Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 16

Phiên bản Dịch · 1949 chữ

Buổi sáng của tôi bắt đầu bằng việc thức dậy tại nơi ở quen thuộc của mình.

Vì không muốn rời khỏi giường nên tôi vớ vội lấy mẩu bánh mì còn sót lại từ ngày hôm qua ra và nhấp một ít nước đựng trong chiếc bầu để có thể nhâm nhi từng chút một chiếc bánh mì này. Những chiếc bánh mì Thế giới này quá khác biệt so với những chiếc mà tôi từng ăn ở Thế giới của mình. Đặc điểm của chúng là mặn, cứng và khá nặng. Nhưng ít nhất thì chúng cũng khá hiệu quả khi dùng để lót dạ …

Nói ra thì có vẻ dễ gây hiểu nhầm nhưng vẫn có tiệm bánh ở trong Thành phố nhưng có vẻ những chiếc bánh ngọt chỉ được làm ra để phục vụ trong các dịp lễ hội hoặc các lễ kỷ niệm. Ngày hôm qua Marca đã chỉ cho tôi rằng món ăn chính của người dân ở đây là bánh mì và ngũ cốc.

Chẳng có một chút hi vọng nào về việc tồn tại món cháo ngũ cốc của Nhật Bản ở Thế giới này. Chỉ cần có nguyên liệu là tôi có thể xoay sở để nấu mớ hỗn độn này thành món mình thích bất kỳ lúc nào nhưng phải ở nơi mà không ai có thể nhìn thấy. Cơ thể của tôi giống như một con dao hai lưỡi – Tôi không hề sợ ăn quá nhiều, nhưng quá khó để tìm một nơi để ăn mà không bị ai phát hiện.

Sau khi đã ngốn xong chiếc bánh mì chẳng-ngon-lành là mấy này và chuẩn bị hành lý cho mình. Tôi đi chuyển xuống tầng một, sau đó, băng qua chiếc quầy trống và bước ra khỏi nhà trọ.

Dọc theo con đường chính, tôi hướng đến Hiệp hội Mạo hiểm giả. Hôm nay đã có một vài Mạo hiểm giả đang đứng xem ở Bảng nhiệm vụ. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy có nhiều người trong Hiệp hội như vậy. Khi tôi bước đến cạnh Bảng nhiệm vụ, họ đã âm thầm ném ánh nhìn ngạc nhiên vào tôi.

Cuối cùng, trên Bảng nhiệm vụ chỉ có vài nhiệm vụ cá nhân với phần thưởng ít ỏi. Thậm chí còn chẳng có Nhiệm vụ nào có phần thưởng nhiều hơn 5 đồng bạc. Vì không có nhiệm vụ nào thích hợp với tôi ngày hôm nay nên tôi quyết định đi săn ở vùng ngoại ô của Thành phố, và sau đó bán cho Thương hội.

Nơi tôi đến là phía Nam của Thành phố Rubierute, cụ thể là khu rừng bên bờ đối diện của con sông. Càng vào sâu trong khu rừng tôi càng cảm thấy phấn khích nhiều hơn, cảm giác cứ như là mình đang khám phá một khu vực mới trong trò chơi.

Cuối cùng, tôi dành cả ngày để quẩy nát cả khu rừng. Lúc đầu, tôi đã chạm trán với một lũ Orc, nhưng sau khi tôi giết một con trong số chúng thì đám còn lại đã bỏ chạy tán loạn. Điều đó nói lên rằng lũ Orc chỉ là bọn Quái vật hèn nhát.

Tôi vác con Orc vừa bị giết lên vai.

Khu rừng này có đầy những Quái vật và động vật kỳ lạ. Hầu hết đều là những thứ tôi gặp lần đầu tiên. Nhưng không giống như trong trò chơi, bọn chúng không hề có ý định giết tôi. Lượng kinh nghiệm mà bọn quái nhỏ này mang lại cho tôi chỉ bằng giọt nước ở trong đại dương, nói chung thì giết chúng cũng chẳng được ích lợi gì.

Tuy nhiên lạ là ở chỗ, khu vực sinh sống của con người lại khá là hạn chế. Có lẽ lý do họ không thể mở rộng ra được là do không hề có một lực lượng nào để tiêu diệt bọn Quái vật này thường xuyên cả.

Sâu trong rừng, tôi gặp một hang động với con Minotaur ở bên trong. Một con Quái vật cao ba mét có cái đầu và phần thân dưới của một con bò, còn phần trên bao gồm các cơ bắp thì giống con người. Trong trò chơi con bò này thường mang theo một chiếc rìu thép, dường như chủng tộc này từ lâu đã biết rèn vũ khí để tiêu diệt loài người. Nhưng con này lại giống như lũ Orc kia, nó chỉ dùng một chiếc chùy gỗ đơn sơ.

Nhắc mới nhớ, hình như từ đầu đến giờ tôi vẫn chưa thấy có ai biết sử dụng ma thuật cả. Ma thuật phải là món vũ khí đắt lực hỗ trợ con người. Có lẽ bản chất của Thế giới này làm ma thuật trở nên ngoài tầm với của dân thường.

Trong lúc miên man suy nghĩ, tôi đã đến cổng Tây và đi về phía Thương hội. Cũng giống như lần trước, người kiểm tra hàng hóa lần này vẫn là anh thanh niên với vóc người mảnh khảnh. Ném con Orc ra khỏi vai, tôi hỏi giá.

– Một con Orc sẽ có giá 7 sek và 5 sok.

Kích thước cũng tựa tựa như con Burba, nhưng sao lại rẻ vậy? Không lẽ con Orc dễ săn lắm hay sao?

Vâng, vì mục tiêu của tôi là có được nguồn một thu nhập ổn định nên khi tôi đã chấp nhận thỏa thuận này chờ anh ta mang tiền đến.

Trong lúc chờ đợi tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hai Thương nhân. Không bao giờ bỏ qua bất kỳ thông tin nào có ích chính là phương châm sống của tôi.

– Gần đây, xuất hiện tin đồn về việc xuất hiện một con Quái vật mạnh mẽ ở gần ngoại ô. Một thương đoàn khi vận chuyển hàng hóa ngang qua vùng ngoại ô tới phía Đông Reburan đã bị tổn thất nặng nề.

– Khu rừng gần dãy núi Dực Long? Có gì đáng ngạc nhiên khi nói xung quanh đó có nhiều Quái vật đâu?

– Đồ ngu, bộ Quái vật thường hay tràn xuống đường lắm à?

– Chả nhẽ có con Rồng điên nào đó đang quẫy nát cả dãy núi đó à?

Khi đang say sưa nghĩ về những con Rồng thì chàng Thương nhân đến và trao tiền cho tôi. Sau khi đếm tiền kỹ càng, tôi cho vào ví.

Nhàn nhãn đi về Thành phố tôi suy nghĩ – Đến bao giờ thì mình mới có thể trở về nhà trọ một cách bình thường hay có thể đi lang thang đâu đó mà có thể gỡ bỏ bộ giáp và thư giãn mà không sợ bị ai nhìn thấy nhể?

Sử dụng 【Chuyển Cổng】 tôi lập tức trở về Thành phố.

Vì tôi đang cần kiếm tiền – nên việc nghiên cứu địa lý của Thế giới này là hết sức cần thiết.

[Chuyện kể từ góc nhìn của một người khác]

Thành phố Rubierute vốn là một nơi đắc địa vì nó chính là con đường huyết mạch khi nối liền Thành phố Diento và Thủ đô, Trung tâm của vương quốc Rhoden.

Theo hướng Bắc, để đi đến Thủ đô ta có hai cách để vòng qua dãy núi Calcutta. Một con đường dẫn về phía Đông, và còn lại đi theo phía Tây.

Mặc dù là con đường ngắn nhất dẫn đến Thủ đô, nhưng con đường phía Tây phải đi ngang qua vùng hoang mạc Ribot. Nơi này chỉ có vài thị trấn nhỏ năm rải rác, trong đó nước ngọt là một vấn đề thực thụ ở đây. Địa hình cằn cỗi làm cho giao thông trở thành một vấn đề nan giản.

Ngược lại hoàn toàn, tuyến đường theo phía Đông chạy dọc theo hạ lưu sông Rydell mang nước đến Thủ đô, đi ngang qua các ngọn đồi nhỏ. Ngoài ra, con đường này thường xuyên đi ngang qua các Thành phố lớn. Khi đi theo tuyến đường này, bạn buộc phải băng qua dòng sông Rydell, bắt nguồn từ dãy núi Dực Long, tuy quãng đường dài gấp đôi nhưng nó lại là một con đường tương đối dễ đi.

Diento là Thành phố nằm ở thượng nguồn sông Rydell và nó tọa lạc ngay phía bên kia cây cầu. Cây cầu đá dài 300m bắt đầu tại cửa ngõ phía Nam của Thành phố và bắt ngang toàn bộ dòng sông. Ở vị thế này cũng có nghĩa là Thành phố đang có một vị trí chiến lược rất quan trọng. Do đó, Thành phố được xây dựng bao quanh bởi hai lớp tường thành, giúp Thành phố trở nên linh động, có thể đóng vai trò của pháo đài khi cần thiết.

Cấu trúc Thành phố này được thiết kế bởi Hầu tước Triton. Lâu đài ở Trung tâm trông giống như một pháo đài, bởi vì tường và hào của nó đều rộng gấp đôi bình thường.

Trong văn phòng của mình, Hầu tước Triton đang xem qua mớ tài liệu để trên bàn.

Vị Hầu tước của Thành phố Diento này là một người đàn ông đã ngoài trung tuần. Mái tóc dài màu xám của ông rủ xuống phía sau, và gương mặt tròn trĩnh cùng với bộ ria mép cũng đã chuyển thành màu bạc. Ông ta khoác lên mình bộ quần áo cực kỳ sang trọng song chúng có vẻ hơi chật với cái cơ thể quá khổ của ông.

Nghe tiếng gõ cửa, ông ngước nhìn lên từ sấp tài liệu và cho phép người đó vào.

– Xin lỗi.

Người bước vào đó là Cyrus Dorman. Hắn ta vuốt nhẹ mái đầu mỏng để che giấu cái đầu hói của mình, gương mặt của hắn có vẻ tái nhợt do lo lắng.

Cyrus tiến đến phía trước bàn làm việc và cúi thấp người trước vị chủ nhân của mình. Mặc dù lúc nãy hắn ta đã chỉnh chu mái đầu của mình rồi nhưng giờ chúng lại rối bù một lần nữa.

– Nhiệm vụ … Rubierute đã thất bại.

Những lời này khiến cho Triton phải rùng mình. Ông nhìn lên đồng giấy tờ của mình, ngồi vào ghế và phát ra một tiếng thở dài nặng nề.

– Hình như ta đã từng nghe có ai nói rằng bọn chúng là những kẻ có tay nghề cao và đã được chọn lựa kỹ càng rồi thì phải?

– Tôi xin lỗi. Họ thực sự có tay nghề cao và đã giết sạch cả đoàn hộ tống, nhưng thật không may, có một Mạo hiểm giả đã đánh bại tất cả bọn họ…

– Cuối cùng, bọn cướp – chỉ một tên… Và trong khi mục tiêu đã ở ngay trước mắt! Việc bọn chúng cần làm là lấy mạng mấy đứa con gái đó thôi, thế mà chúng lại thất bại – với vẻ cay đắng Lãnh chúa Triton thốt ra những lời chỉ trích.

Cyrus nhợt nhạt với ánh nhìn không chút phủ nhận nào của mình.

– Tại sao Hoàng tử Douglass muốn chia rẽ nội bộ Rubierute?

– Queo, Hoàng tử Douglas muốn lôi kéo sự ủng hộ từ phía Đông. Nếu biên giới phía Bắc gia nhập phe Điện Hạ thì phía Đông sẽ hoàn toàn thuộc về Ngài, và Ngài có thể tập trung vào Reburan mà không cần phải lo ngại gì nữa. Điều này sẽ có lợi cho chúng ta bởi vì luồng giao thương từ phía Đông sẽ được tập trung hết về đây.

Bạn đang đọc Kị Sỹ Undead của Manei ki meiko
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi royalmoon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.