Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Phiên bản Dịch · 2221 chữ

Con đường men theo dòng sông này nhìn thế nào vẫn cứ thấy nó ảo ảo sao sao ấy.

Mặt đất không có gì khác hơn ngoài một mặt phẳng trải dài, nếu có dấu hiệu để nhận biết rằng đây là con đường thì đó chính là những vết bánh xe chằng chịt. Tôi di chuyển dọc theo hạ lưu sông bằng cách sử dụng 【Bước Nhảy Thời Không】.

Phía trước mặt, nơi tôi dừng lại có một chiếc xe ngựa đã dừng ở đó.

Cuối cùng tôi đã gặp được những người địa phương đầu tiên ở đây, nhưng có vẻ tôi vừa đánh hơi được mùi có chuyện chẳng lành rồi thì phải

Để tìm hiểu, tôi nấp ở một vị trí gần đó và hóng hớt sự việc. Một gã đàn ông cao lớn xuất hiện đang găm thanh kiếm của mình vào một tên vệ sĩ. Gần đó là xác của năm tên vệ sĩ khác. Bên cạnh xác của một tên vệ sĩ vừa gục trên mặt đất, là sáu tên cướp và hai cô gái trẻ vẫn còn sống. Sơ sơ thì tôi cũng hình dung được tình hình hiện tại phần nào rồi.

Nếu muốn cứu hai cô gái , tôi cần phải “chăm sóc” một cách cẩn thận sáu tên cướp giết người như nghóe kia. Dĩ nhiên là tôi sẽ không ra đó và nói “Thí chủ, quay đầu là bờ” rồi.

Nếu đây là trò chơi mà được trang bị tận răng thế này thì tôi cóc sợ bố con thằng nào. Tuy nhiên ở cái nơi lạ nước lạ cái này thì nên có đề phòng thì vẫn hơn

Kế hoạch tốt nhất hiện giờ chính là vòng ra sau lưng và thông nát mông từng tên một. Kế hoạch này sẽ giúp tôi triệt được kha khá tên đây. Và kế hoạch này dĩ nhiên có tỷ lệ thành công rất cao. Trong trường hợp xấu nhất, tôi sẽ sử dụng 【Bước Nhảy Thời Không】để co giò chạy trước nếu lỡ như bị thọt. Đầu tiên, tôi nên giết kẻ cầm đầu trước chứ nhỉ?

Trước mặt, là kẻ làm cho tôi cảm thấy ngứa mắt nhất, tên đang tụt quần xuống chuẩn bị làm chuyện 18+ uncensored full HD, trong khi tôi thì…

Rút kiếm ra khỏi vỏ, thanh kiếm thuộc cấp Thần Thoại [Lôi Thần Kiếm] của tôi chỉ cần phô ra một chút sức mạnh là đã đủ để chém phăng “cây cổ thụ” của hắn một cách không thương tiếc chỉ bằng một nhát chém. Vậy là xong, kế hoạch hoàn tất.

Trong chớp mắt, tôi đã đứng sau lưng những tên cướp bằng cách dùng phép dịch chuyển.

–Và chuyện gì đến cũng đã đến, cuộc tập kích chiến thắng hoàn toàn áp đảo.

Bốn tên trong số chúng đã nhanh chóng bị tôi xiên que, hai tên còn lại bỏ chạy cũng lập tức bị tôi xử lý nốt.

Trong lần tập kích đầu tiên này tôi hoàn toàn không có ý định để tên nào sống sót cả, điều đó giống như bản năng khát máu của tôi đang trỗi dậy vậy, vì thế khi nhìn thấy hai tên cức đái này đang cố chạy trối chết để giữ này cái mạng chó của mình, cơ thể của tôi liền phản xạ di chuyển ngay lập tức. Bộ bọn chúng không biết rằng quay lưng lại với một con thú dữ đang khát máu là một điều tuyệt đối không nên thử hay sao. Và đó là lý do tại sao tôi sử dụng cả 【Phi Long Trảm】để ra đòn kết liễu luôn bọn chúng.

Mặc dù đã cứu được hai cô gái trẻ, nhưng tôi vẫn cảm thấy thật trống rỗng khi farm hết đám cặn bã này. Tôi tự hỏi đây liệu có phải là một triệu chứng tâm thần không?.

Tôi bắt đầu đảo mắt nhìn xung quanh, trong tôi là một cảm giác kỳ lạ, điều gì đó quan trọng với tôi dường như đã mất.

–Mà thôi bỏ đi, ngay cả khi tôi nghĩ về nó bây giờ thì tôi cũng không chắc rằng sẽ tìm thấy câu trả lời….

Hơn nữa vì đã cứu được hai cô gái trẻ kia khỏi bọn cướp, ít ra tôi cũng có thể nhờ bọn họ chỉ đường đến thị trấn gần nhất.

Về phần hai cô gái trẻ, có lẽ sẽ gặp một chút rắc rối với vẻ ngoài “điển trai” này của tôi , vì thế tôi sẽ cố tránh làm cho họ thêm hoảng sợ bằng cách thử nói chuyện vậy.

“Các cô không sao chứ?”

Tôi gọi hai cô gái trẻ và cố gắng nói chuyện như những người bình thường.

Giao tiếp là một điều rất đỗi bình thường mỗi khi chơi game.

Việc nói chuyện là điều cơ bản của bất kì trò chơi nào, mặc dù trước đây tôi vẫn phải gõ phím mỗi khi muốn nói gì đó. Ngay cả khi đây không phải là trong game thì mọi người vẫn sẽ làm như vậy. Ít ra thì….việc đó cũng chẳng bao giờ là thừa thãi.

Nhân tiện đây, tôi chính là một Chiến binh, và theo nghề Thánh Hiệp sĩ. Trước kia tôi đã bị nguyền rủa khiến cho vẻ ngoài của mình trông như một bộ xương, chính vì thế nên tôi phải bôn ba khắp nơi để tìm người có thể giúp mình hóa giải lời nguyền đầy ác ý này. Giờ đây có lẽ tôi cũng đã gần như quên mất cái vẻ ngoài đáng lý ra đã phải sấp xỉ 40 của mình như thế nào rồi…….đó là những điều mà tôi sẽ nói nếu có bị hỏi tới.

Cô gái với mái tóc màu hạt dẻ đang ngồi đó với gương mặt vẫn còn hốt hoảng sau chuyện vừa rồi, xung quanh là vũng máu tanh của bọn thảo khâu mà tôi vừa giết “giải trí”. Điều này thật sự tồi tệ, nhất là với một cô gái còn rất trẻ như thế này.

Cô gái còn lại, chắc tầm khoảng 20 hoặc nhín hơn một chút, cô ta mặc bộ đồ hầu gái. Cô sở hữu một mái tóc xoăn, màu đỏ được cắt ngắn và đang nhìn tôi với đôi mắt màu nâu mạnh mẽ. Bộ đồ hầu gái rách tả tơi, khiến dù cho có cố gắng che đậy thế nào thì bầu ngực căng tròn, trắng nõn nà vẫn lộ ra đằng sau những ngón tay mảnh khảnh của cô ấy. Có vẻ cô đã bị thương nhưng trông cũng chả có gì là nghiêm trọng lắm.

“Cô nên chăm sóc cho vết thương của mình đi, có một con sông ở gần đây đó. Mọi chuyện còn lại cứ giao hết cho tôi.”

“V-Vâng cảm ơn ngài rất nhiều, nhưng bây giờ tôi phải lo cho Tiểu thư-sama trước đã”.

Sau đó cô gái tóc đỏ chạy đến chỗ chiếc xe hàng, lấy một mảnh vải choàng cho người được gọi là “Tiểu thư-sama” và đưa đến bờ sông.

Giờ thì, tôi nhìn lại hiện trường một lần nữa.

Có tất cả bảy tên lính và sáu tên cướp. Khung cảnh nhìn kinh vãi nồi ra, cứ như mấy bộ phim kinh dị mà tôi hay xem trên TV vậy. Ngoài ra còn có mười hai con ngựa và những thứ mà chúng đang mang. Dựa trên những gì còn lại trên yên ngựa có vẻ sáu trong số đó là ngựa của bọn cướp.

Một con ngựa ở thời điểm này không phải là rẻ, thậm chí nó có giá tương đương với một con Porche thời hiện đại. Nếu bán đồ đạc của bọn cướp có lẽ sẽ đủ cho tôi chi phí trong thời gian sắp tới. Tôi có một chút thắc mắc rằng nếu bán hết đồng vũ khí này đi thì liệu có kiếm thêm được chút đỉnh nào không nhỉ? Vì suy cho cùng thì vũ khí cũng có khác gì kim loại đâu nên giá trị chắc cũng cỡ đồ ve chai lông vịt.

Tôi quyết định vứt lại cái đống áo giáp này vì trông chúng có vẻ bán chẳng được bao nhiêu, hơn hết tất cả chúng đều đã bị dính máu.

Tôi “mân mê” trên cơ thể của một trong những tên cướp và phát hiện thứ gì đó giống một cái túi da đeo quanh eo của hắn. Tôi giật mạnh giây ra để xem bên trong đó có gì. 4 tấm bạc có trị giá của đồng 100-yen, và 15 tấm khác với màu sắc khác nhau nhưng có chung giá trị là 1-yen. Tất cả chúng đều được vẽ một dấu hiệu giống nhau.

Đây có lẽ là tiền ở thế giới này. Bạc và đồng xu à? Nó cũng gần giống với tiền xu mà bạn thường thấy ở Nhật Bản, chúng nằm đó và chỉ đợi tôi đến lấy. Đây là cái mà tôi gọi là nằm chơi không cũng sướng.

Được một lúc, tôi khá chắc chắc chắn rằng mình đã lột sạch mọi thứ giá trị trên người của bọn cướp này.

Từ phần thân dưới vẫn còn đang “chảy sữa” của tên đầu sỏ, tôi lấy được 6 tấm thẻ vàng. Chúng có lẽ cũng là tiền, tuy nhỏ nhưng tương đối nặng.

Tổng kết lại tôi thu hoạch được 6 vàng, 31 bạc và 67 đồng. Đây có lẽ là một số tiền không lớn nhưng cũng đủ để dùng khi có việc cần.

Có tất cả 6 thanh kiếm, 1 thứ giống vũ khí và 3 dao găm.

Tôi để tất cả chúng vào một bao bố mà tôi tìm được trên con ngựa của bọn cướp.

Xác của bọn chúng được tôi chất thành đống bên lề đường, giống như trong phim “The walking dead” vậy. Thậm chí tôi còn chẳng cảm thấy cái vẹo gì là kinh tởm khi tôi làm những điều như vậy.

Tôi dùng 【Viêm Hỏa】lên những cái xác. Một chiêu thức giúp tôi nhấn chìm đống xác kia trong biển lửa.

Có lẽ việc tốt cuối cùng chúng có thể làm là trở thành phân bón cho cây cối.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy, bên cạnh ngọn lửa sắp tàn là một đồng. Tôi liền nhặt nó lên và ném vào lửa, tôi không biết có thuyền của sông Styx hay không, nhưng ít nhất một trong số chúng đã có thể sang thế giới bên kia rồi. [Đoạn này giống trong thần thoại Hy lạp].

Khi ngọn lửa với những cột khói đã lên cao thì cũng là lúc hai cô gái kia trở lại.

Cô gái tóc màu hạt dẻ lẳng lặng đi vào chiếc xe hàng, có vẻ cô đã cải thiện được chút ít tình trạng của mình. Cô gái giúp việc thì lấy một số khăn từ chiếc túi da ở đằng sau xe.

“Xác của bon cướp tôi đã lo xong rồi, còn của mấy người vệ sĩ này cô muốn tôi làm gì với họ?”.

Tôi hỏi cô ấy về việc hậu sự của những người kia, thoáng chốc, cô ấy ngừng lại và suy nghĩ điều gì đó.

“Họ sẽ được lo bởi những người lính khác, vũ khí và ngựa sẽ được đem về, cảm ơn ngài đã lo cho họ”. Cô cúi đầu trả lời một cách lịch sự.

“Được rồi”

Tôi trả lời một cách ngắn gọn và bắt đầu làm nốt những việc cuối cùng.

Cô người hầu thì quay trở vào chiếc xe để thay lại bộ quần áo mới.

Tôi tìm một cái bao khác, ném vũ khí của các vệ sĩ vào đó và để đằng sau xe ngựa.

Sau đó tôi xin đi nhờ xe ngựa cùng với một số thứ mà tôi “hôi” được từ đám cướp kia.

Về phần những con ngựa của bon cướp, năm trong số chúng đã được buộc dây lại với nhau một cách chắc chắn. Bây giờ việc còn lại là làm cho chúng chạy, những con còn lại tôi có thể đem chúng vào thành phố bằng cách nối chúng lại bằng một sợi dây.

Con ngựa mà tôi cưỡi trông có vẻ kiệt sức, chắc hẳn là do trọng lượng bộ giáp của tôi…

Một lúc sau cô hầu gái quay lại với bộ quần áo mới.

“Cảm ơn ngài vì lúc đó đã ra tay cứu giúp, chúng tôi thật sự rất biết ơn”

Cô hầu gái tỏ vẻ trịnh trọng.

“Tôi chỉ tình cờ ngồi chơi xơi nước ở gần đây thôi, cô có thể cho tôi đi nhờ đến thị trấn thì xem như chúng ta không ai nợ nhau”.

Tôi cảm thấy hơi chuối khi phải chém như thế, nhưng thà vậy còn hơn phải nói ra tình cảnh của mình.

“Cảm ơn ngài rất nhiều”

Cô hầu gái không hề nhận ra tôi đang toan tính điều gì, vui vẻ cảm ơn tôi thêm lần nữa trước khi đánh xe rời khỏi.

Khi chiếc xe lặng lẽ rời đi, tôi đành phải lết bộ để cho con ngựa được nghỉ ngơi đôi chút, những con ngựa khác cũng được kéo dây theo đằng sau.

Bạn đang đọc Kị Sỹ Undead của Manei ki meiko
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi royalmoon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.