Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

44

Phiên bản Dịch · 1967 chữ

[44]

Chiêu Nguyên, tháng tư năm thứ mười ba, ngoài thành Linh Châu.

Rõ ràng mới sớm tinh mơ, vậy mà sắc trời u ám giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa lớn. Hơn vạn quân sĩ đang đứng an tĩnh trên đồng hoang mênh mông hiu quạnh, thân mang giáp, trầm mặc không nói, chỉ có tiếng chiến mã thi thoảng thở ra phì phì. Quân kì màu trắng đón gió giương cao, hoa văn ngọn lửa tung bay phấp phới tựa như đang bùng cháy.

Các quân sĩ một mực đợi, người họ chờ chính là một thanh niên trẻ tuổi đang đứng bên đình nghỉ chân.

Thanh niên khoác áo choàng, bên trong là ngư lân giáp, hông đeo trọng kiếm, nhưng dung mạo so với y phục trên người có chút không hợp, vẫn ít nhiều mang theo vẻ trẻ con. Hắn cung kính nhìn nam nhân cao lớn đứng bên, nam nhân không nhanh không chậm dặn dò hắn, hắn vừa nghe vừa gật đầu.

“Thôi, ta cũng chỉ nói nhiêu đó, nhớ rõ mọi việc phải cẩn thận, quyết không để xảy ra bất trắc.” Bách Lý Mộc nói xong, khẽ búng ngón tay lên cái trán sáng láng của Khúc Thuấn.

Khúc Thuấn ăn đau, nhưng lại nở nụ cười, lộ ra răng nanh nho nhỏ, thi hành quân lễ: “Tuân lệnh!”

Chiến mã Hỏa Hồng của hắn từ lâu đã được quân sĩ dắt tới, hắn xoay người lên ngựa, hướng Bách Lý Mộc cúi đầu: “Tướng quân ở đây chờ tin tốt của ta a.”

“Xuất phát!”

Cùng với tiếng hô vang, đoàn quân vốn tĩnh lặng đột nhiên chuyển động, từ từ chậm chạp bước về phía trước tựa như suối chảy.

“Bách Lý Mộc! Ngươi làm cái gì vậy?” Cảnh Huân tức đến sắc mặt hóa đen, “Ngươi càng ngày càng lớn mật, cư nhiên chưa được sự đồng ý của trẫm đã tự ý điều binh xuất phát?”

“Hoàng thượng…” Bách Lý Mộc giữa đông đảo văn quan tướng sĩ không thể không tỏ ra khiêm nhường, quỳ gối bên chân Hoàng đế.

Cảnh Huân chẳng chút lay chuyển, chỉ tay thẳng vào ấn đường Bách Lý Mộc: “Trẫm nói muốn cùng đại quân hồi kinh, dẹp yên phản loạn, sao giờ lại bị bỏ lại ở đây! Ngươi, ngươi đang nghĩ cái gì vậy!”

“Hoàng thượng!” Bách Lý Mộc cố sức kéo lấy vạt áo Cảnh Huân, ép đế vương phải cúi xuống nghe mình nói: “Hoàng thượng chẳng lẽ vẫn cho mình là hiệp sĩ trường kiếm thiên nhai, có thể lãnh đạo cả đoàn quân xung trận sao? Chiến cuộc chớp mắt thay đổi, chỉ cần hơi sơ suất e rằng cả mệnh cũng không còn. Mệnh của Hoàng thượng không chỉ là của Hoàng thượng, mà còn là của bách tính thiên hạ nữa, nếu như xảy ra bất trắc, triều đình phải làm sao, thiên hạ phải làm thế nào đây?”

“Ngươi…” Cảnh Huân nghẹn họng không nói nên lời.

Bách Lý Mộc tiếp tục: “Thần không dám làm chậm trễ thời cơ bình loạn của Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng lên mã xa khởi hành theo con đường nhỏ phía sau quân doanh. Tuy chậm hơn đường lớn hai ngày, nhưng lại cứu vãn được tình thế, đến khi Khúc Thuấn dấy binh bình định phản loạn, Hoàng thượng cũng vừa vặn về đến kinh thành chủ trì đại cục, chẳng phải mọi chuyện đều vẹn toàn sao?”

Cảnh Huân nghe hắn nói có đạo lý, cơn giận thoáng dịu xuống, ngập ngừng: “Cái này…”

Bách Lý Mộc vẫn giữ lấy vạt áo đế vương, khẩu khí khẩn cầu: “Thần trước nay đều một mực tuân theo kế sách của Hoàng thượng, giờ Hoàng thượng hãy nghe thần một lần đi.”

Cảnh Huân nhìn hắn nửa ngày, rốt cuộc đưa tay kéo hắn lên, nhìn văn thần võ tướng xung quanh một chút, ho nhẹ: “Bách Lý tướng quân nói cũng có lý, coi như trẫm chấp thuận.”

Sắc trời càng lúc càng âm u, mưa bắt đầu tuôn lất phất, vài giọt mưa lăn trên mái nhà rơi xuống gương mặt nam nhân, khiến dung nhan tuấn dật của hắn có chút âm trầm. Hắn chẳng buồn gạt đi, chỉ ngồi yên trên chiến mã cao to, mắt dõi theo đoàn mã xa chầm chậm cất bước, cho đến khi bóng dáng khuất hẳn khỏi tầm nhìn.

“Tướng quân, ngự giá (xe vua) đi rồi, các đại nhân đều đã trở về thành, ngươi còn định đứng đó bao lâu?” Tô Ly mới học cưỡi ngựa, con ngựa con cứ sải bước vòng vòng, y cũng không biết nên nắm chắc dây cương thêm hay nới lỏng ra, đành phải dè dặt bám lấy bờm ngựa, quay sang nhìn nam nhân thần sắc ẩn ẩn khác thường.

Bách Lý Mộc thu hồi tầm mắt, chuyển tới trên mình Tô Ly, đột nhiên mở miệng: “Tên thái giám bên người hắn, ta không thích.”

Tô Ly nhíu hàng mi thanh tú: “Vì sao, ta thấy…vị công công ấy cũng không tồi, lại rất nhã nhặn.”

“Vấn đề không phải tính cách y,” Bách Lý Mộc lắc đầu, “Mà là ta cảm thấy, nếu một ngày hắn xảy ra chuyện, nguyên nhân tai hoạ nhất định đều do tên thái giám đó mà ra.”

Bách Lý Mộc thở dài: “Ai, ta đã sớm nói qua, hắn không có tầm nhìn xa của Hoàng đế, việc đúng đắn duy nhất hắn làm, chính là đã đề bạt ta làm tướng quân.”

“Đây chính là đại nghịch bất đạo a!” Tô Ly cuống quít, lỡ tay nhổ mất mấy sợi lông bờm trên mình tiểu mã câu khiến nó đau nhức nhảy dựng lên, may mà không hất văng y xuống đất.

Nam nhân chẳng hề đáp lại, chỉ trầm mặc nhìn về phương xa.

Tô Ly dường như nhận ra được điều gì đó trong ánh mắt hắn, dò xét hỏi: “Bách Lý Mộc, chẳng lẽ ngươi ái mộ Hoàng thượng ư?”

Bách Lý Mộc nghe xong lời này liền nghiêng đầu, lộ ra bộ dáng tươi cười âm hiểm quen thuộc: “Sao, giờ ngươi dám gọi cả húy danh của bản tướng quân?”

Tô Ly lè lưỡi làu bàu: “Ta cũng đâu có giống như Khúc phó tướng, lúc nào cũng tôn kính ngươi như thần, ngay cả cái rắm cũng thấy thơm.”

“Ha hả,” Bách Lý Mộc cười đến xuân phong ấm áp, rồi đột nhiên chuyển sang chuyện khác, “Tô Ly, hai ngày nay ngươi cưỡi ngựa thực tiến bộ a.”

Khi Tô Ly ý thức được có điềm chẳng lành thì đã không kịp rồi, Bách Lý Mộc hung hăng quất xuống một roi, chỉ nghe thấy tiểu mã câu hí dài một tiếng, tung cả bốn vó, liều mạng chạy đi.

Tô Ly ôm chặt lấy cổ ngựa, tóc bay toán loạn, gắng gượng quay đầu lại mắng: “Bách Lý Mộc ngươi hỗn…khụ khụ khụ…”


Bên trong mã xa xa hoa phú quý, Hoàng đế trầm tĩnh ngồi yên, bên ngoài mưa rơi rả rích, hắn khẽ nhướng mi mắt, quay sang bên cạnh hỏi: “Lại mưa sao?”

Liệu Tương gật đầu đáp: “Phải.”

Cảnh Huân xem chừng khó chịu, thở dài: “Đến đâu rồi.”

Liệu Tương đứng lên đi ra ngoài, một lát sau mới trở lại, đáp: “Đã đến Hoắc châu, nghe nói bảy, tám ngày nữa là có thể về tới kinh thành.”

“Ừm,” hắn miễn cưỡng gật đầu, “Đến đây, ngồi cạnh ta.”

Liệu Tương nghe theo lời hắn ngồi xuống.

“Ngươi đã nhiều ngày tâm trạng bất an, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì,” Liệu Tương lắc đầu, lộ ra dáng tươi cười mệt mỏi, “Có lẽ là đường xá xa xôi, nên ta có chút mệt thôi.”

“Ngươi lo lắng Tề Linh tham gia mưu phản, sợ ta giết hắn?” Cảnh Huân xoa bóp thái dương, thấp giọng hỏi.

Liệu Tương biến sắc, vội vàng mở miệng: “Hắn sẽ không, sao hắn có thể dại dột tham gia mưu phản được.”

Cảnh Huân vẫn một mực nhìn Liệu Tương, ánh mắt gợn sóng nhưng cũng không nói gì.

Trầm mặc hồi lâu, Liệu Tương nghiêng đầu tránh khỏi tầm mắt Cảnh Huân, thanh âm lí nhí cơ hồ không thể nghe thấy: “Nếu như hắn thực sự…ngươi sẽ xử tử hắn sao?”

“Liệu Tương, “Cảnh Huân đưa tay vỗ vỗ lưng y an ủi, chậm rãi nói, “Ngươi nên biết, đây chính là tội danh chu di cửu tộc, ta sẽ không tha chết cho hắn, ta chỉ có thể đảm bảo ngươi sẽ không bị liên lụy, còn việc khác…”

Liệu Tương đầu cúi thực thấp, y dùng một tay che đi biểu tình, giọng đầy sầu muộn: “Ta đã biết…”

“Ngươi…” Cảnh Huân đang muốn nói gì đó, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh âm của trưởng thị vệ Vu Hành.

“Hoàng thượng, binh sĩ Lý Hộc thuộc Vũ Lâm quân cầu kiến, nói là có việc gấp cần bẩm báo.”

Cảnh Huân mặt biến sắc, vội thu lại dáng vẻ biếng nhác của mình: “Cho hắn vào.”

Người bước vào mặt mũi chân tay dính đầy bụi đất, tóc tai toán loạn, môi khô nứt nẻ, nhìn là biết hắn đã nhiều ngày cấp tốc tới đây, phía sau còn dẫn theo một tiểu thân binh, thủ hạ của Khúc Thuấn.

Lý Hộc không đợi Cảnh Huân hỏi, đã vội vã nuốt nước bọt nói: “Hoàng thượng, xảy ra chuyện rồi, bảy ngày trước An Quốc công bệnh cũ tái phát, đã hoăng thệ (từ trần).”

“Cái gì!” Cảnh Huân sắc mặt đại biến..

Lý Hộc tiếp tục hồi bẩm: “Phò mã Dương Cẩm Tiết đêm đó tạo phản, mang theo sáu nghìn binh lính bao vây hoàng thành, Minh tướng quân lệnh thuộc hạ nhanh chóng tới đưa thư báo cho Hoàng thượng.”

Cảnh Huân ngón tay đặt trên thành ghế run rẩy: “Lúc ngươi rời đi thế cục trong cung ra sao?”

“Đêm đó Minh tướng quân hạ nghiêm lệnh đóng hết tất cả mọi cửa cung, ai ngờ bên trong có nội gián lén lút mở cổng phía nam. Nghịch tặc theo lối đó tràn vào, đến Cảnh Dương cung thì bị Minh tướng quân dàn binh cản lại. Bọn chúng phần lớn dùng cung tên, nhất tiễn có thể xuyên thủng ba lớp áo giáp. Đến khi thuộc hạ ra cung, tướng quân hãy còn đang giao chiến với nghịch tặc.” Hắn nói đến đây, liếm đôi môi khô khốc, lại nhìn Hoàng đế một chút, “Tướng quân nói, ngày nghịch tặc chiếm được Hoàng thành sẽ là ngày tử của ngài ấy, khi đó ngài sẽ bắn pháo sáng để báo hiệu cho huynh đệ ngoài thành biết.”

Gương mặt tái nhợt của Cảnh Huân dần bình tĩnh lại, hắn nhìn tiểu thân binh đứng bên: “Quân tiên phong mấy ngày nữa thì tới.”

Tiểu binh vội vàng hồi bẩm:” Khúc tướng quân mấy hôm trước nghe được tin này, đã hạ lệnh cấp tốc hành quân, hiện giờ tính ra, chắc chỉ ba ngày nữa là tới kinh thành.”

“Hảo.” Hoàng đế thấp giọng, nhắm mắt lại, lau đi tầng mồ hôi mỏng toát ra trên trán, “Các ngươi trước tiên lui xuống đi.”

Đến khi bên trong mã xa tĩnh lặng trở lại, hắn mới mở mắt, trông thấy Liệu Tương mặt mày tái xanh xen lẫn chút kinh hoảng, đang lo lắng nhìn hắn.

“Ngươi nghĩ, liệu Vũ Lâm quân có thể cầm cự nổi mười ngày?” Những lời này y thốt ra thực nhỏ, như thể đang tự nói với chính mình.

Bạn đang đọc Kiêm Gia của Hệ thống thuần khiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.