Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chị em(2)

Phiên bản Dịch · 1049 chữ

“A Lan.” Cận Vân Nhiên nhìn xung quanh, lại lấy ra một chiếc phong bao đỏ khác đưa cho A Lan: “Khoảng thời gian này cô bận rộn việc bên ngoài cũng vất vả rồi, sau này tôi vào đây ở, lại thêm một đôi đũa, đây coi như là chi phí nấu ăn tôi đưa trước cho cô."

"Ôi, thật là ngại, lần trước tôi vừa mới nhận tiền của cô... Không cần, không cần đâu, bà chủ có trả lương cho tôi mà..."

A Lan không ngốc, chỉ nhìn độ dày của phong bao đỏ đã biết đây chắc chắn không phải phí nấu ăn đơn giản như vậy.

Tiền lương hàng năm của Cận Vân Nhiên là mấy chục vạn, sao cô lại quan tâm đến số tiền ít ỏi này chứ? Sau khi ba mẹ qua đời, chị gái là người thân quan trọng nhất đối với cô. Cô lập tức cúi gằm mặt xuống, nói: "A Lan, nếu cô không nhận thì là cô coi thường tôi. Tôi đi luôn bây giờ nhé?"

"Chuyện này... thật ngại quá..."

“Không có gì phải ngại, cô cứ cầm tiền đi!” Cận Vân Nhiên mạnh mẽ nhét phong bao đỏ vào túi áo A Lan: “Gần đây tâm trạng của chị tôi thế nào? Không có chuyện gì chứ?"

Nhét chiếc phong bao đỏ thật dày vào trong, và hỏi A Lan câu hỏi này ở bên ngoài một mình, chính là để đảm bảo rằng A Lan sẽ không trả lời cô một cách qua loa. Bây giờ, Cận Vân Nhiên chỉ sợ chị gái mình sẽ làm điều gì đó dại dột, cho dù thế nào, cô cũng phải tiêu diệt triệt để khả năng này từ ngọn nguồn.

"Chao ôi... Trong khoảng thời gian ông chủ qua đời, bà ấy thật sự ngày càng tiều tụy đi. Nhưng dù sao thì vẫn còn phải chăm sóc cậu chủ, với cả những cuộc gọi video gần đây của cô cho bà ấy, tinh thần của bà ấy đã khá hơn một chút. Chỉ là... trước đó người nhà ông chủ nói rất khó nghe. Nhất là ba mẹ của ông chủ, họ cảm thấy ông ấy chết không rõ ràng, nên nghi ngờ bà chủ không chăm sóc ông chủ chu đáo."

Cận Vân Nhiên nghe vậy thì cắn chặt môi, lúc đó tại lễ truy điệu, khi bố chồng của chị gái đang đọc điếu văn trên bục, dù nhìn thế nào cô cũng thấy ánh mắt của mẹ chồng chị ấy rất lạ. Chắc hẳn họ đã lén lút nói những lời khó nghe, thậm chí có khi họ còn nghi ngờ cái chết của anh rể có liên quan đến chị gái, họ đang mưu toan đến khối tài sản thừa kế khổng lồ của anh rể.

Từ trước tới nay, trẻ mồ côi và góa phụ rất dễ bị bắt nạt và coi thường. Mà tính cách của chị gái lúc nào cũng nhẫn nhịn chịu đựng, và cũng rất dễ buồn, khi đối diện với ba mẹ chồng chắc chắn chị ấy sẽ dạ dạ vâng vâng. Nghĩ đến điều này, Cận Vân Nhiên càng cảm thấy khó chịu.

"Gần đây mẹ chồng chị tôi có tới đây à?"

"Sau khi chôn cất ông chủ mấy ngày, nhưng thật ra là không đến lần nữa, có liên lạc qua điện thoại với bà chủ không thì tôi không biết. Gần đây tinh thần của bà chủ hơi khá lên một chút, cũng nhờ có cậu chủ ở bên cạnh bà ấy."

"Được rồi, tôi biết rồi, A Lan."

Vào đến cửa, cô vừa thay dép thì đã thấy cháu trai mình là Cao Vân Dịch chạy tới.

"Dì!"

Sau đó, Cận Vân Lan mặc một chiếc áo mỏng bước đến.

Cận Vân Lan giống Cận Vân Nhiên khoảng bảy tám phần, nhất là đôi mắt. Tuy nhiên, so với Vân Nhiên, người đang mặc một chiếc áo khoác thời trang thì người phụ nữ góa bụa nhìn héo mòn, lại mặc đồ màu trắng, trông càng hốc hác.

"Vân Nhiên." Chị gái Cận Vân Lan bước đến, nói: "Mau lại đây, chị bảo A Lan hâm nóng lại thức ăn, để chờ em đến đó."

"Chị, em đã bảo mọi người ăn trước đi rồi mà."

Bên trong ngôi nhà này vẫn còn lưu lại không ít dấu vết của tang lễ.

Mặc dù anh rể đã được chôn cất, nhưng những người còn sống vẫn phải tiếp tục gồng gánh, chịu đựng qua đau thương.

Vân Nhiên nhìn căn biệt thự trước mắt, nhớ lại cảnh mình đến đây làm khách trước đó, lúc đó, chị gái và anh rể hạnh phúc biết bao, vậy mà chỉ qua một đêm, ngôi nhà này đã bị phá hủy rồi.

Sau khi ngồi vào chỗ, nhìn cả bàn đầy thức ăn, Cận Vân Nhiên cũng rất cảm động, chị gái vẫn đợi đến khi cô tới, rồi cùng nhau ăn. Hơn nữa, hầu hết các món ăn đều là món cô thích.

"Vân Dịch, con cũng ngồi xuống đi. Vừa rồi có chào dì không?"

“Vâng.” Cao Vân Dịch gật đầu: “Con chào rồi.”

“A Lan, cô cũng đến ăn cùng đi.” Cận Vân Lan gọi A Lan ngồi xuống cùng, nói: “Lát nữa cô dẫn Vân Nhiên đi xem qua phòng của em ấy, Vân Nhiên, chị đã mua đệm mới. Từ nhỏ em rất kén đệm, chị đã chọn một chiếc đệm vô cùng mềm trên mạng, chăn bông cũng là mới mua thêm. Em còn thiếu cái gì thì cứ nói ra, về sau cứ coi đây như nhà em là được, không cần phải cảm thấy mình là khách."

Cận Vân Nhiên vội nói: "Vậy thì ngại quá, chị, không cần tốn kém vậy đâu."

"Chút tiền này không là gì cả, điều quan trọng nhất là em có thể sống ở đây một cách thoải mái."

Cận Vân Nhiên cảm thấy chua xót trong lòng, nếu không phải vì nơi này quá xa công ty và lo lắng ba mẹ chồng chị gái sẽ khua môi múa mép làm khó chị ấy, thì có lẽ cô đã thật sự chuyển đến ở cùng chị ấy rồi.

Bạn đang đọc Khủng Bố Công Việc ( Bản Dịch ) của Hắc sắc hỏa chủng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mongan25091
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.