Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1457 chữ

Chương 20: Em thiếu bao nhiêu tiền?

Cô nhìn hắn quẫn bách khó chịu, trong lòng thư thái thêm vài phần. Cô lấy menu gọi món, sau đó nhâm nhi tách trà hoa cúc thơm dịu vị thảo mộc lại ngọt ngọt thanh thanh của táo đỏ. Lúc này cô mới có thời gian nhìn bài trí căn phòng vip này. Quả đúng là vip, thiết kế sang trọng, tao nhã theo phong cách nhẹ nhàng thư thái. Hình như còn có mùi tinh dầu tràm hay đại loại một mùi thơm khiến người ta thả lỏng tâm hồn.

Nhìn dáng điệu thong thả chẳng thèm quan tâm kia của cô, hắn càng bực bội hơn. Nhân viên vừa đưa lên hai cốc nước lọc đá tinh khiết, hắn không màng đến hình tượng mà đưa đôi tay dài ôm lấy hết về phía mình, một hơi uống hết cả cốc nước. Chẳng qua là uống quá nhanh kèm theo nước lạnh nên hắn bị sặc. Hắn nhanh tay vớ lấy hộp giấy ăn, che lại miệng không ngừng ho. Hắn cảm thấy hơi mất mặt. Nhưng mà lại không biết trút giận lên đâu. Bỗng nhiên hắn phát hiện cảm xúc trập trùng khác thường của mình, tự hỏi chính mình hôm nay làm sao thế? Buổi chiều thì tức vì một thằng ất ơ nào đó, buổi tối lại bực mình vì chuyện không đâu. Cảm giác kỳ quái này trước đây hắn ... chưa từng có. Nếu ai đó đối với hắn không tốt hắn sẽ không tha cho kẻ đó. Phụ nữ đang quan hệ với hắn mà đi luồng ngoài khi hắn chưa cho phép, chỉ một câu thôi sự nghiệp của cô ta sẽ đổ vỡ, đàn ông thì càng dễ hơn, trực tiếp dùng vũ lực đánh cho một trận. Nhưng còn cô nàng này, hắn tự hỏi, bản thân sao lại chưa từng có ý định làm cho gì tổn thương đến cô ấy?

Nhân viên mang lên một bàn ăn đã đầy đủ, cơn ho của hắn cũng ngưng một lúc rồi. Không ngờ anh chủ nhà hàng ấm áp như nắng mai kia lại lên cảm ơn cô. Nhìn anh chủ kia xin chụp ảnh với cô, hắn tức giận rồi, bởi vì cô vui vẻ đồng ý, còn phối hợp tạo dáng tươi cười với anh ta. Cô chụp riêng với một bàn thức ăn và một vài tấm chụp với anh chủ nhà hàng. Thấy vậy, một nhân viên đánh bạo đưa xin chữ ký của cô.

-Chị Ninh, em em xin chữ kí của chị được không? Em hâm mộ chị lâu lắm rồi không ngờ có dịp gặp.

Cô chẳng ngờ bản thân còn có fan nên tươi cười:

-Em tên gì?

-Em tên Thuý Anh

-Đưa chị ký tên cho em...

Cô nhận lấy giấy và bút, ký một chữ lớn trên giấy kèm theo lời chúc. "Chúc Thuý Anh luôn luôn hạnh phúc, cuộc sống tươi sáng, rạng ngời như ánh mặt trời!"

Bé nhân viên không ngờ xin được chữ ký chất lượng như thế, chạy vọt ra ngoài khoe. Anh chủ quán cũng biết điều nên chúc hai người ngon miệng rồi ra ngoài. Đương nhiên việc quan trọng hơn chính là ngăn cản mấy đứa nhóc nhân viên kia định ồ ạt ra đây xin chữ ký. Hiển nhiên anh đoán được rằng kiểu gì con bé Thuý Anh cũng đi khoe cả cái nhà hàng này. Vừa đi ra, bên trong cũng an tĩnh trở lại. Cô mở miệng mời hắn dùng bữa. Hắn gật đầu, sau đó rút điện thoại, đi sang phía cô. Thắng Ninh chưa biết Vũ Hạo định làm gì thì đã thấy hắn giơ điện thoại lên chụp ảnh tự sướng với cô. Sau còn ép cô cầm vài chiếc đĩa thức ăn to chà bá để chụp. Được đâu mấy chục tấm, nghe tiếng bụng cô sôi lên ọt ọt hắn mới buông tha về chỗ.

Cô lườm hắn rồi ngấu nghiến ăn. Tốc độ ăn nhanh, nhai dứt khoát, nhanh, kỹ. Nếu những hành động này rơi vào người khác e là có vẻ thô tục mà không hiểu tại sao ở trên người cô lại toát lên sự thoải mái, ung dung tự tại, một nét đẹp của sự tự do phóng khoáng rất dễ nhìn. Giống như món ăn vốn dĩ phải ăn như thế, phải cầm bằng tay như thế, miệng phải há to, nhai nhanh chóng như thế mới lan tỏa được hết độ ngon của món ăn.

Hắn cũng chẳng ngồi mà phân tích khí chất khi ăn của cô làm gì. Trong lòng đã hài lòng vì bản thân chụp ảnh với cô nhiều gấp mấy chục lần với anh chủ quán kia thì vui vẻ như nở hoa. Hắn không nhận ra rằng hình như bản thân bị ảnh hưởng rồi. Cũng dùng tay ăn, nhai tốc độ nhanh như cô. Thậm chí hắn không phát hiện ra là hễ cô ăn món gì hắn liền ăn món đó, uống gì hắn liền uống thứ đó.

Bàn ăn nhanh chóng vơi đi. Bát cơm rang gà nấm được mang lên cuối cùng, hơi nóng còn bốc lên. Cô ăn nốt, uống canh gà nấm cà rốt, nấc nhẹ một tiếng và kết thúc bữa ăn. Đồ tráng miệng là sữa chua hoa quả. Lúc này anh chủ quán mới lại lần nữa tiến vào làm phiền. Anh này không để tâm đến hắn mà mục tiêu chỉ nói chuyện với cô. Hắn lại bị bỏ bơ một bên, lòng nhức nhối nhìn chằm chằm.

-Cố Thắng Ninh, cảm ơn em, nhờ có ghim ảnh em lên page nên khách nhà anh mới đông thế. Đây là chút lòng thành của nhà hàng, nhờ lộc của em mà được như vậy nên em đừng từ chối.

Anh chủ chân thành nói, nở một nụ cười thân thiện dường như việc anh ấy làm là đương nhiên phải vậy, đúng đạo phải đức, có công thì thụ lộc. Cô chưa nói gì thì hắn nhìn thấy chồng tiền trên mặt bàn cười nói:

-Cảm ơn anh, chẳng qua là...

Hắn còn chưa kịp nói hết câu cô đã cướp lời kẻo sợ hắn lại nói lời không hay.

-Cảm ơn anh, em xin nhận. Tốt quá em đanh thiếu tiền. Nhiều vậy em chỉ nhận một nửa thôi.

-Không, đây là chút lòng thành em còn muốn trả nửa thì bọn anh cũng không thật lòng rồi. Anh vẫn muốn hỏi em... em có thể làm đại diện nhà hàng của anh được không? Mỗi tháng à không mỗi quý chỉ làm phiền em một buổi tuỳ em sắp xếp.

-Thật ngại quá em cũng không nổi tiếng gì.

-Không không em khiêm tốn rồi. Em... đồng ý chứ? Nếu em băn khoăn thì đây là danh thiếp của anh. Khi nào em nghĩ xong thì em có thể gọi điện thoại đến cho anh. Anh luôn sẵn lòng lắng nghe.

Nói xong anh chủ quán đưa hai tấm danh thiếp cho hai người. Đưa đến trước mặt hắn, anh ấy giật mình rồi. Bởi vì sắc mặt người "bạn" mà cô Ninh dẫn theo này đen đến doạ người. Đen theo nghĩa là tăm tối chứ không phải là da đen. Anh nghĩ thầm trong lòng không lẽ anh chàng này theo đuổi cô Ninh nhưng còn chưa được chấp nhận?

Sau đó anh ấy nhìn lại một lần nữa. Cố Thắng Ninh dùng xong cơm đi trước, hắn ta đứng dậy theo sau, không ngờ anh chủ quán lại vỗ vỗ vai hắn nói thầm: "Cô gái như vậy anh nhất định phải trân trọng và đối tốt. Theo đuổi phụ nữ phải ngọt ngào và dịu dàng. Có tiền không phải là tất cả đâu!"

Lần này hắn đơ người mất vài giây rồi. Nhìn anh chủ quán cười tươi như một tay sát thủ tình trường truyền lại kinh nghiệm cho lớp trẻ mà khoé miệng của hắn giật giật. Hắn muốn nói tiền không phải tất cả nhưng 20 tỷ của hắn thì mua được cô ấy rồi.

Trên xe, hắn tỉ mỉ nhìn cô, nhìn không chớp mắt, nhìn chằm chằm khiến cô mất tự nhiên.

-Anh nhìn gì vậy?

-Em thiếu bao nhiêu tiền?

-Thiếu gì cơ?

-Vừa rồi em nói em đang thiếu tiền. Em thiếu bao nhiêu tiền sao không nói cho tôi?

ps: Cảm ơn các bạn đã yêu thích, dù đọc được truyện ở đâu mọi người ơi cho tớ xin chút tương tác nha. HIhi. like, tim share hay cmt gì đều được ạ.

Bạn đang đọc Kích Tình Dụ Dỗ Bang Chủ Hắc Bang sáng tác bởi danguyetthanhkhau
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.