Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

[IMG] Chương 250

Phiên bản Dịch · 743 chữ

Một tháng sau Bàng Lạc Tuyết đã dần hồi phục, Sở Mộc Dương cũng đã thay đổi phương pháp điều trị cho nàng. Còn Dương thị dường như đang phẫn hận vì không thể tự mình nấu những món mà Bàng Lạc Tuyết thích ăn ngay khi nàng tỉnh lại nên ra sức bồi bổ cho nàng. Mà giờ đây trong lòng Bàng Lạc Tuyết cũng lo lắng vì nếu cứ như vậy nàng cũng sẽ trở nên béo ú.

Bàng Lạc Tuyết biết việc nàng trúng độc lần này khiến mọi người cực khổ không ít nên nàng nghĩ mình cũng nên hậu tạ ba người bọn họ bằng cách thuận theo ý họ.

Lúc này Hoàng hậu đang bị giam trong cung. Tuy Triệu Chính Dương đã nhiều lần đến cầu khẩn nhưng Hoàng Đế đều tránh gặp mặt. Việc này càng khiến mối quan hệ giữa phụ thân và nhi tử bọn họ càng thêm xa cách.

Bàng Lạc Tuyết thấy Triệu Chính Dương sầu não uất ức, lại nghe thám tử trong cung đến bẩm báo mới biết chuyện hoàng hậu đang bị giam trong cung. Bởi vì hoàng hậu dụng hình với phi tử trong lãnh cung bên khiến Hoàng Đế giận dữ.

Nhưng hắn cũng nể tình Hoàng hậu đang mang cốt nhục của mình mà khai ân, chỉ nhốt Hoàng hậu trong lãnh cung thôi.

Khí trời vào tháng mười chuyển sang ấm dần, Bàng Lạc Tuyết cũng khoác cẩm y mùa thu đi dạo, Đại phu nhân vốn cũng không yên lòng nàng ra ngoài một mình chỉ với chiếc áo khoác mỏng manh như vậy nhưng vì thấy nàng kiên quyết nên Đại phu nhân cũng thôi.

Bàng Lạc Tuyết vừa bước ra ngoài, mạnh mẽ hít thở khí trời, trong lòng sảng khoái thét lớn: "Bàng Lạc Tuyết ta, rốt cục cũng được ra ngoài rồi." "Tiểu thư, tỷ tỷ Dao nói, phải để nàng nghỉ ngơi trên giường. Nếu nàng ấy biết tiểu thư ra ngoài như thế này, chắc chắn nàng sẽ đánh gãy chân nô tỳ." Liên Diệp nhắm mắt dũng cảm nói.

Khóe miệng Bàng Lạc Tuyết giật giật, đúng là Thích Dao có thể nói lời này.

"Biết rồi, ta đã nằm trên giường một tháng, bệnh cũng sớm khỏi rồi. Nếu ta cứ nằm mãi trên giường, ta cũng cảm thấy mệt mỏi. Có lẽ mấy ngày nữa thân thể tiểu thư nhà các người cũng sớm khoẻ lại thôi." Bàng Lạc Tuyết xoa xoa khuôn mặt của Liên Diệp.

"Tiểu thư, phu nhân cũng nói rồi, vừa nãy nhà bếp có nấu canh ngân nhĩ bổ dưỡng, nô tỳ thấy canh đó cũng ngọt. Đợi lát nữa, tiểu thư cũng nếm thử một chút." Liên Diệp nói xong, liền che miệng cười.

Khoé miệng Bàng Lạc Tuyết nhếch lên nói: "Mẫu thân thực là, mấy ngày nay người cứ đem thức ăn bổ dưỡng sang cho ta. Hiện giờ ta thực sự ăn không nổi nữa, hôm qua còn mơ thấy mình biến thành lão Trư Bát Giới rồi." "(^__^) hì hì... . Tiểu thư. Tỷ tỷ Dao và công chúa Trường Nhạc cũng đưa tới không ít đồ bổ, phu nhân còn đang nghiên cứu thực đơn mỗi ngày cho tiểu thư đó." Liên Ngẫu nhìn thấy Liên Diệp đang đứng trò chuyện với Bàng Lạc Tuyết thì nàng cũng không nhịn được nên mở miệng.

Lỡ một bước chân thành thiên cổ hận(*). Lần này Bàng Lạc Tuyết thực sự suy sụp, mọi người thật sự muốn nàng chết no rồi đây.

(*) 一 失 足 成 千 古 恨 再 回 頭 是 百 年 基 Phiên âm:

Nhất thất túc thành thiên cổ hận Tái hồi đầu thị bách niên cơ Dịch thơ:

Một bước sa chân hận thành muôn thuở Ngoái đầu nhìn lại thân đã trăm năm.

Hai câu này đã đi vào văn học cổ Trung Hoa như một điển cố (allusion), có ý nói khi ai đó mắc phải một sai lầm nào đó trong cuộc đời thì không thể quay đầu lại được.

"Đi thôi, ta muốn ngắm phong cảnh thiên nhiên, trời xanh nước biếc. Đã lâu không đi tản bộ, trong người cũng cảm thấy bức bối. Các ngươi mau chuẩn bị xe ngựa cho ta." Bàng Lạc Tuyết có cảm giác nếu mình không đi thì Dương thị sẽ tiếp tục mang thêm

Bạn đang đọc Khuynh Thành Tiểu Độc Phi của Bình Quả Trùng Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.