Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

[IMG] Chương 224

Phiên bản Dịch · 760 chữ

Sở Mộc Dương lập tức lấy lại bình tĩnh, bởi vì hắn biết công chúa Vũ Dương không phải là người đơn giản, nàng làm việc này chắc chắn là do mệnh lệnh của mẫu hậu sai khiến. Rõ ràng tâm tư mẫu hậu vô cùng thâm độc, dù Bàng Lạc Tuyết có là nghĩa nữ của hoàng hậu Đông Tần quốc thì hắn cũng không thể chen vào cứu nàng được. Lúc này hắn bỗng cảm thấy mình bất lực và đuối lý, cho nên khi Triệu Chính Dương vừa nói câu đó thì quả đấm của Sở Mộc Dương bỗng ngừng hẳn và rơi vào trong không trung.

Triệu Chính Dương cũng nén giận, hét lớn "Nếu không phải do muội muội của ngươi gây ra thì Tuyết Nhi cũng sẽ không trở nên như vậy." Cuối cùng hai người lao vào đánh nhau, thậm chí họ cũng quên rằng mình chính là những cao thủ. Họ cư xử như những tên lưu manh chợ búa chỉ biết dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.

Đánh nhau xong, hai người không ai nói chuyện với ai, nằm trên sàn nhà. Họ mệt lả, thở hổn hển, mặt xanh như tàu lá chuối như thể sắp chết đến nơi.

Triệu Chính Dương giơ tay sờ vết thương trên mặt mình.

"Ui. . . . . ." Triệu Chính Dương hít hà vì đau đớn.

Còn Sở Mộc Dương chỉ vết thương trên mặt mình, ý bảo mình cũng vậy, ngoài ra trong mắt hắn còn có ý trách cứ đối phương sao lại không nương tay.

Triệu Chính Dương cố gắng gượng dậy đứng trước mặt die,n;da.n*Sóc*Ta*lze.qu;ydo/nn..Sở Mộc Dương nói "Lần này, ta hi vọng ngươi sẽ cùng ta đi cứu Tuyết Nhi." Sở Mộc Dương đẩy Triệu Chính Dương nói "Ngươi tránh sang một bên đi. Bàng Lạc Tuyết là đệ tử của ta, ta còn chưa chết thì sao lại có thể để nàng chết trước ta như vậy? Nếu vậy đến khi ta chết thì sẽ không có ai đưa tiễn ta sao?" Triệu Chính Dương cũng cười, hắn biết Sở Mộc Dương sẽ đồng ý cứu Tuyết Nhi, sẽ không vứt bỏ nàng.

"Ngươi chờ ta ở đây, ta đi sắp xếp một chút, sau đó sẽ lập tức lên đường." Sở Mộc Dương nói.

"Ừ" Triệu Chính Dương cũng muốn nghỉ ngơi một chút vào lúc này.

Thoáng chốc Sở Mộc Dương đã bước ra khỏi cửa, ánh mắt chủ quán cứ nhìn theo hắn mãi không thôi..

Trên mặt Thái tử lại có vết thương. . . . . . . Thật đúng là phiền toái. . . .

. .

Chủ quán vội vàng nói "Thái tử điện hạ, vết thương trên mặt ngài. . . . ." Nhưng khi thấy ánh mắt sắc bén của Sở Mộc Dương đang liếc nhìn mình thì chủ quán đem nuốt câu sau vào trong lòng "Ngài có muốn đại phu xem cho ngài một chút không?".

"Ngươi ở lại đây trông coi khách điếm, nếu có việc gì thì cho người tới báo ta, đặc biệt là nhị hoàng tử, hiểu chưa? Bản thái tử ra ngoài một chuyến." Sở Mộc Dương sắp xếp nói.

"Thái tử, người. . . . ." Chủ quán suy nghĩ một chút nói "Gần đây, Nhị hoàng tử liên tiếp có nhiều hành động bất thường. Những người bên cạnh hoàng hậu đang cố gắng nói giúp cho nhị hoàng tử nhưng ngược lại ngài thì không ổn. Đáng lý ra lúc này ngài nên ở lại Nam Chiếu Quốc mới đúng." Sở Mộc Dương cau mày. Xem ra đệ đệ mình đang có ý định tranh ngôi đây. Nhưng hắn sẽ thà cứu Bàng Lạc Tuyết hơn là tranh ngôi vị hoàng đế với đệ đệ mình.

"Ngươi hãy chú ý từng hành động của nhị hoàng tử còn có hoàng hậu nữa. Ta sẽ nhanh chóng trở lại thôi, nếu trong hời gian này có việc gì thì cứ đến phủ thái sư bẩm báo." "Dạ chủ nhân." Sở Mộc Dương lại cùng Triệu Chính Dương cùng nhau trở về Đông Tần quốc, trong lòng hai người đang chỉ nghĩ đến một người, đó chính là Bàng Lạc Tuyết. Hắn tự thầm nhủ trong lòng, Bàng Lạc Tuyết, nàng nhất định phải sống nếu không ta cũng sẽ xuống địa ngục đem nàng quay trở về.

Mà phía bên này Sở Mộc Dương mới vừa đi, Nhị hoàng tử và Dụ Độ cũng nhận

Bạn đang đọc Khuynh Thành Tiểu Độc Phi của Bình Quả Trùng Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.