Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Vĩ Thử

Tiểu thuyết gốc · 1520 chữ

Chương 61: Hắc Vĩ Thử

Sáu huynh đệ họ Thương nhìn Thương Hổ.

Thương Hổ nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn sáu người, như đã được dặn làm thế nào trước, cả sáu người cùng gọi bản mệnh thú tâm của mình ra mà khắc lên đó sự biểu đạt trung thành của mình với Võ Huyền.

Võ Huyền thấy thế cũng không nói gì thêm, hắn hiện tại cần tìm một nơi yên tĩnh để luyện đan.

Thương Hổ dường như đã quá quen thuộc với địa hình khu rừng này, hắn dẫn Võ Huyền đến một hang động nhỏ trong núi gần đó, còn mình và người khác ở ngoài.

Nhìn bên trong hang động đã yên tĩnh, Thương Khê không nhịn được hỏi Thương Hổ. “Đại ca, thật sự chúng ta có thể tin được Võ Huyền sao?”

“Ta đã bao giờ hại các muội chưa?” Thương Hổ không trả lời mà hỏi ngược lại Thương Khê.

Thương Khê cùng năm người khác đồng loạt lắc đầu, Thương Hổ từ trước đến nay quả thật chưa bao giờ làm điều gì tổn hại đến bọn họ, ngay cả vết thương bản mệnh thú tâm cũng là năm đó bảo vệ Thương Hương và Thương Cuồng mà ra.

Thương Hổ gọi ra bản mệnh thú tâm của mình, lại bộc phát thực lực tam cấp trung kỳ, hắn nói:

“Có thể các muội hiện tại không hoàn toàn hiểu được vì sao ta phải để cho mọi người biểu đạt trung thành một cách mù quáng như vậy Võ Huyền, nhưng ta có thể nói với mọi người trước rằng, thiên phú hay tài lực của Võ Huyền đều có thể giúp chúng ta lớn mạnh hơn, không phải chịu cảnh suốt ngày lang bạt khắp nơi.”

“Không chỉ có thiên phú hay tài lực, nói về trí lực hắn cũng không hề kém hai thứ kia, điều hắn thiếu chỉ là thời gian để trở lên lớn mạnh, ta gấp rút để mọi người biểu đạt trung thành với hắn vì nếu hắn lớn mạnh rồi, chúng ta tham gia vào thế lực của hắn thì chỉ là người bình thường chẳng đáng nói, nhưng chúng ta gia nhập sớm vào thế lực của hắn có thể giành lấy tài nguyên sớm nhất, tận dụng nâng cao thực lực, chỉ cần chúng ta còn giá trị và Võ Huyền nhớ đến tình xưa thì chúng ta sẽ không cần sợ thiếu tài nguyên tu luyện.”

Thương Khê nói. “Chẳng phải lúc trước đại ca nói không nên trông chờ vào người khác hay sao? Nếu Võ Huyền thất hứa thì làm sao.”

Thương Hổ lắc đầu. “Không thể, vì Võ Huyền cũng dùng bản mệnh thú tâm để hứa với ta, điều này chứng tỏ hắn thật tâm, được rồi, đến đây thôi, mọi người tranh thủ tu luyện đi, ba ngày nữa chúng ta tiếp tục lên đường.”

“Bùm!”

Khi bảy người Thương Hổ đang ngồi tu luyện bên ngoài, một tiếng nổ lớn bên trong hang động phát ra, một làn khói xám trắng bốc ra, Tiểu Ưng và Mộc Thố cũng từ bên trong chạy ra, cả hai nhìn vào bên trong hang động lắc đầu ngao ngán.

Võ Huyền một thân bụi bặm cũng ho khan từ bên trong đi ra, hắn ném ba bình ngọc cho Thương Hổ, hắn hỏi. “Hổ ca, đã qua bao lâu rồi?”

“Ba canh giờ rồi.” Thương Hổ đón lấy ba bình ngọc đáp lời.

Võ Huyền ưỡn vai nói. “A, luyện đan đúng là tốn thời gian, huynh chia cho mọi người số đan dược ấy mà tu luyện, tốt hơn dùng dược dịch nhị cấp nhiều.”

“Võ Huyền, hay để Thương Khê vào phụ đệ, muội ấy trước kia từng theo học một vị dược sư.” Thương Hổ nói.

Võ Huyền gật đầu, rồi lại lắc đầu, hắn hỏi Thương Khê. “Tỷ luyện chế được dược dịch chưa?”

Thương Khê đáp. “Vị dược sư kia chỉ dạy ta về dược lý, chứ không dạy ta luyện dược nhưng mấy năm nay ta tự học cũng có thể luyện được dược dịch nhất nhất cấp hạ phẩm.”

Võ Huyền đưa cho Thương Khê một cuốn sách và một viên Lưu Hồn Bích Ngọc. “Tận dụng thời gian học trước đã, có gì không hiểu hỏi ta.”

“Ừ.” Thương Khê nhận lấy cuốn sách và viên Lưu Hồn Bích Ngọc từ tay Võ Huyền.

Võ Huyền lại tiếp tục trở lại trong hang động, vụ nổ khi nãy là do hắn luyện chế đan dược nhất cấp trung phẩm thất bại mà ra, có kinh nghiệm từ lần trước lần này hắn quyết tâm luyện chế thành công.

“Bùm!”

“Bùm!”

Võ Huyền cầm ba bình đan dược trong tay chẹp miệng một tiếng. “So với thiên phú về trận pháp, luyện dược chắc là điểm sáng để mình cố gắng, mới đấy mà đã hết hai ngày rồi nhanh thật.”

Đi ra khỏi hang động, Võ Huyền cùng bảy người Thương Hổ trở về Diện thành.

Ngày hôm nay, cũng là ngày chôn cất mẹ của Diện thành chủ, người trong thành đều đang đứng ở ngoài đường lớn để tưởng niệm.

Tám người Võ Huyền cũng đứng lại xem, đặc biệt là Võ Huyền, với người sinh ra ở trên tầng hai như hắn, nơi mà bất kỳ ngày nào cũng có người phải chết vì nhiều lý do, tranh đấu, bị hung thú, linh thú giết chết, lập một ngôi mộ cho người chết đã được xem là người có tình có nghĩa, chứ chẳng bao giờ rườm rà thế này.

Đoàn người đưa tang cũng dần đi đến, dần đầu là thành chủ Diện thành, phía sau có lẽ là con cháu của phủ thành chủ, nhị công chúa và Trần Thanh.

Người của phủ thành chủ đều khóc, nhị công chúa cũng khóc, nhìn cảnh này ai lấy cũng không kìm nổi nước mắt.

Bỗng có một tiếng hét thất thanh từ ngoài cửa thành đang chạy ngược với đoàn đưa tang. “Thành chủ, không hay rồi, có rất nhiều Hắc Vĩ Thử, có thử cả thử vương đang ồ ạt tấn công đến thành.”

Mọi người nghe vậy lập tức hoảng loạn, thành chủ Diện thành nhíu mày hỏi. “Số lượng bao nhiêu?”

“Hơn mười hai nghìn con, chúng rất điên cuồng, đều không sợ chết, đã có hai người bạn của thuộc hạ bị chúng cắn chết.”

Thành chủ Diện thành nói với người bên cạnh. “Hầu Lam chuẩn bị quân đội, Trần Thanh tướng quân phiền người giúp ta thủ thành.”

Thành chủ Diện thành hét lớn. “Con dân Diện thành, theo ta ra ngoài chống chọi hung thú.”

“Thành chủ, việc đưa tang.”

“Bảo nhi, con giúp ta chôn cất mẫu thân, dọn xong hung thú ta sẽ đến chỗ mẫu thân tạ tội.”

Thương Hổ hỏi Võ Huyền. “Có đi không?”

Võ Huyền trầm tư nói. “Đi xem tình hình thế nào, sao tự dưng lại có nhiều Hắc Vĩ Thử tấn công như vậy, có thể sẽ liên quan đến chuyện Thú tấn công chúng ta.”

Rất nhanh, binh lính cùng người dân Diện thành tập trung ở ngoài cổng thành, nhìn đám Hắc Vĩ Thử đen kịt đang kéo đến khiến người ta lạnh sống lưng.

Hắc Vĩ Thử không mạnh, hầu hết chúng dao động từ nhất cấp sơ kỳ đến nhất cấp hậu kỳ, thực lực đã yếu sủng kỹ của chúng cũng thuộc loại chỉ dùng để đào bới là chính.

Diện thành chủ cưỡi trên lưng một con ngựa trắng, hắn hét lên. “Hùng quân, Tượng quân bày trận.”

Năm trăm binh lính mặc giáp nâu, cùng năm trăm binh lính mặc giáp xám dần tiến lên trước, họ dàn trận thành hình cung, rồi cùng đồng loạt dung hợp với sủng thú của mình.

Binh lính của Hùng quân dung hợp với Đại Địa Hùng, binh lính của Tượng quân thì dung hợp Thủy Man Tượng, một nghìn binh lính sau khi dung hợp giống như một bức tường chắn khổng lồ.

Diện thành chủ tiếp tục chỉ đạo một nghìn quân còn lại của mình đều là khống thú sư nhị cấp sơ kỳ đứng sau lưng của Hùng quân và Tượng quân.

Hắn cuối cùng phân phó cho người dân trong thành thủ lớp sau cùng, còn mình với năm phó tướng đều có thực lực trên tam cấp sơ kỳ mở đường chủ động giết Hắc Vĩ Thử.

Diện thành chủ cùng năm phó tướng của mình như mãnh hổ nhảy vào giữa bầy gà, sáu người tùy ý giết chóc một cách điên cuồng.

Sáu người đều là chiến thú sư lên cách chiến đấu của cả sáu người đều có phần hung bạo, chỉ vỗ một chưởng cũng chết đến cả chục con Hắc Vĩ Thử.

Song đàn Hắc Vĩ Thử cũng kéo đến, chúng tấn công tới Hùng quân và Tượng quân một cách điên cuồng, nhưng đều bị giết chết.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.