Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quá Khứ

Phiên bản Dịch · 1461 chữ

“Trước đây, tôi chưa bao giờ có một giấc mơ cụ thể, nhưng bất kể tôi làm cái gì, ưu tiên hàng đầu của tôi chắc chắn là phải kiếm tiền. Khi tôi 11 tuổi, mẹ tôi đã sinh ra em trai tôi. Kinh tế của gia đình tôi vốn rất túng thiếu, lúc em trai tôi được sinh ra, gia đình tôi càng thêm khó khăn. Tôi chỉ có thể ở chen chúc với em trai tôi trong một căn phòng chật hẹp, lúc em trai tôi khóc, tôi phải giúp ba mẹ tôi chăm sóc thằng bé.”

“Vì vậy, tôi phát điên mà đọc sách, học tập. Rất nhiều người đều cảm thấy tôi có thông minh bẩm sinh, nhưng thật ra tôi chỉ là cố gắng nhiều hơn những người bình thường mà thôi. Sau đó, tôi đã được nhảy lớp lên trường trung học, thành tích của tôi đứng đầu, trong mắt rất nhiều người đều là đàn anh, nhưng tôi chưa bao giờ giành được vị trí đầu tiên trong lớp, đứng đầu lớp luôn luôn là bạn cùng lớp của tôi La Nhân. Cậu ta cũng giống như tôi, đều là được nhảy lớp lên, vì vậy trường cố ý đặt hai học sinh giỏi trong cùng một lớp. Tuy nhiên, cậu ta và tôi không giống nhau, làm ủy viên của lớp, bình thường cậu ta rất bận rộn, thời gian ôn tập ít hơn chúng tôi, cũng không bao giờ tham gia các lớp học bổ túc, nhưng cậu ấy rất thông minh.”

“Có một lần viết văn môn ngữ văn, đề tài là ước mơ của tôi. Tôi luôn luôn cảm thấy rằng viết những gì để kiếm được nhiều tiền chắc chắn không thể đạt được điểm số cao, vì vậy tôi nghĩ nghĩ, sau đó viết là tương lai tôi muốn trở thành một bác sĩ phẫu thuật. Sau đó, giáo viên đọc bài văn của tôi và La Nhân trước lớp học. Thật ngạc nhiên, ước mơ của cậu ta cũng là trở thành một bác sĩ. Tôi có thể nghe ra được bài văn của cậu ta viết chân thành tôi rất nhiều. Không giống như tôi, cậu ta thực sự quyết tâm khoác lên mình chiếc áo blouse trắng, hơn nữa từ nội dung của bài văn có thể thấy được, cậu ta có nhiều kiến thức y học hơn người bình thường.”

“Sau đó, tôi mới biết, ba mẹ của La Nhân đều là bác sĩ. Vì vậy, cậu ta muốn kế thừa nghề nghiệp của ba mẹ mình và trở thành một bác sĩ ngoại khoa. Cậu ta tưởng bài văn của tôi là thật, vì vậy cậu ta đã chủ động đến tìm tôi và muốn làm bạn với tôi. Tôi cũng muốn biết cuối cùng là cậu ta dựa vào bí quyết gì mới có thể thi tốt như vậy, luôn luôn có thể vượt qua tôi và đứng đầu lớp, cho nên tôi mới trở thành bạn bè với cậu ta. Tôi hoàn toàn không nghĩ tới muốn làm bác sĩ, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, nhưng cậu ta lại tin tưởng không nghi ngờ, thậm chí còn trao đổi rất nhiều kiến thức y học mà cậu ta đã học được từ ba mẹ của mình, còn nói cho tôi biết tương lai cậu ta muốn đăng ký vào học viện y Yến Thanh, là trường học cũ của ba mẹ.”

“Tôi ở bên cạnh cậu ta, trước giờ chỉ muốn biết bí quyết học tập của cậu ta. Nhưng cuối cùng tôi phát hiện, cậu ta là một thiên tài thực sự, cho dù thực sự không ôn tập, cậu ta cũng có thể vững vàng giành được vị trí đứng đầu lớp. Bất kể là gia cảnh hay thành tích, cậu ta đều tốt hơn tốt. Có cậu ta ở đó, cho dù tôi ở trên vạn người, mãi mãi đều ở dưới một mình cậu ta. Mà người đứng đầu lớp mới có thể giành được học bổng và được tuyển thẳng đến các học viện đại học.”

“Sau đó, ba mẹ chúng tôi cũng biết nhau trong các cuộc họp phụ huynh. Ba của La Nhân là bác sĩ La Chính, đang đảm nhiệm chức vụ Chủ nhiệm khoa nhiễm trùng tại bệnh viện truyền nhiễm lớn nhất thành phố. Mặc dù tôi số lần tôi gặp mặt bác sĩ La không nhiều lắm, nhưng bác sĩ La nói rất biết ơn tôi, bởi vì nhờ có tôi, bây giờ La Nhân ngoại trừ học tập, còn thường xuyên tán gẫu chuyện bạn bè về tôi với bọn họ, cũng cười nhiều hơn trước kia.”

Nói đến đây, giọng nói Đới Lâm nghẹn ngào.

“Nhưng vào năm tổ chức kỳ thi đại học, tình hình dịch cúm gia cầm gây bệnh bùng phát mạnh. Mà không ngờ, lúc ba mẹ tôi không may đi chơi ở ngoại ô thành phố, lần lượt bị nhiễm bệnh... Mà ba mẹ tôi và hầu hết những người bị nhiễm bệnh đã được đưa đến bệnh viện truyền nhiễm của ba La Nhân. Trong lúc bác sĩ La Chính tự mình điều trị cho bệnh nhân đã bị nhiễm bệnh... Cuối cùng, ba mẹ tôi đã hồi phục, nhưng tình trạng của La Chính ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Tỷ lệ tử vong do dịch cúm gia cầm gây bệnh cao hơn nhiều so với cảm bình thường, hơn nữa bác sĩ La mấy ngày vất vả nên hệ miễn dịch giảm sút, cuối cùng không cứu được...”

Đới Lâm nói đến đây, lại nhìn thoáng qua Lâm Sâm.

“Trớ trêu thay, vì cái chết ba mình, mà trong kỳ thi hàng tháng cuối cùng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, lần đầu tiên tôi đã đánh bại La Nhân và giành được vị trí đứng đầu. Tuy nhiên, tôi không thể vui mừng nổi. Ba mẹ tôi sống sót, nhưng bác sĩ La đã chết như vậy. Nhà chúng tôi vô cùng biết ơn nhà bác sĩ La, nhưng tôi lại phát hiện La Nhân hoàn toàn bị trầm cảm, tinh thần sa sút, còn nói bản thân không muốn học y nữa. Cậu ta nói với tôi là học y không có ý nghĩa gì đối với cậu ta. Lúc ba cậu ta qua đời, tất cả mọi người nói ba cậu ta là một bác sĩ vĩ đại, là một thiên thần áo trắng đã cứu người bị thương, nhưng đối với cậu ta, cậu ta thà làm cho ba mình trở lại. Cậu ta không thể nhìn vào cái chết của ba mình một cách cao quý như vậy, nếu ba cậu ta không phải là một bác sĩ, cậu ta sẽ không mất ông ấy. Vì vậy, cậu ta sẽ không đăng ký nguyện vọng vào trường y khoa nữa.”

“Trước khi đi, mẹ của La Nhân nói với tôi, hy vọng tôi không để ý đến lời nói của La Nhân, còn nói bà ấy cũng là bác sĩ, là bác sĩ thì phải dốc hết sức cứu chữa bệnh nhân. Bà ấy sẽ không oán hận bất cứ ai và chúc tôi có thể đạt được kết quả tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học... Tôi mãi mãi cũng không quên được ánh mắt lạnh lẽo của La Nhân lúc đó, còn có lời mẹ La Nhân nói với tôi. Vì vậy, tôi đã quyết định, sửa đổi nguyện vọng mà tôi đã điền vào, thay đổi từ học viện tài chính thành trường y khoa Yến Thanh! Tôi thề, tôi sẽ trở thành một bác sĩ tốt, giống như bác sĩ La, đặt việc chữa bệnh và cứu người lên hàng đầu!”

Lúc nghe đến đây, Cao Hạp Nhan vô cùng xúc động, cơ thể cô ta hơi ngửa ra sau, nói: “Trước kia chị gái của tôi cũng là bác sĩ giống như ba mẹ La Nhân.”

“Bác sĩ Cao...”

“Tại Bệnh viện 444, khoa Cấp cứu có thể nói là một trong những nơi nguy hiểm nhất. Nếu anh đi qua khoa cấp cứu một lần là biết, nơi đó hoàn toàn không khác gì nhà ma. Để có thể cứu sống bệnh nhân và tồn tại với các loại vật bị nguyền rủa, ngay cả các bác sĩ cũng có thể bị tổn thương. Nhưng chị gái tôi vẫn quyết định đến khoa cấp cứu để làm việc, chị ấy nói, chị ấy muốn cứu sống càng nhiều mạng người càng tốt, cho dù nhiều hơn một cũng tốt rồi.”

Nói đến đây, Cao Hạp Nhan nhớ tới mình khi còn bé.

Bạn đang đọc Khủng Bố Công Việc ( Bản Dịch ) của Hắc sắc hỏa chủng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mongan25091
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.