Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

48

Phiên bản Dịch · 2426 chữ

[48]

Mắt thấy khóe miệng Tề Linh chảy máu, Liệu Tương mới dừng tay, y vô lực ngồi trên nền đất: “Tề Linh, ngươi là muốn toàn gia phải chôn cùng ngươi sao!”

Tề Linh vừa gặp đại ca đã bị đánh cho choáng váng, nhưng hắn cũng không phản ứng lại, để mặc Liệu Tương đánh tới hai gò má sưng đỏ, hắn mới bò đến bên người Liệu Tương, ôm lấy cánh tay y, thấp giọng khóc lên: “Ca ca…”

Liệu Tương hung hăng giật tay về: “Đừng gọi ta là ca ca!”

“Ca ca…Đệ biết sai rồi,” Tề Linh nước mắt nước mũi xen lẫn huyết tích dính đầy trên mặt, vô cùng thảm hại nhếch nhác, hai má sưng phù, ngay cả nói cũng có chút khó khăn, “Nếu như đệ chết, cầu xin ca ca thay đệ chiếu cố thê tử cùng hài tử của đệ.”

“Ngươi…” Liệu Tương giận đến chỉ thẳng vào mũi hắn, lạnh lùng nói, “Ngươi đang nói hoang đường gì vậy! Đây là tội cấu kết với ngoại tộc mưu phản! Là tội chu di cửu tộc, toàn gia phải chết!”

Y đập tay vào ngực mình quát: “Ngay cả ta cũng bị ngươi làm cho liên lụy, huống chi vợ con ngươi, trong đầu ngươi chẳng lẽ toàn là hồ đặc sao!”

Tề Linh nắm lấy vạt áo Liệu Tương, mồm mấp ma mấp máy cũng không biết đang nói cái gì.

Liệu Tương căm tức nhìn hắn nửa ngày, rốt cuộc vẫn không đành lòng, thuận tay lấy góc áo lau khô khuôn mặt hắn, miễn cưỡng nói: “Trước kia không phải ta đã dặn ngươi, tránh xa Dương Cẩm Tiết ra một chút! Rốt cuộc hắn cho ngươi cái gì tốt đẹp, kêu ngươi yên ổn làm một trung thư thị lang thì không làm, lại đi làm tay sai phản tặc!”

Tề Linh lắc đầu, im lặng.

Liệu Tương cả giận: “Đến giờ rồi mà ngươi còn không chịu nói, ngươi thật sự muốn toàn gia ngồi đó chờ chết sao? Ta chẳng lẽ không phải ca ca ngươi, ngươi còn chuyện gì muốn gạt ta nữa đây?”

Tề Linh cúi đầu không dám nhìn Liệu Tương, thấp giọng, “Hắn ta nói…nếu như có thể đoạt lấy hoàng cung về tay, hắn nhất định sẽ phóng huynh ra cung cùng đệ sum họp.”

“Ngươi…” Liệu Tương trong chốc lát chán nản, dí mạnh tay lên trán Tề Linh, “Phóng ta? Lẽ nào hiện giờ ta không thể xuất cung hay sao! Ngươi chính là đang bịa ra lí do thoái thác.”

Tề Linh ngẩng đầu nhìn y một cái, đột nhiên ôm lấy y gào khóc: “Ca ca, đệ biết…Cái tên hoàng đế kia đối xử với huynh tệ bạc, hắn đánh chửi huynh làm nhục huynh… Đệ đều biết hết!”

Nước mắt đệ đệ dần thấm ướt y phục, từng giọt từng giọt nóng hổi, vậy mà Liệu Tương lại cảm thấy lạnh run: “Ngươi biết cái gì…”

Tề Linh con mắt đỏ hoe nhìn y: “Tiểu công công hầu hạ huynh đã nói hết với đệ…Đệ vẫn luôn nhớ rõ lộ phí đi thi năm đó là từ đâu mà có, đệ muốn đỗ đạt công danh, không muốn quay lại cảnh khổ cực trước kia nữa, nhưng mà ca ca,” hắn ôm lấy Liệu Tương, kề sát vào trán y, “Bọn chúng nói huynh dùng sắc mị quân đệ mới có thể được thăng quan tiến chức, leo lên chức vị trung ti thị lang, đệ phải dựa hơi ca ca ruột của mình để…để…” hắn nói mãi không được, cứ nắm chặt lấy tóc mình: “Đệ có nỗ lực thế nào cũng không thể cứu được huynh…đệ vô dụng a…”

Liệu Tương đẩy Tề Linh ra, hung hăng gạt đi lệ trên mặt hắn: “Ngươi luôn miệng nói là vì ta, hôm nay phải trả giá cũng không phải chỉ mỗi cái mạng của ta.”

Tề Linh lại suy sụp hơn nữa, hai mắt hắn vô thần, hắn tựa người vào giá sách: “Yên Trúc là ái nữ của Nguyễn đô đốc, liệu Hoàng thượng có thể nương tay hay không, còn một tháng nữa nàng ấy sẽ sinh hài tử…”

Miệng Liệu Tương đắng ngắt, y muốn mắng chửi Tề Linh, thế nhưng không cách nào mở miệng, chỉ có thể ngẩn ra nhìn đệ đệ ngày xưa khí phách là thế, nay lại ủ rũ nhụt chí lui vào trong góc phòng, giống hệt một đứa trẻ ăn xin bị vứt ven đường, cực kì thảm hại.

Y rốt cuộc mở miệng: “Nếu như ngươi đã thoát khỏi danh sách mưu phản, vậy chuyện lần này…không có cách nào sao?”

Tề Linh đờ ra lắc đầu: “Chứng cứ thông đồng với Dương Cẩm Tiết đều đã bị đệ tiêu hủy, thế nhưng đệ tính toán trăm đường cũng không ngờ tới Hoàng thượng lại liên minh với Bắc Lương vương, còn A Nhĩ Ba Lạp bại nhanh như vậy. Nghe nói hôm nay những bức thư kia sẽ tới kinh thành, rồi được trực tiếp giao cho Hoàng thượng, đệ dù có dùng tiền mua chuộc, cũng không cách nào gặp mặt các quan viên đảm nhận trọng trách.”

“Ngươi…” Liệu Tương cũng không nghĩ ra biện pháp nào, nếu như đi cầu Hoàng đế, Tề Linh thậm chí còn chết nhanh hơn. Y nhíu mày suy nghĩ một hồi, chợt tay áo bị kéo kéo, sau đó y nghe thấy thanh âm do dự khàn khàn của Tề Linh.

“Ca ca, huynh…có thể ra vào ngự thư phòng không?”

Liệu Tương trong lòng khẽ động, cúi đầu nhìn Tề Linh: “Ngươi là có ý gì?”

Tề Linh nhãn thần bình tĩnh hơn chút ít, hạ giọng nói: “Nếu như may mắn, trước khi Hoàng thượng xem được mấy bức thư kia, có thể trộm chúng rồi hủy đi, như vậy chẳng phải…”

“Lấy trộm thư?” Liệu Tương ngẩn ra, cúi đầu suy nghĩ nửa khắc, “Sợ là không được, ngự thư phòng cũng không phải nơi có thể tùy tiện ra vào, hơn nữa ban ngày luôn có cung nhân hầu hạ, còn ban đêm…” y nói đến đó dừng lại một chút, Cảnh Huân đã nhiều ngày bận rộn, thường nghỉ tại sương phòng phía sau, nếu như y đi theo hắn thị hầu, có thể sẽ được ở lại bên trong, thế nhưng…

“Ban đêm…ca ca không thể trộm thư sao?” Tề Linh có phần khó khăn thốt ra mấy chữ.

Liệu Tương cắn môi dưới: “Hoàng thượng ngủ không bao giờ sâu giấc, sợ rằng…”

Nhất thời hai người đều rơi vào trầm mặc, đột nhiên Tề Linh gõ đầu một cái, đứng dậy lục lọi giá sách một hồi, rốt cuộc lấy ra một bao giấy nho nhỏ.

“Trước kia đệ lo lắng đến mất ngủ, đại phu có kê cho vài thang an thần, pha vào trà nếm sẽ không ra vị, chỉ cần một bao là có thể khiến người ta ngủ say ba bốn giờ…”

Liệu Tương giật mình nhìn hắn: “Ngươi muốn ta…bỏ thuốc Hoàng thượng.”

“Ca ca,” Tề Linh đột ngột quỳ xuống, nước mắt chảy ra, “Đệ không cầu huynh cứu đệ, chỉ cầu huynh hãy vì Yên Trúc cùng hài tử trong bụng nàng…”

Liệu Tương cắn răng, tiếp nhận bao giấy trong tay hắn, nhét vào trong tay áo, thấp giọng: “Ngươi rốt cuộc đã viết cho A Nhĩ Ba Lạp bao nhiêu bức thư?”

Tề Linh vội đáp: “Chỉ có bốn, năm phong, tất cả đều được bọc trong bao thư xanh đậm,” hắn dùng một ngón tay vẽ vẽ, “Góc bên phải có đóng dấu hoa mai, rất dễ nhận biết.”

Hắn nói xong liên tục nhìn Liệu Tương dập đầu: “Tính mạng cả nhà ta xin giao phó cho ca ca.”

Liệu Tương không muốn nhận lễ của hắn, xoay người rời đi, đến cổng lại dừng lại nói: “Tề Linh, việc này giải quyết xong, ngươi tốt nhất nên từ quan, mang theo thê tử cùng hài tử hồi hương.” y nói rành mạch từng chữ với đệ đệ, “Ngày sau nếu xảy ra chuyện gì phiền phức, ta cũng không giúp ngươi được nữa!”

Ngày hôm đó dương quang chiếu rọi rực rỡ, sương mù buổi sớm đã tan đi, sau giờ ngọ trời xanh thẳm không một áng mây. Liệu Tương liên tục sải bước, nhưng lại cảm thấy trên người rét run, y co vai lách qua giác môn vào trong cung, liền đụng phải Tần Đức Bảo, xem chừng đã đợi y rất lâu.

“Công công sao giờ mới về, ngọ thiện Hoàng thượng có tìm ngài.” Tần Đức Bảo mặt mày khổ sở nghênh đón.

“Vậy sao?” Liệu Tương ngừng một chút, “Ngươi trả lời thế nào?”

“Ta nói sáng ra công công trò chuyện với Tề phu nhân, sau đó đi Tụy Lan hiên thăm Tử Dao công chúa.” Hắn nói xong thở hổn hển, “May mà Hoàng thượng không sinh nghi, cũng không có hỏi nhiều.”

Liệu Tương xoa xoa đầu hắn: “Mới một năm mà ngươi đã thông minh ra không ít, biết mang cả Tử Dao ra đối phó.”

Tần Đức Bảo thoáng có phần oán hận: “Cũng vì công công dặn dò nghìn vạn lần không được nói với người khác là ngài xuất cung, hại ta phải nói dối trước mặt Hoàng thượng, đây chính là tội khi quân, đến giờ mà chân ta vẫn còn đang run.”

Liệu Tương cũng không còn lòng dạ nào an ủi hắn nữa, chỉ hỏi: “Hoàng thượng giờ đang ở đâu, Kỳ Lan điện ư?”

“Không, Hoàng thượng vẫn còn trong ngự thư phòng.”

Liệu Tương hơi trầm ngâm: “Vậy trước tiên ta đi Tụy Lan hiên thăm Tử Dao đã, ngươi cũng đừng đứng ở chỗ này nữa, về giác uyển nghỉ ngơi đi.”

Tần Đức Bảo đáp tiếng, đang định đi lại quay lại nói: “Công công, sắc mặt ngài hình như không tốt lắm, đã…xảy ra chuyện gì sao?”

Liệu Tương “A” một tiếng, sờ sờ mặt mình: “Mặt ta làm sao?”

Tần Đức Bảo bước mấy bước tới gần y, chăm chú nhìn một lát, chặc lưỡi: “Thế nào trắng bệch như vậy,” hắn tự ngẩng đầu nhìn trời, “Có phải bị say nắng không a?”

Liệu Tương lắc đầu: “Thôi, không có việc gì, ngươi trở về đi.”


Khi Liệu Tương đến ngự thư phòng, xung quanh đã thắp đèn, Vương Khiển đứng ngoài cửa chào hỏi vài câu nhưng y cũng không nghe thấy, bước chân không ra tiếng đẩy cửa đi vào, trông thấy ánh sáng ngọn đèn rọi xuống mình nam nhân đang cúi đầu xem cái gì đó trên án văn, ngực y bỗng nhiên trầm xuống, tiếp tục cất bước.

Cảnh Huân nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, thấy y liền buông sách trên tay xuống, cười nói: “Cuối cùng ngươi cũng tới, hẳn là nha đầu Tử Dao quấn lấy ngươi, bắt dùng bữa tối cùng nó mới chịu cho ngươi về.”

Liệu Tương cũng lộ ra dáng tươi cười nhợt nhạt, bước đến chỗ hắn, đến gần mới thấy rõ nam nhân đang xem một quyển thị tỉnh diễn nghĩa.

Cảnh Huân thấy biểu tình ngạc nhiên của y, thoáng xẩu hổ đem sách đẩy sang một bên: “Thời gian này bị quốc sự khiến cho phiền muộn, nhàn rỗi liền xem mấy cuốn sách giải sầu…”

Đương lúc hắn giải thích, Liệu Tương nhận ra bên phải án văn có đặt một hộp gỗ cứng thô ráp, trên nắp dán giấy niêm phong đóng dấu Bách Lý Mộc, vẫn chưa mở ra, y không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Liệu Tương, ngươi sao lại đứng ngây ra vậy?”

Cảnh Huân không biết tự lúc nào đã tới bên người y, y nghiêng đầu liền chạm phải con ngươi tĩnh mịch kia, cả kinh rụt lui một bước.

“Không, không có chuyện gì.”

Cảnh Huân nheo mắt nhìn y một hồi, rốt cuộc nở nụ cười, vươn tay kéo y gần lại: “Ngươi làm sao vậy,” hắn khẽ hôn lên tóc mai y, “Chẳng lẽ là bên kia có chuyện gì, Tử Dao bị người khi dễ sao?”

“Không phải,” bị nhiệt độ cơ thể ấm áp của nam nhân bao lấy, Liệu Tương dần bình tĩnh lại, y gượng cười, “Ta hơi…hơi mệt.”

“Mệt?” Cảnh Huân sờ sờ khuôn mặt y, “Có muốn ra phía sau nằm nghỉ trước không, ta còn phải tiếp tục…”

Theo cánh tay nam nhân thu về, nhiệt độ ấm áp trên mặt cũng tiêu tan. “Tối nay lại có việc gì bận rộn sao?” thanh âm Liệu Tương bất giác mang theo chút hờn giận.

“Ừ? Sao vậy?”

“Gần đây ngươi lúc nào cũng bận bịu,” Liệu Tương cắn môi, sắc mặt thoáng chuyển hồng, “Hơn tháng rồi cũng chưa…chưa từng…”

“Ha,” trên mặt Cảnh Huân lộ ra tiếu ý, hắn kề sát gương mặt y, nhìn vào đôi mắt y, “Ngươi muốn ta sao?” Hắn nhìn hàng mi Liệu Tương khẽ run, cúi đầu hôn lên bờ môi gần trong gang tấc, Liệu Tương kêu nhẹ một tiếng, thuận theo mà nới lỏng khớp hàm, đầu lưỡi mềm mại cùng nhau giao triền một chỗ, còn mang theo hương vị ngọt ngào nhàn nhạt. Cảnh Huân giữ lấy thắt lưng y, hơi thở dần dần dồn dập, tay trượt vào trong vạt áo y, giật đai lưng áo trong. Một bên áo đã tuột xuống, lộ ra phân nửa bờ vai trắng ngần cùng xương quai xanh dài mảnh.

“Vào trong đã.” Liệu Tương tránh khỏi môi lưỡi nóng rực của nam nhân, đỏ mặt thấp giọng nói.

Đến khi lên giường, y phục trên mình Liệu Tương đã bị lột bỏ gần hết, y co chân lại, có chút ngượng ngùng kéo lớp sa mỏng che đi thân thể mình. Cảnh Huân vốn đang cởi áo bào, thấy bộ dạng Liệu Tương như vậy thì bật cười, nhào tới giả bộ như muốn xé lớp chăn mỏng. Liệu Tương cả kinh giữ chặt lấy lớp sa, ai ngờ Cảnh Huân chỉ vươn tay gỡ trâm cài tóc của y, mái tóc dài lập tức buông xuống, làm tôn thêm khuôn mặt vì hoảng hốt mà ngẩn ra kia, thoạt nhìn tựa hồ trẻ lại mấy tuổi, giống như tiểu thái giám năm nào mới vào cung.

Bạn đang đọc Kiêm Gia của Hệ thống thuần khiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.