Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu với Thương Cuồng

Tiểu thuyết gốc · 1512 chữ

"Tiểu Ưng tấn công." Võ Huyền quát lớn.

Tiểu Ưng từ trên trời bay xuống, nó thu cánh sát vào người, hai chân nó hướng co lại tạo thành nắm đấm, băng phong linh lực xoay quanh người kết hợp với tốc độ cực cao của mình, nó như một cơn lốc xoáy nhỏ đang lao xuống phía dưới, nơi mà Võ Huyền đã đặt sẵn một cột tuyết nhào nặn với một ít dễ cây.

Cơn lốc nhỏ chỉ trong hai lần chớp mắt đã đánh tung mặt tuyết trắng, cây cột tuyết đã không thấy đâu, mà chỉ thấy một hố tuyết nhỏ và Tiểu Ưng ở trong hố tuyết bay ra đậu lên vai Võ Huyền.

"Làm tốt lắm." Võ Huyền khen ngợi nói.

Tiểu Ưng đã sớm hiểu được lời nói đơn giản của nhân loại, nó biết Võ Huyền khen mình, tuy không phải lần đầu được khen nhưng đầu của nó vẫn ngẩng cao, hai cánh xòe ra biểu thị sức mạnh của mình.

"Võ Huyền nhiều tinh lực thật đấy, đi đường cả ngày mà vẫn còn sức lực luyện tập cùng sủng thú." Thương Hổ, Thương Ngưu cùng Thương Cuồng từ lúc nào đã tới sau lưng Võ Huyền.

Thương Cuồng vượt qua hai vị đại ca của mình đến trước mặt Võ Huyền, hắn nhìn Võ Huyền nói. "Võ Huyền còn một thời gian nữa mới tới giờ ăn, hai chúng ta có nên làm nóng người một chút không nhỉ?"

Võ Huyền nhìn Thương Cuồng, hắn mỉm cười bông đùa nói. "Nếu huynh chấp nhận chỉ dùng thực lực nhị cấp sơ kỳ thì có thể đấu một trận."

"Được! Thực lực ngang bằng nhau mới hấp dẫn." Thương Ngưu ở ngoài lớn tiếng nói. "Ta làm trọng tài, tam đệ mau chóng kiềm chế sức mạnh để ta kiểm tra."

"Huynh có đánh đâu hò hét cái gì chứ?" Thương Cuồng hừ một tiếng, song hắn vẫn để Thương Ngưu kiểm tra sức mạnh mình muốn dùng.

Thương Ngưu sau khi đỡ một đấm của Thương Cuồng thì nhắc nhở. "Giảm chút nữa! Đâu có nhị cấp sơ kỳ nào đấm đau như đệ."

"Chỉ nên làm nóng người, ngày mai là tới Diện Thú cốc, tránh để bị thương không cần có." Thương Hổ ở một bên nhắc nhở.

"Đại ca yên tâm, đệ tự có chừng mực." Thương Cuồng gật đầu nói.

"Xùy, còn chưa đánh làm sao biết, hôm Võ Huyền cùng chúng ta chiến đấu với Thổ Dục Đại Xà, sức chiến đấu không hề yếu đâu, chưa nói về kinh nghiệm chiến đấu nhưng về điều khiển linh lực thì có thể đệ ấy giỏi hơn đệ đấy." Thương Ngưu bĩu môi nói.

"Huynh bớt nói một câu thì chết à?" Thương Cuồng buồn bực nói.

"Thì ta nói thế, cũng như nhắc nhở đệ ấy mà, không cần buồn bực đâu." Thương Ngưu cười ngoác miệng khoác vai Thương Cuồng nói.

Thương Hổ đá đít Thương Ngưu một cái khiến hắn ngã lăn ra tuyết. "Có ngày gây họa chỉ vì cái miệng."

"Đại ca, giữ thể diện cho đệ tý được không? Ta đang làm trọng tài đó." Thương Ngưu bật người đứng dậy, hướng hai người Thương Mạnh và Võ Huyền nói. "Hai đệ sẵn sàng chưa?"

Võ Huyền thả Mộc Thố từ trong áo ra ngoài.

Sau vài ngày hồi phục, hiện tại Mộc Thố đã có thể chiến đấu bình thường, tuy nhiên hắn để Tiểu Ưng nói chuyện với Mộc Thố để nó giảm thực lực của mình xuống nhị cấp sơ kỳ, xác định đã ổn, hắn nói với Thương Ngưu. "Đệ sẵn sàng rồi."

"Đệ cũng sẵn sàng rồi." Thương Cuồng nói.

"Thế thì bắt đầu đi." Thương Ngưu hô lớn.

Thương Ngưu vừa hô khỏi, Võ Huyền đã chủ động tấn công, ba luồng đao phong sắc bén được bắn ra từ tay hắn bay về phía Thương Cuồng.

Thương Cuồng thấy ba luồng đao phong bắn tới thì vô cùng bình tĩnh, trong chớp mắt thân hình hắn chuyển sang màu tím, trên người mọc ra vô số lông mao giống với khỉ, hai chân hắn đứng im không hề có ý định di chuyển.

Phong Đao chém lên người Thương Cuồng thì như tan biến vào hư vô, hắn nở nụ cười quỷ dị. "Phong Đao sắc bén thật nhưng đói với ta thì vô dụng."

Thương Cuồng vừa nói đoạn, hắn lại dung hợp với sủng thú khác của mình, chính là sủng thú mà hắn dùng để đấu với Thổ Dục Đại Xà hôm trước, cơ bắp trên người tăng mạnh, hai tay hóa thành hỏa trảo, đôi mắt trở lên rực lửa, hắn như mãnh hổ vồ mồi lao về phía Võ Huyền.

"Phong Đao, Diệp Đao." Võ Huyền ra lệnh cho Tiểu Ưng và Mộc Thố, hắn cũng không đứng không mà toàn thân tản mát ra băng sương bao phủ lấy cả ba vào bên trong.

Thương Cuồng nhìn sương trắng bao phủ cả một khoảng đất lớn thì liền lùi về đằng sau, hắn lại dung hợp với con sủng thú vừa rồi.

Phong Đao và Diệp Đao từ trong sương trắng, cả hai sủng kỹ trúng thẳng vào người của Thương Cuồng, song cũng như vừa rồi, Phong Đao thì tan biến, Diệp Đao thì chỉ gây một vết hõm trên người hắn.

Thương Ngưu nhìn sương trắng đang bao phủ một vùng nhỏ, kinh ngạc hỏi Thương Hổ. "Đại ca, huynh đã gặp linh thú hay hung thú nào tạo ra băng sương một vùng lớn thế kia chưa?"

Thương Hổ lắc đầu nói. "Chưa từng nhìn thấy."

"Đệ vốn tưởng chỉ có sủng thú thủy hệ linh lực có sủng kỹ Sương để tạo ra lớp sương lẩn trốn bên trong, không ngờ sủng thú băng hệ cũng có sủng kỹ tương tự như vậy, hình như còn hạn chế tầm nhìn hơn." Thương Ngưu nói.

Thương Hổ cười nói. "Khống Thú đại lục rộng lớn, chúng ta chỉ ở một góc nhỏ điều chưa biết còn rất nhiều, như con Tử Ma Hầu của tam đệ cũng quỷ dị vô cùng, những sủng kỹ sử dụng linh lực công kích từ xa có cùng cấp độ với nó hoàn toàn không làm nó bị thương, chỉ tiếc là nó bị huyết mạch hạn chế về sau sẽ không được hũu ích lắm."

Thương Ngưu cũng gật đầu tiếp tục xem trận đấu.

Những người binh lính đang nghỉ ngơi, thấy Võ Huyền và Thương Cuồng giao đấu với nhau thì cũng chạy lại xem, mấy ngày qua trên đường chỉ có di chuyển chẳng có điều gì giải trí, nay gặp hai người giao đấu thì không thể không đến xem.

Mấy người Thương Khê thấy mọi người kéo ra đông như vậy cũng chạy đến xem, đám thiếu niên Thiết thành cũng tò mò kéo nhau đến, cả Trần Thanh và nhị công chúa bình thường lạnh nhạt không để ý đến điều gì cũng đứng từ xa quan sát.

Khu đất tuyết trống thoáng chốc đầy người vây quanh,

Thương Cuồng nhìn vào làn sương trắng, cơ thể hắn thay đổi, một hỏa cầu nóng rực dần được tích tụ trước miệng hắn.

"Phù..."

Hỏa cầu được Thương Cuồng bắn về phía làn sương trắng, trước sức nóng của hỏa cầu những bốc tuyết trắng rơi trúng nó lập tức bốc hơi.

Hỏa cầu xuyên vào trong làn sương, Võ Huyền bên trong Băng Sương sớm đã nhận thấy sự xuất hiện của hỏa cầu song hắn bình tĩnh lạ thường, hắn để Tiểu Ưng và Mộc Thố lấp ra phía sau, hai tay hắn xuất hiện một con hỏa long màu đỏ,

Long Hỏa vừa xuất không khí lập tức thay đổi, Băng Sương dù dưới sự gia trì của Võ Huyền cũng không chịu nổi sức nóng mà dần bốc hơi thành hơi nước bốc lên.

Hỏa cầu vừa đến, cái đầu của Long Hỏa liền hóa lớn to bằng hỏa cầu nuốt chọn nó vào trong, rồi nó liền biến thành hình dạng nhỏ bé như cũ trên tay Võ Huyền.

Võ Huyền cảm nhận được Long Hỏa dường như không quá hài lòng với chất lượng của hỏa cầu, hắn chỉ cười nhẹ không để ý mà thu nó lại vào bên trong cơ thể.

Băng Sương đã tan đi, Võ Huyền cũng không muốn dùng lại chiêu cũ, hắn cũng không có ý định dùng sủng kỹ đánh Thương Cuồng từ xa vì hắn thấy được sủng kỹ công kích từ xa đánh lên người Thương Cuồng đều vô tác dụng, nên muốn đối cứng với Thương Cuồng xem sao.

Dù có yếu thế hơn do là khống thú sư thì cũng phải chiến đấu, vì nếu cứ tiếp tục công kích từ xa thì Thương Cuồng chỉ cần đợi hắn tiêu hao hết linh lực thì có thể dễ dàng bóp nghẹt hắn như đồ chơi vậy.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.