Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sao cậu lại sợ tôi?

Phiên bản Dịch · 1492 chữ

Cô cầm lấy kịch bản trên bàn nhìn thoáng qua, bên trong bao gồm lời dẫn, khẩu lệnh, bố trí sân khấu.

“Yêu cầu phải đọc toàn bộ sao?”

Học tỷ trả lời nàng: “Không cần, em đọc một chút cảnh cuối cùng đi.”

Hành vi thiên vị rõ ràng như vậy, làm Chung Thiến trợn trắng mắt.

Đào Nhiễm cầm kịch bản, cô thật sự không có kinh nghiệm, nhưng lớn lên xinh đẹp, ăn mặc cũng xinh đẹp, thanh âm vừa mềm vừa nhẹ, nghe rất thoải mái.

Học tỷ gật gật đầu, ngoài ý muốn có chút vừa lòng.

Cô hỏi Đào Nhiễm: “Còn có thời gian năm ngày, em có thể đến sân khấu luyện tập không?”

Nhìn ánh mắt ghen tị của Chung Thiến, Đào Nhiễm vỗ ngực: “Có thể ạ!” Thua người không thua trận, không tranh màn thầu tranh khẩu khí.

Học tỷ bị chọc cười: “Vậy thì vất vả rồi, học muội Đào Nhiễm.”

Kịch bản đã sớm biên soạn tốt, chỉ cần chọn lựa MC là được.

Đào Nhiễm có chút nghi hoặc: “Có ba người làm MC sao ạ?”

Học tỷ lắc đầu: “Không phải, bốn người.” Cô cũng có chút nghi hoặc, “Em không biết ai tiến cử em tới sao?”

Đào Nhiễm vừa muốn lắc đầu, liền thấy ngoài cửa sổ thiếu niên đi tới.

Lời nói nghẹn trở về, là Ngụy Tây Trầm?

Chung Thiến không nhịn được, lại nói vài câu châm chọc: “Đã quyết định MC chỉ có Ngụy Tây Trầm, nhưng cậu ta còn ra giá, muốn thêm một người.”

Thiếu niên bước chân đã bước vào phòng học, cậu không chút để ý mà nâng nâng mắt: “Có ý kiến?”

Áo khoác vắt trên cánh tay, trên mặt cậu tuy rằng không chút để ý, nhưng thái độ rất đáng sợ, Chung Thiến trong lúc nhất thời không dám nói tiếp nữa.

Học tỷ đứng ra hoà giải: “Được rồi, mọi người đừng cãi cọ. Kết thúc sẽ phát tiền thưởng cho mọi người, đây là phúc lợi đặc thù, kế tiếp mấy ngày còn cùng nhau hợp tác, mọi người thân thiện một chút.”

Tiền thưởng? Đào Nhiễm chớp mắt, lặng lẽ nhìn về phía Ngụy Tây Trầm.

Cô thật ra không sao cả, tiền tiêu vặt của cô đủ mua đồ ăn vặt cùng truyện tranh. Nhưng cô biết Ngụy Tây Trầm không như vậy.

Nhưng theo như lời ba cô, cậu từ chối Đào gia giúp đỡ, hiện giờ còn tự mình ra ngoài thuê nhà, cậu lấy đâu ra tiền?

Là Đào gia đưa cậu từ Thanh Từ tới đây, hiện giờ lại để cậu một mình ở Cẩm Thành.

Càng nghĩ càng cảm thấy cậu ta quá thảm.

Nhưng nếu cậu ta phát đạt, Đào gia sẽ xong đời, Đào Nhiễm lại run run. Người này vô tâm, nghĩ thầm vẫn là nên đối tốt với cậu.

Ít nhất Đào gia sẽ không nghĩ muốn ép cậu, chính là cậu một giây có thể bóp chết cô.

Đào Nhiễm nghĩ đến muốn cùng Ngụy Tây Trầm hòa hảo liền muốn đổi ý, nhưng việc đã đáp ứng rồi, cô căng da đầu tiếp nhận kịch bản.

Mặt trên ghi rõ ABCD, phân biệt là lời dẫn của Ngụy Tây Trầm, Đào Nhiễm, Quan Lỗi, cùng Chung Thiến.

Ban tổ chức đã chuẩn bị kịch bản đầy đủ, lời dẫn mỗi người còn đánh bút đỏ.

Học tỷ trong ban tổ chức, cô khoác cặp sách lên: “Vậy bọn chị đi trước, các em từ sau tan học nhớ tới nơi này luyện tập. Hội học sinh sẽ chuẩn bị lễ phục cho các em, ban văn nghệ đến lúc đó cũng sẽ bàn bạc với các em.”

Vài người lục tục đi ra ngoài, chỉ còn bốn người bọn họ đứng ở trong phòng học.

Quan Lỗi tính tình tương đối ôn hòa: “Chúng ta luyện tập trước một lần đi?”

Không ai có ý kiến, cứ như vậy bắt đầu.

Ngụy Tây Trầm chọn dẫn một sự kiện, hiệu quả cực kỳ tốt, cậu không làm khó xử bất cứ ai, giọng nói mát lạnh dễ nghe, trách không được trường học mời cậu làm MC.

Khó khăn nhất ngược lại là Đào Nhiễm.

Tiếng phổ thông của cô rất chuẩn, nhưng mắt không được tốt, thường xuyên đọc sai, khiến Chung Thiến mặt mày khó chịu. Đào Nhiễm vội vàng xấu hổ mà xin lỗi, hạ quyết tâm trở về đọc đi đọc lại một trăm lần.

Luyện tập xong đã gần 7 giờ.

Đào Nhiễm cùng Ngụy Tây Trầm đi về cuối cùng, cô nhìn Ngụy Tây Trầm rẽ vào mới phản ứng lại, hiện giờ hai người bọn họ không cùng đường.

Đào Nhiễm chạy tới vài bước, vẫn là cảm thấy cậu rất thảm: “Nếu không cậu trở về trước đi.”

Cậu cao ngạo như vậy, một chút đều không thua Darcy tiên sinh, nhưng hôm nay vì tiền thưởng khom lưng, cậu sao lại thảm như vậy.

Ngụy Tây Trầm nhìn cô một cái, ánh mắt cô nhìn cậu giống như nhìn con chó nhỏ lưu lạc ven đường.

Cậu lại cảm thấy vui vẻ.

Cậu nhìn cặp mắt to trong sạch kia, chậm rì rì mà đọc từng chữ: “《 Lục đầu hồi và Anne 》, tự nói, Anne có lý tưởng, ta cũng có, ta muốn có một ngày đi học đứng trên cái sân khấu kia. Ngoại trừ tiểu học năm nhất đeo khăn quàng đỏ, rốt cuộc cũng không đi qua.”

“……” Đào Nhiễm ngây người một cái, xấu hổ đến hận không thể đào cái hố đem chôn chính mình.

Cô khi còn nhỏ thực chất rất khát khao đứng trên sân khấu.

Nhưng khiêu vũ thì chân tay không phối hợp, ca hát luôn chạy trước nhạc, tính cách quậy như con khỉ, cũng không thể ngồi im học dương cầm. Sau này đã chết tâm, liền không mơ ước tài năng tuyệt diễm gì nữa, tâm sự như vậy đã sớm quên mất.

Hiện giờ bị một người dùng giọng điệu như kiểu hôm nay thời tiết thật tốt để nói ra, cô xấu hổ muốn che miệng Ngụy Tây Trầm.

Ngụy Tây Trầm cong môi: “Này, Đào Nhiễm.”

Lỗ tai cô đều đỏ, giả vờ siêu cấp hung dữ lườm cậu.

“Nói cảm ơn.”

Đào Nhiễm phải bị cậu trêu chọc: “Không nói.” Cô tức giận đến quên trọng điểm: “Đó không phải tôi viết.”

Rõ ràng cô trước kia viết từng nét chữ, đoan đoan chính chính, nghiêm túc vô cùng.

Cậu không nhịn được cười.

Cây ngô đồng nhiễm sắc vàng của hoàng hôn, bầu trời ấm áp.

Tháng 11, thời tiết đã dần dần chuyển lạnh.

Gió thu nhẹ nhàng thổi qua mái tóc ngắn của cô, mắt to bên trong phảng phất rơi xuống đầy trời sao.

Cô xấu hổ buồn bực vô cùng, ngửa đầu nhìn cậu.

Cậu bị nhìn có chút chịu không nổi.

Ngụy Tây Trầm vươn tay, che lại cặp mắt kia.

Đào Nhiễm trước mắt không có ánh sáng, gấp đến độ không được, duỗi tay gỡ tay cậu ra.

Không gỡ được cô đặc biệt bực bội.

Thế giới một mảnh đen tối, cô hô hai tiếng buông ra, cũng không thấy cậu đáp lại.

Đào Nhiễm cuối cùng cũng có chút sợ, tay nhỏ của cô trên tay cậu, còn đang cố chấp giãy giụa.

“Ngụy Tây Trầm, cậu buông tay ra, tôi không nhìn thấy sẽ sợ hãi.”

Cậu lúc này mới ý thức được chính mình đang làm cái gì, nhanh buông lỏng tay. Đào Nhiễm một bộ dạng sống sót sau tai nạn nhìn cậu: “Tôi có thể về nhà không?”

Cô hỏi rất cẩn thận, giống như cấp dưới dò hỏi ý kiến ông chủ.

Cô từ khi nào đã sợ cậu như vậy?

Ngụy Tây Trầm ánh mắt hung ác, nhưng cô không sợ Giang Diệp. Ngược lại còn là bộ dạng e thẹn.

Cậu cúi người xuống: “Sao cậu lại sợ tôi?”

Đào Nhiễm lộ ra một nụ cười cứng đờ: “Ha ha ha tôi không sợ.”

Ngụy Tây Trầm nhìn hai mắt cô, trong ánh mắt hoảng sợ cô càng ngày càng lui về phía sau một bước. Cậu nhịn rồi lại nhịn, mới nhịn xuống trong lòng cái cảm giác khó chịu cực độ này.

Kỳ thật không cần hỏi, cậu cũng biết vì cái gì.

Thanh Từ không phải địa phương tốt lành gì, cậu đã sớm ở cái nơi mái ngói cổ xưa, ô trọc lầy lội, mang theo một thân như từ địa ngục bò ra.

Không chỉ có cô sợ, ai cũng sẽ sợ.

Cho dù cậu có che dấu cũng không che giấu được đê tiện cùng lạnh nhạt trong xương cốt.

Trong lòng cậu khó chịu, chậm rãi nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc Không tin anh yêu thầm em đâu của Đằng La Vi Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anny2611
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.