Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

42

Phiên bản Dịch · 2059 chữ

[42]

“Sao? Hoàng thượng tới đây chẳng lẽ không phải là để khởi binh vấn tội ư?”

Cảnh Huân ho nhẹ một tiếng: “Ngươi không nói trẫm cũng quên mất,” hắn bước hai bước vào trong buồng, ngồi xuống ghế tựa lấp ló hé ra mấy cành hoa lê, hơi trầm ngâm, “Trẫm cứ nghĩ, Bắc Lương Vương Khất Nhan giờ đã sang tuổi sáu mươi, không còn hợp khẩu vị của ngươi nữa mới phải.”

Bách Lý Mộc sắc mặt cứng đờ, trên trán nổi lên một đường gân xanh: “Hoàng thượng cho rằng mạt tướng là loại người nào.”

Cảnh Huân cười cười khoát tay áo: “Được rồi, nói đi, thế nào gần đây ngươi cùng Khất Nhan liên tục bí mật gặp gỡ nhau, không phải giờ này năm trước các ngươi hãy còn đang ác chiến một hồi sao?”

Nét mặt Bách Lý Mộc dịu xuống ít nhiều, hắn dò xét Liệu Tương đứng bên: “Việc này liên quan đến đại sự, vị này…”

Liệu Tương lạnh lùng nhìn hắn một cái, nhấc chân định đi, lại bị Cảnh Huân giữ lại: “Không có việc gì y không thể nghe, ngươi cứ nói đi.”

Bách Lý Mộc nghe xong lời này, cười khẩy một tiếng, đi tới ngồi xuống bên cạnh Cảnh Huân, nghiêm mặt nói: “Mùa đông năm nay, Mục Nhân, tiểu nhi tử thương yêu nhất của đại hãn Khất Nhan chết. Đây cũng là nhi tử cuối cùng của gã, mấy nhi tử trước đều chết trận, được tôn vinh thành anh hùng trong bộ tộc, thế nhưng lần này,” Bách Lý Mộc liếc Hoàng đế một cái, “Mục Nhân là bị người ám sát.”

“Vậy sao?” Cảnh Huân hứng thú nhướng mày, “Là ai giật dây?”

“Nội tộc Bắc Lương truyền nhau rằng ta phái mật thám hạ thủ, nhưng mấy năm nay Khất Nhan cùng ta giao chiến không dưới mấy chục lần, hiểu rõ thái độ đối nhân xử thế của ta, biết ta sẽ không bao giờ làm ra chuyện bỉ ổi như thế,” hắn cười cười, “Huống chi, cái loại chuyện sát nhân này, chung quy sẽ lưu lại vết tích, nếu vết tích ấy chưa tiêu tan, tất sẽ trở thành chứng cứ xác thực. Vừa khéo thế nào, mọi chứng cứ đều đã rơi vào tay Khất Nhan.”

Bách Lý Mộc nói đến đây, chép miệng: “Ta mới ở bên ấy uống sữa dê Bắc Lương, miệng tanh quá, rót hộ ta một chén trà nhỏ được không?” hắn đưa mắt nhìn Liệu Tương.

Cảnh Huân liền đẩy chén trà lài xanh xanh đến trước mặt hắn: “Ngươi cứ kiếm chuyện với y như vậy, nhỡ y lại thêm cái gì vào trong trà thì sao. Để trẫm ban trà cho ngươi uống, mau nói tiếp đi, đừng dừng giữa chừng trẫm mất hứng.”

Bách Lý Mộc cười nhạo: “Chiều quá hóa quen rồi.” Hắn tiếp nhận chén trà uống cạn một hơi, lau lau khóe miệng: “Khất Nhan có một chất nhi tên là Cáp Nhĩ Ba Lạp, vẫn luôn mượn cớ này xúi giục Khất Nhan sau xuân tuyết tan tuyên chiến với ta, trả mối hận giết con.” Bách Lý Mộc có chút xem thường lắc đầu, “Hắn ta bất quá là muốn thừa dịp Khất Nhan cùng ta giao chiến, nguyên khí đại thương, trực tiếp đoạt lấy ngôi vị đại hãn vương. Ta nghe nói hắn thèm khát Ô Lan công chúa, nữ nhi của Khất Nhan đã lâu, mà vị công chúa này lại được người Bắc Lương coi là viên minh châu chốn thảo nguyên.”

Cảnh Huân gõ gõ mặt bàn: “Nói như vậy, Khất Nhan đã phát hiện ra âm mưu của Cáp Nhĩ Ba Lạp?”

“Đương nhiên,” Bách Lý Mộc gật đầu, “Cho nên Khất Nhan tìm gặp ta, muốn liên minh với ta thanh toán bè phái, việc này ta đang đắn đo, còn chưa truyền tin báo với Hoàng thượng, đã nghe nói ở kinh thành các đại thần đang tìm cách vạch tội ta rồi. Xem ra dù đang ở nơi biên thùy xa xôi, vẫn còn không ít người nhớ tới Bách Lý Mộc a.”

“Ngươi gây thù chuốc oán với bao nhiêu người chẳng lẽ không biết?” Cảnh Huân chỉ vào chóp mũi hắn, “Tự ý bí mật gặp gỡ Bắc Lương Vương, đây là việc hoàn toàn trái với quy củ. Hơn nữa trẫm cũng không có ý định liên minh với Bắc Lương, chuyện đấu đá nội tộc này đối với chúng ta trăm lợi mà không hại, bất kể ai thắng, chắc chắn đều tổn hại không ít binh mã, đó chính là cơ hội tiến công Bắc Lương tốt nhất của chúng ta.”

“Hoàng thượng,” Bách Lý Mộc thở dài, “Bắc Lương không phải không tìm được đồng minh khác, phía Tây còn có Cật Ha La Da quốc, chuyện này tạm thời bàn sau đi. Không phải Hoàng thượng nói trong triều xảy ra sự tình gì sao?”

Sắc mặt Cảnh Huân đột nhiên chuyển lạnh, hắn dừng một chút mới hỏi: “Ninh Húc, ngươi còn nhớ Dương Cẩm Tiết không?”

Giọng nói Bách Lý Mốc thoáng mang theo oán giận: “Sao tự dưng lại lôi tên tự của ta ra gọi, ta đã mau quên rồi,” hắn suy nghĩ một lát, “Dương Cẩm Tiết không phải là phò mã lấy trưởng công chúa Trạm Yến sao, ta nhớ rõ cái tên công tử bột đó, văn võ kém cỏi, vậy mà tửu sắc tài vận không thiếu thứ gì.”

Cảnh Huân tiếp lời: “Tết âm lịch vừa rồi, hắn mua năm nghìn vũ cơ danh tiếng từ khắp các nơi, còn dựng bốn đài trong Vân lâu cho vũ cơ biểu diễn.”

“Rồi sao?” Bách Lý Mộc có phần khó hiểu nhìn hắn.

Cảnh Huân nhìn thẳng vào mắt Bách Lý Mộc, mỗi câu mỗi chữ rành mạch nói ra: “Trẫm tháng trước mới biết, năm nghìn vũ cơ kia tất cả đều là binh lính bằng xương bẳng thịt được huấn luyện bài bản, còn các đài diễn trong Vân lâu sau khi gỡ bỏ, mỗi đài chính là một nghìn cái nỏ hợp thành.”

Bách Lý Mộc hít vào một ngụm khí: “Vậy là hắn muốn…”

“Không sai,” Cảnh Huân gật đầu, “Hắn muốn làm phản.”

“Làm phản?” Liệu Tương nãy giờ vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc thất thanh kêu lên.

Cảnh Huân kéo tay y, vuốt nhè nhẹ lòng bàn tay: “Chuyện này càng ít người biết càng tốt, đó là lí do ta không nói với ngươi.”

Lồng ngực Liệu Tương phập phồng kịch liệt, nhất thời bộ dạng y có chút thất thố, y mờ mịt nhìn chằm chằm nền nhà, không biết đang suy nghĩ cái gì. Bách Lý Mộc rốt cuộc mở lời: “Năm nghìn binh lính kia tiến vào thành dễ dàng như vậy, chẳng lẽ lúc đó Hoàng thượng không phát hiện ra ngay sao?”

Cảnh Huân sắc mặt có chút thẹn, lắc đầu: “Ngươi biết đấy, Dương Cẩm Tiết xưa nay hoang dâm vô độ, thích ngoạn vũ cơ, phương diện này hắn nổi tiếng đứng đầu, khi tiên hoàng còn sống cũng chẳng màng quản hắn. Năm nào hắn cũng thưởng qua hơn nghìn nữ nhân, sang năm sau lại đổi hơn nghìn nữ nhân khác, giờ nghĩ lại có lẽ hắn đã sớm có dã tâm, chỉ là chậm rãi chờ trẫm lơ là mất cảnh giác mà thôi.” Cảnh Huân nói đến đây liền thở dài, “Việc này nếu không có người báo cho trẫm biết, trong vòng hai tháng, nhất định kinh thành đã biến thành một mớ đại loạn.”

“Nhưng…” Bách Lý Mộc nhướng một bên mày, “Nếu Dương Cẩm Tiết thật sự đã ngấm ngầm mưu phản từ lâu, hắn phải vô cùng thận trọng, không để lộ một tin tức nào mới phải, vậy là ai đã …”

Cảnh Huân hiểu ý Bách Lý Mộc muốn hỏi, cũng không giấu giiếm: “Là trưởng công chúa Trạm Yến, tỷ tỷ của trẫm.”

Bách Lý Mộc cúi đầu suy nghĩ một lát, lại nói: “Năm nghìn binh lính, muốn đánh chiếm kinh thành cũng không phải chuyện dễ, lẽ nào chúng còn có viện trợ từ bên ngoài,” hắn cau đôi mày dài, đột nhiên nhớ ra, “Đúng rồi, Khất Nhan đại hãn nói, gã điều tra được A Nhĩ Ba Lạp lén lút qua lại với mấy quan lại trong triều ta, hẳn chính là bọn Dương Cẩm Tiết, như vậy nghĩa là…chúng định cấu kết với ngoại quốc, dã tâm không nhỏ a.”

“Trẫm đã nghĩ tới việc đó,” Cảnh Huân vẫn như trước khẽ gõ gõ mặt bàn, “Hắn bố trí năm nghìn binh lính không phải để tiến đánh kinh thành, mà là để chuẩn bị bao vây hoàng cung. Hắn cũng sẽ không giết trẫm, bởi nếu giết trẫm chính là phạm vào tội mưu phản, đến lúc đó các thế lực binh quyền khắp nơi, bất kể là thật tâm báo quốc hay thừa dịp gây rối, đều sẽ giương cờ hiệu cần vương chi sư (tận trung vì triều đình) vào kinh tiêu diệt hắn. Cho nên, hắn sẽ chỉ bức trẫm hạ chiếu thoái vị, an bài một tên vua bù nhìn lên ngôi, hảo hảo ở trong cung bồi dưỡng. Nếu hắn thông đồng cùng A Nhĩ Ba Lạp, chắc hẳn e sợ binh quyền trong tay ngươi, sẽ mượn A Nhĩ Ba Lạp khống chế ngươi.”

Bách Lý Mộc liên tiếp gật đầu: “Nếu ta là hắn, ta cũng sẽ làm như vậy.”

Cảnh Huân hung ác liếc Bách Lý Mộc một cái, tiếp tục: “Hiện nay, Vũ Lâm quân đã lâu chưa thao luyện, lười biếng, ăn chơi trác táng ra sao ngươi đều rõ hơn trẫm. Giờ cho bọn chúng ra đấu chọi với đống cường cung ngạnh nỏ kia, sợ là một ngày cũng không trụ nổi, nói chi đến việc tiêu diệt phản tặc. Thật muốn thấy ngày Dương Cẩm Tiết dấy quân làm phản, bắt trẫm dễ như bắt ba ba trong rọ,” sắc mặt Cảnh Huân bình thản, “vừa lúc lại gặp chuyện của ngươi, trẫm nhân cơ hội này quyết định rời kinh, đánh giá tình hình…”

“Hoàng thượng…” Liệu Tương nhỏ giọng cắt ngang lời hắn, hỏi: “Nếu như Dương phò mã thật sự có ý mưu phản, chúng ta sao có thể an ổn ra kinh?”

Cảnh Huân nghe xong lời này, bật cười: “Nếu như là kẻ khác, chiêu này của trẫm xác thực bí quá hóa liều, nhưng Dương Cẩm Tiết là kẻ vô cùng cẩn trọng, chuyện gì cũng phải âm mưu tính đi tính lại mới bằng lòng. Hiện hắn vẫn chưa động thủ, nhất định còn đang chờ đợi thời cơ, ở yên một chỗ quan sát động tĩnh Bắc Lương. Dù trẫm có đi một bước cờ hiểm, ly khai kinh thành, hắn cũng sẽ nhất định không thay đổi kế hoạch đã được vạch ra chu toàn của hắn, thay vào đó sẽ tìm cách phục kích trẫm trên đường đi.” Cảnh Huân nói đến đây thu lại ý cười, “Huống chi, trẫm đi rồi, trong cung còn phi tần của trẫm, các hoàng tử, công chúa của trẫm, ai cũng có thể bị đem ra làm vật uy hiếp trẫm.”

Bách Lý Mộc cười: “Hoàng thượng nếu đã dứt khoát rời kinh thành tới đây tìm ta, chắc hẳn đều đã an bài mọi thứ chu đáo đi?”

“Cũng không thể nói là chu đáo,” Cảnh Huân khoát tay, “Trẫm chỉ tìm một người có thể áp chế bè phái của Dương Cẩm Tiết.”

“An quốc công?”

“Không sai, trẫm từ Truy An thỉnh An quốc công tới giám quốc, An quốc công tuy rằng tuổi cao, nhưng đã dành nửa đời người rong ruổi trên chiến trường, uy thế vẫn còn rất mạnh mẽ, lại là cữu cữu của Dương Cẩm Tiết, thời gian này hắn sẽ không dám làm gì thiếu suy nghĩ.”

Bách Lý Mộc có chút không đồng ý: “Hoàng thượng xem chừng rất chắc chắn, thế nhưng một tên nghịch thần, quân vương cũng dám phản, còn có thể để tâm đến cữu cữu của mình sao.”

Bạn đang đọc Kiêm Gia của Hệ thống thuần khiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.