Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

52

Phiên bản Dịch · 1615 chữ

[52]

Trì Hiên ngẩn ra, nhưng sau đó vẫn đem giấy mực tới, hắn mài mực xong, đưa bút cho Liệu Tương, hỏi: “Ngươi muốn viết thư cho ai?”

Liệu Tương cầm bút cũng không thuần thục, y chấm mực, thoáng suy tư một lúc: “Trì Hiên, ngài có biết hiện quý phủ Tề Linh ra sao rồi không?”

“Tề Linh?” Trì Hiên nhìn sắc mặt Liệu Tương một lát, có chút do dự đáp, “Nghe đâu hắn đã bị bắt giam, chẳng lẽ ngươi muốn tìm hắn giúp đỡ sao?”

Liệu Tương lắc đầu: “Hắn thì có thể giúp được cái gì, ta muốn viết hai phong thư, nhờ ngài chuyển cho em dâu ta, nói với nàng một phong giao cho tiểu thái giám thị hầu ta tên Tần Đức Bảo, phong còn lại giao cho phụ thân nàng.”

“Ngươi là muốn…” Trì Hiên chợt minh bạch mọi chuyện, giúp y trải giấy ra, “Vậy ngươi mau mau viết đi.”

Liệu Tương cười cười, cầm một chiếc bút khác đưa cho hắn: “Thư chuyển vào cung ta viết, thư gửi Nguyễn đô đốc ngài viết.”

Sau khi viết xong thư, đóng ấn Tiểu Yến Vương lên, Trì Hiên thoáng ngừng lại một chút, nói: “Đây chỉ là kế sách tạm thời, nếu như muốn một lưới tóm hết bọn chúng, còn cần sự hỗ trợ của một người khác.”

Liệu Tương đặt bút xuống, đẩy nghiên mực sang bên cạnh: “Ngài đang nói đến Bách Lý Mộc?”

“Phải, hiện giờ quân đội hơn vạn người của hắn vẫn đang đóng tại ngoại ô, lại có thêm mấy nghìn kị binh Bắc Lương nữa, nếu như bị lôi kéo theo phe Vân phi, chắc chắn chúng ta sẽ không thể lật lại thế cờ.”

Liệu Tương lắc đầu: “Bách Lý Mộc sẽ không bị lôi kéo, bọn chúng cũng không có khả năng lôi kéo Bách Lý Mộc. Có điều…Trì Hiên, ta hiện đi đứng khó khăn, ngài có thể mang ta đi gặp hắn được không?”

Trì Hiên nhíu chặt mày: “Ngươi muốn đi tìm hắn? Ta nghe nói Bách Lý Mộc kiêu căng hống hách, ngoại trừ Hoàng thượng ra, ai hắn cũng không để vào mắt. Huống chi bây giờ ngươi còn đang gánh trên mình tội lớn, Minh Hồng lại vừa lập đại công trấn thủ hoàng thành, ngươi nghĩ hắn sẽ tin lời ngươi nói sao?”

Liệu Tương im lặng chốc lát, đột nhiên lên tiếng: “Vậy mà ta quên mất, ta đến đây hai ngày rồi, chẳng lẽ tin tức vẫn chưa truyền ra sao?”

Nét mặt Trì Hiên thoáng có phần ngượng ngùng: “Ta trói ấu tử của phủ doãn Kinh Triệu lại, bức gã phong tỏa mọi tin tức, miễn Hoàng thượng chưa hỏi đến là còn có thể che giấu được.”

“Ngài thế nào lại dùng đến mánh khóe của bọn sơn tặc a.” Liệu Tương miệng nói vậy nhưng vẫn bật cười, “Cũng không giấu được bao lâu, tối nay chúng ta phải đi gặp Bách Lý Mộc.”


Phủ tướng quân tọa tại thành đông, là dinh thự được ban thưởng, hạ nhân trong phủ không nhiều, nhưng trong viện không hề ít gian phòng. Trì Hiên đặt Liệu Tương ngồi một chỗ trên nóc nhà, thấp giọng: “Ta đi trước tìm xem hắn nghỉ ở phòng nào, sau đó quay lại đón ngươi.”

Liệu Tương gật đầu, đang muốn nói gì đó thì thấy sắc mặt Trì Hiên bỗng dưng cứng lại, hắn ngưng thần lắng tai nghe một hồi, lập tức đỏ mặt, lắp bắp: “Đây là…là ai đang…”

Trì Hiên nhĩ lực kinh người, nhưng Liệu Tương không hiểu ý hắn muốn nói đến cái gì, nhíu mày hỏi: “Ngài nghe thấy cái gì vậy?”

Trì Hiên cẩn thận cạy một miếng ngói lên, chỉ chỉ xuống phía dưới, ra hiệu cho Liệu Tương tự mình nghe. Liệu Tương đành phải gắng nghiêng người, cư nhiên nghe thấy vài tiếng rên rỉ đứt quãng, cùng với tiếng giường rung động, mặt y đỏ tới tận mang tai, ngẩng đầu lên có chút xấu hổ nhìn Trì Hiên.

“Âm thanh này nghe quen quen.” Y khe khẽ nói. (=)))

“A?”

Liệu Tương buông hạ tầm mắt: “Bách Lý Mộc ngay ở bên dưới.”

“…”


Đây chỉ là một gian phòng khách bình thường, thanh âm chính xác là từ nhĩ phòng* bên trong truyền ra. Trì Hiên đứng ở đại sảnh, nghe âm thanh càng lúc càng rõ ràng trong kia, có phần lúng túng nhìn Liệu Tương.

Liệu Tương ho nhẹ một tiếng, đột nhiên hướng phía phòng trong nói: “Bách Lý tướng quân, ta có chuyện muốn cùng ngài thương lượng, ngài có thể dành chút thời gian ra đây không?”

Âm thanh bên trong đột nhiên ngừng lại, không lâu sau, Bách Lý Mộc quả nhiên đi ra, trên mình chỉ tùy ý phủ tạm đơn bào, tóc cũng chưa buộc lại, nét mặt giận dữ, thấy Liệu Tương hắn mới dừng cước bộ: “Là ngươi?”

Liệu Tương ngồi ở ghế trúc bên cạnh, hướng hắn gật đầu: “Ta hôm nay không thể đứng lên hành lễ với tướng quân, thỉnh thứ tội.”

Bách Lý Mộc nhìn chân y bị cố định trong phiến trúc, cười khẩy một tiếng: “Thế nào, chân gãy rồi?”, sau đó quay sang nhìn Trì Hiên, thấy kiếm bên hông hắn, nhướng mày: “Vị này là Tiểu Yến Vương điện hạ?”

Trì Hiên đối hắn chắp tay, xem như thừa nhận.

Ai dè Bách Lý Mộc cũng chẳng thèm hành lễ, trái lại bước thẳng tới ghế trước mặt Liệu Tương, ngồi xuống: “Ta nhớ kĩ hiện ngươi đang mang thân phận phản tặc, đáng lý phải ngồi trong thiên lao, thế nào nửa đêm lại chạy tới chỗ ta,” hắn quan sát Liệu Tương một phen, “Trông ngươi tiều tụy hốc hác đi không ít, nhưng ta sẽ không vì thế mà mềm lòng. Nếu ngươi đã tự mình dẫn xác đến đây, ta đương nhiên là phải bắt ngươi giam lại.”

Trì Hiên nghe xong lời này, tiến lên vài bước che ở phía trước Liệu Tương: “Bách Lý tướng quân…”

“Trì Hiên,” Liệu Tương vươn tay ngăn hắn lại, “Ngài ra ngoài chờ ta, ta có chuyện muốn nói với Bách Lý tướng quân.”

Trì Hiên quay đầu nhìn y một cái, thu kiếm, thấp giọng: “Ta ở bên ngoài, có việc gì thì kêu ta.” (giống cún)

“Được.”

Bách Lý Mộc thấy Trì Hiên ra khỏi phòng, lạnh lùng nở nụ cười: “Không ngờ ngươi thủ đoạn như vậy, mới mấy ngày không gặp đã kịp thân thiết với Tiểu Yến Vương rồi.”

Liệu Tương không muốn phí lời với hắn, trực tiếp thuật lại chuyện trưởng công chúa mưu phản, vừa kể vừa nhìn sắc mặt Bách Lý Mộc, thấy đôi mày hắn từ đầu đến cuối vẫn điềm tĩnh, không chút lay động.

Mãi đến khi Liệu Tương im lặng, Bách Lý Mộc mới đứng lên: Ngươi nói xong rồi?”

“Phải.”

Bách Lý Mộc nở nụ cười, thong thả bước vài bước trong phòng, nói với Liệu Tương: “Ta dựa vào đâu để tin ngươi?” Hắn cười nhạo một tiếng, “Nếu như Minh Hồng có ý định làm phản, vậy trước kia hắn tội gì phải liều mạng chinh chiến, trực tiếp cùng Dương Cẩm Tiết chiếm đánh hoàng thành đoạt lấy ngôi vua chẳng phải thuận tiện hơn sao?”

“Ngài!” Liệu Tương nhất thời quên mất chân mình không dùng được, mất đà nghiêng người về phía trước, suýt nữa là té nhào, “Lời ngài nói thật buồn cười. Nếu như hắn thực sự làm vậy, vài ngày sau Khúc Thuấn tướng quân dẫn đại đội nhân mã đến, hắn làm vua được mấy ngày đây?”

Y nói xong, nhìn bộ dáng tươi cười lạnh nhạt của Bách Lý Mộc, thầm phát cáu: “Ngài cũng không nhất thiết phải giả bộ hỏi ta, thực ra ngài đã sớm biết bọn chúng có ý định mưu phản rồi, đúng không?”

Bách Lý Mộc đi tới, đặt tay lên tay vịn ghế trúc y ngồi, nghiêng mình, mặt đối mặt với y, khẽ giọng nói: “Dù bọn chúng muốn làm phản, thì liên quan gì đến ta?”

“Không liên quan đến ngài ư?” Liệu Tương cười nhạt một tiếng, “Khất Nhan bị người giết tại dịch quán cũng không liên quan? Đến lúc đó biên cảnh chiến tranh liên miên, Linh Châu bị tàn phá, sẽ có bao nhiêu người nhà tan cửa nát, trôi giạt khắp nơi?”

“Ngươi nghĩ ta quan tâm đến việc này?” Bách Lý Mộc lắc đầu, “Ta không quan tâm.”

Hắn đột nhiên đứng thẳng dậy, đi tới góc phòng, gỡ bội kiếm treo trên tường xuống, ném tới trên bàn cạnh Liệu Tương.

“Ngươi biết lần này ta quay về kinh là vì cái gì không? Là để thúc đẩy kế hoạch hòa hiếu lâu dài. Mấy tên cựu thần miệng đầy tổ chế** kia chẳng đáng bận tâm, ngươi mới là chướng ngại vật lớn nhất!” Bách Lý Mộc chậm rãi rút kiếm ra, đôi con ngươi sâu đen lóe lên thần thái khác thường. “Ngươi hẳn cũng rõ ta chán ghét ngươi đến nhường nào. Nếu như ngươi chết, ta liền xuất binh bắt giữ Minh Hồng, chấn chỉnh lại Vũ Lâm Quân, vậy được chứ?” (Rất muốn thay câu “vậy được chứ?” thành “ok?” =)))

————————

Nhĩ phòng: phòng giữa chính phòng và sương phòng *_

**Tổ chế: luật lệ quy định tổ tiên ngày xưa để lại

Còn một chương nữa là hoàn chính văn ~ hú zề :))

Bạn đang đọc Kiêm Gia của Hệ thống thuần khiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.