉ cần tư chất cao và tùy cơ duyên khi nhình vào có thể lãnh ngộ được 1 bộ Kiếm Quyết hay 1 tia Ngộ Đạo.

Bên dưới thân cây ngôi miếu nhỏ như không đáng chú ý, thế nhưng bên trong lại chưa chấp 1 vật lưu truyền từ thời hồng hoang, bên trong chứa 1 thanh thoạt nhình phổ thông trường kiếm, được vắt trên Kiếm Bài lưỡi kiếm dài 15 tấc, lưỡi kiếm có màu trắng tinh, chuôi kiếm có nhàu sắc tựa như hỗn độn vũ trụ làm người nhình vào có chút cảm thấy nhỏ bé, thanh kiếm thoạt nhình có chút xuất trần lại nằm ở nơi bụi bặm đổ nát này.

Lúc này bên dưới Kiếm Bài bỗng nhiên xuất hiện vô số đường vân tựa như rạng nức, ngay 1 lúc sau vô số đường vân tựa như mạng nhện lan khắp cả Kiếm Bài, đến giới hạn Kiếm Bài vỡ vụng tan vào không khí, trên bầu trời mây đen kết lại, trời đất rung chuyển sấm nổ ầm ầm tựa như Thiên Đạo đang tức giận, lúc này thanh kiếm mặc dù không có Kiếm Bài chống đỡ vẫn lơ lững trên không trung, 1 lúc sau Vô Tận Kiếm Ý từ bên trong xuất ra, phá nát căn miếu nhỏ lăng không bay lên không trung, Kiếm Ý phóng lên tận trời, hung lệ lại chính trực đối chọi với Thiên Lôi, tựa như không cam lòng bị Thiên Đạo áp chế.

Trời đất bị bốc lên không thôi, Vô Tận Kiếm Ý ngập trời đối chọi với Vô Thượng Thiên Lôi, cả 2 cứ va chạm tựa như trời đất bị rung chuyển, lúc này thanh kiếm bỗng phát ra ánh sáng vô tận, cũng là lúc trên trời đạo thiên lôi gộp lại 1 điểm tích tụ lại tựa như 1 đòn sát chiêu phá hủy trường kiếm, ngay phút chốc thanh kiếm xoay vòng, lưỡi kiếm chỉ trời rồi lao lên cũng là lúc đạo Thiên Lôi đánh xuống, cả 2 va chạm lại cùng 1 điểm, cả vạn vật xung quanh bị cả 2 quét ngang dọn sạch không còn gì, lúc này dưới đất vô số tia Kiếm Ý thoát li khỏi thân cây, hóa thành từng đạo tia sáng hòa nhập thân kiếm.

1 lúc sau mây đen tán đi, ánh nắng soi xuống thiên địa, nơi đây từ 1 địa phương thanh tịnh lại biến thành 1 vùng hoang vu bình địa, nhưng ở giữa không trung thì xuất hiện 1 cái bạch bào thân ảnh, mái tóc trắng xóa xõa ra phiêu dật, dáng vóc thẳng tắp như thương như kiếm đôi tay chắp sau lưng lãnh đạm vô cùng, đôi mắt nhắm lại, gương mặt phổ thông nam nhân nhưng lại có chút lạnh nhạt nhưng lại vô cùng huyền bí cỗ lão, 1 bộ dáng thanh tịnh thiếu niên, xung quanh thiếu niên thế nhưng lại có Kiếm Ý lượng lờ đem thiếu niên bao bọc, hắn như 1 tôn Kiếm Tiên không nhiễm bụi trần.

1 lúc sau thiếu niên nhẹ mở đôi mắt ra, lúc này Kiếm Ý quét ngang dọc thiên địa, đôi mắt có đôi ngươi như hỗn độn vũ trụ, mà lại không thiếu sắc bén và tinh tế chi nhãn, cánh tay nhẹ điểm không trung Kiếm Ý được hắn thu vào, nhẹ thờ ra 1 hơi trọc khí ngước lên nhình trời nở nụ cười mỉa mai.

"Lão tặc thiên a, lão tặc thiên, ngươi vì xem ta như khúc uẩn liền trấn áp ta triệu năm, nhưng lại không ngờ có ngày ta liền phá phong đem ngươi không cam lòng kia phong ấn chém nát"

"Hôm nay ngươi đạo này Thiên Phạt có thể vẫn chưa dức ngươi đố kị, sẽ có ngày ta 1 kiếm chém nát ngươi"

"Thế này ta phá phong liền tự do tung hoành..."

Nghĩ đến cảm giác bị phong ấn trấn áp triệu năm, thiếu niên không khỏi đôi mắt lóe lên hừng hực lửa nóng, hắn triệu năm chỉ có thể chỉ điểm và ngắm nhình kẻ khác bước lên Tiên Lộ, rồi không nỡ nhình bọn hắn chết đi, mặc dù thế này hắn được thoát khốn nhưng e rằng cố nhân đã không còn.

Hắn hướng với mảnh thiên địa này nhất nhẹ tay, mọi thứ xung quanh được khôi phục lại, ngay sau đó cánh tay có chút ngập ngừng, đôi mắt đảo qua từng nơi từng tia kí ức hiện lên, có đau thương, vui vẻ, mất mát, thất bại, thành công,... Hắn nhẹ nhàn bước đến cạnh thân cây to, đôi tay nhẹ lướt qua đọc từng danh tự, ngay sau đó tại nơi cao nhất dùng ngón tay điểm lên 1 dòng chữ.

Vội nén lại đau thương thiếu niên nhẹ nhàn cười, sau đó bước nhẹ khỏi nơi này, rồi đối với khu vực này nhình thoáng lại, hiện bên trong kí ức có vô số thân ảnh tựa như hướng hắn quỳ xuống dập đầu 3 cái rồi tan biến.

"Để ta xem các ngươi lúc trước làm cái kia Tiên Đế, bước lên kia Tiên Lộ có gì thú vị"

Ngay sau đó nụ cười thoáng hiện, thân ảnh liền biến mất tại địa phương này.

Nhưng bên trên thân cây lưu lại 1 đạo văn tự khắc "Bạch Kiếm Y"

Bạn đang đọc Kiếm Linh Thiên Đế sáng tác bởi BạchYHắcDạHành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BạchYHắcDạHành
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.