Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm gặp Ngô Sơn

Tiểu thuyết gốc · 1515 chữ

Chương 69: Tìm gặp Ngô Sơn

Ngô Sơn đã nói cho Võ Huyền biết chỗ ở của của mình, hắn cứ đi dọc hết các khu học viện đi về hướng núi Ngu Linh hỏi là có thể biết được.

Học viện tương đối lớn, đi bộ cũng phải mất khá lâu, Võ Huyền tâm tình không được tốt cho lắm, hắn chậm chạp di chuyển vừa ngắm nhìn xung quanh học viện.

Hắn đi mãi đến trước hai tòa tháp màu đen mà mình đã nhìn thấy, chúng lớn hơn hắn thấy khi bay trên trời rất nhiều, xung quanh hai tòa tháp có tới mười học viên canh giữ, dáng vẻ của ai cũng khá to lớn dường như họ đều rèn luyện qua thân thể, chứ không giống như những học viên có thân thể khá bình thường Võ Huyền từng gặp trên đường đến đây.

Dừng lại ngắm nhìn chỉ vài phút, Võ Huyền lại tiếp tục di chuyển, hắn không chỉ ngắm cảnh vật mà còn để ý đến những sủng thú của các học viên, sự đa dạng sủng thú khiến hắn muốn đi loanh quanh mãi không thôi, không biết từ lúc nào tâm trạng của hắn cũng tốt lên không ít.

Khi đi qua một khu luyện tập, Võ Huyền nhìn thấy một thiếu niên để mình trần, trên lưng có xăm một hình tử xà rất sống động, đối diện thiếu niên là một con tử xà giống với hình xăm trên lưng của thiếu niên.

Võ Huyền vừa nhìn đã nhận ra con tử xà kia được gọi là Tử Lôi Mãng, có huyết mạch lam sắc thượng phẩm, tính tình của loài này cực kỳ hung dữ trong số linh thú, nếu không chủ nhân của nó mà không chế ngự được nó thì tỷ lệ cực cao sẽ bị Tử Lôi Mãng phản bội.

Nhưng đổi lại, nếu chủ nhân của Tử Lôi Mãng chế ngự được nó, thì Tử Lôi Mãng có thể xem như một linh thú cực mạnh về mặt tấn công, không những linh tính cao, thể chất mạnh mẽ hơn linh thú cùng đẳng cấp huyết mạch, mà linh lực của Tử Lôi Mãng chứa đầy lôi linh lực, một nguyên tố linh lực có sức sát thương cực kỳ mạnh mẽ.

Thiếu niên cả người đung đưa theo cái đầu lớn đang lắc lư của Tử Lôi Mãng, thiếu niên bất ngờ vung quyền về phía Tử Lôi Mãng, một quyền kèm theo lôi linh lực chạy dọc quanh cánh tay tạo thành từng sợi lôi điện màu tím bao quanh lấy cánh tay.

Tử Lôi Mãng như đã quá quen thuộc với quyền của thiếu niên, nó vung đuôi lớn của mình chặn đứng quyền của thiếu niên, từ lớp da của nó cũng tản mát ra lôi linh lực, hai luồng lôi linh lực mạnh mẽ áp sát nhau khiến cho lôi điện bắn ra xung quanh, mấy học viên được luyện tập cùng sủng thú của mình vội vàng né ra xa.

Võ Huyền nhỏ tiếng nói. “Lôi quyền mạnh thật, so với Băng quyền uy lực có phần hơn hẳn, nhưng Băng quyền dùng để trong lúc phòng thủ thì Băng quyền có phần nhỉnh hơn.”

Nói rồi hắn bỏ, cứ như thế hắn đi đến dưới chân núi Ngu Linh.

Võ Huyền nhìn xung quanh không có người cũng chẳng có ngôi nhà nào, chỉ có một đường đi dọc lên núi, hắn ngước nhìn lên núi không thấy bóng của một ngôi nhà.

Suy nghĩ một chút Võ Huyền quyết định không đi lên trên núi mà đứng bên dưới chờ đợi.

Tìm một góc sạch sẽ để ngồi, Võ Huyền nhìn trời đã quá trưa, mới nhớ ra chưa cho Tiểu Ưng và Mộc Thố ăn, hắn gọi Tiểu Ưng từ trong khống thú tâm ra, lại gọi Mộc Thố đang ngủ trong áo dậy.

Võ Huyền lấy một miếng thịt hung thú khô, quét đẫm sáp Độc Huyết Phong lên trên rồi để vào một tấm lá cho Tiểu Ưng ăn, còn Mộc Thố hắn vẫn chọn cho nó một cây dược liệu cấp thấp chứa mộc linh lực.

Nhìn hai con sủng thú ăn, Võ Huyền lại kiểm tra tình trạng của Tiểu Ưng, vốn Tiểu Ưng đã có thể đột phá nhị cấp sơ kỳ từ nửa tháng trước nhưng bị Thái Diễm kìm lại không cho đột phá.

Thái Diễm thấy Tiểu Ưng là linh thú biến dị, tiềm lực rất lớn, nên nàng giúp nó kìm chế đột phá mà tích xúc linh lực khiến thân thể phát triển tốt nhất cũng như linh lực rồi rào hơn, để sau này ngưng tụ thú đan dễ dàng hơn.

Theo nàng nói, linh thú và hung thú ngưng tụ thú đan rất vất vả, khi ngưng tụ thú đan linh thú gần như phải rút toàn bộ linh lực trong cơ thể, kết hợp với huyết mạch để tạo ra thú đan.

Tuy linh thú và hung thú không phân chia đẳng cấp thú đan nhưng sẽ dựa theo huyết mạch và linh lực bên trong cơ thể linh thú và hung thú mà hình thành, vậy nên tích lũy linh lực trong cơ thể từ sớm chính là cách tốt nhất để bù đắp lại khiếm khuyết huyết mạch.

Nhưng cách nào cũng chỉ có giới hạn của nó, Võ Huyền quá hiểu điều đó, nên những ngày này hắn liên tục phải kiểm tra tình trạng cho Tiểu Ưng tránh trường hợp nó không quen khống chế lượng lớn linh lực trong cơ thể khiến linh lực bộc phát dẫn đến bạo thể mà chết.

Kiểm tra qua một lượt xác định mọi thứ vẫn ổn, Võ Huyền liền an tâm.

Lại kiểm tra khống thú tâm của Tuyết Băng Tằm trong cơ thể, tính toán thời gian chỉ vài ngày tiếp theo thì Tuyết Băng Tằm sẽ đột phá tứ cấp và muốn ra bên ngoài, khi đó sẽ gây ra động tĩnh lớn, để tránh điều không tốt xảy ra, sau khi nhập học Võ Huyền sẽ rời khỏi Cương Thanh thành, hắn muốn đi xa một chút để có thể an tâm cho Tuyết Băng Tằm đột phá.

Nhưng trước đó vẫn phải điều trị cho Mộc Thố trước, dược liệu và khoáng thạch đã có đủ

Ngay lúc Võ Huyền đang mải suy nghĩ, một giọng nói nói gần đó cất lên. “Học viên ngồi đằng kia, thuộc lớp nào? Có biết nơi này cấm học viên tới không?”

Võ Huyền ngẩng đầu lên nhìn người vừa nói, là một người phụ nữ mặc y phục lam sắc, độ tuổi khoảng ba mươi, trên người nàng thủy linh lực tỏa ra, khiến không khí lạnh giá lại có phần tươi mát.

Võ Huyền đứng dậy trả lời. “Ngô phó viện trưởng nói học viên đến đây tìm ngài ấy.”

Người phụ nữ nghi hoặc nói. “Ngô Sơn bảo ngươi đến tìm hắn? Sao ngươi không đi lên trên núi?”

“Học viên lần đầu tiên đến học viện, Ngô phó viện trưởng bảo ta đến đây thì hỏi nhưng xung quanh đây không hề có ai.” Võ Huyền nói.

Ngươi phụ nữ nói. “Theo ta lên phía trên, ta đưa ngươi đi gặp Ngô Sơn.”

Võ Huyền nghe vậy liền cảm tạ, đi theo người phụ nữ.

Người phụ nữ hỏi Võ Huyền. “Ngươi mới gia nhập học viện, định gia nhập lớp nào?”

Võ Huyền nói. “Học viên cũng chưa rõ, Ngô phó viện trưởng nói học viên không cần phải tham gia lần đấu tuyển học viên ba ngày sau, mà sẽ đấu với một người ở lớp nhị cấp.”

Người phụ nữ gật đầu. “Nhìn tu vi của ngươi cùng sủng thú đều không tệ, có thể gia nhập thẳng vào lớp nhị cấp cũng được, vốn không cần phải đấu với học viên khác, nhưng Ngô Sơn đã nói thế thì ngày mai ta sẽ sắp xếp cho ngươi.”

Võ Huyền nghe người phụ nữ nói thế, cũng đoán ra người phụ nữ là lão sư của học viện, hắn nói. “Cảm tạ lão sư.”

Người phụ nữ nói. “Không cần cảm tạ, đó là công việc của ta, giới thiệu một chút tên của ta là Doãn Nguyệt, chủ nhiệm lớp nhị cấp, với thiên phú và độ tuổi của ngươi, có lẽ sẽ gia nhập vào lớp của ta.”

“Dạ.”

Doãn Nguyệt đưa Võ Huyền đến trước một căn nhà gỗ được xây sâu vào trong núi, nàng gõ cửa nói. “Ngô Sơn.”

Tiếng của Ngô Sơn từ bên trong vọng ra. “Doãn Nguyệt, cửa không khóa.”

Doãn Nguyệt đẩy cửa dẫn theo Võ Huyền đi vào, căn phòng của Ngô Sơn có phần đơn sơ, ngoài một chiếc giường cùng một bộ bàn tiếp khách thì chẳng có gì khác, khiến căn phòng vô cùng trống trải.

Ngô Sơn ngồi trên giường, dường như đang tu luyện thì Doãn Nguyệt và Võ Huyền đến.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.