Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma luyện 1

Tiểu thuyết gốc · 1535 chữ

Chương 30: Ma luyện 1

Võ Huyền nghe tiếng Tiểu Ngân gọi gấp, hắn tưởng có chuyện gì xảy ra, liền mở cửa nhanh chóng lao ra ngoài, Phong Uẩn Tuyết Ưng cũng liền bay theo phía sau hắn.

Ra đến sân, Võ Huyền thấy Tiểu Ngân vẫn rất nguyên vẹn, không giống như bị thương hay gì cả, hắn tiến đến xem xét nàng một hồi, mới hỏi. "Tiểu Ngân có chuyện gì vậy, ngươi bị thương ở đâu sao?"

"Tiểu Huyền, Tiểu Ngân không có bị thương nhưng bụng của ta rất đói a, Lan tỷ đi đâu mất không có nấu cơm, ta đến hỏi chủ nhân thì ngài ấy bảo rằng mình không đói, bảo ta nếu đói thì đi tìm ngươi." Tiểu Ngân vén áo lên, tay ngọc chỉ vào cái bụng đói meo của mình.

"Ngươi thật là." Võ Huyền mỉm cười, hắn kéo áo nàng xuống, không nhịn được lấy tay nâng nâng má nàng. "Có biết Lan tỷ đi đâu không?"

"Tiểu Ngân không biết, nhưng chủ nhân nói có thể ngày mai Lan tỷ mới về." Tiểu Ngân nói.

"Được rồi, vậy ăn thịt lợn nướng hay ăn thịt gà nướng."

"Tất nhiên là thịt lợn nướng rồi, thịt gà tuy ngon nhưng ít quá, Tiểu Ngân ăn không có lo." Tiểu Ngân gãi đầu nói.

"Vậy đi thôi, à đợi ta một chút, ta cần chuẩn bị một số thứ." Võ Huyền liền quay trở vào trong phòng.

Khi hắn quay lại thì thấy Tiểu Ngân cứ đứng ngẩn người, hắn gọi nàng đi thì nàng cũng không có thưa, phải đến lúc hắn đến bên cạnh lay người thì nàng mới giật mình.

"Tiểu Ngân có chuyện gì không ổn sao?" Võ Huyền hỏi.

"Trên người tiểu Huyền có cái gì đó giống với Tiểu Ngân, nó lại áp chế Tiểu Ngân, thứ đó rất đáng sợ, nhưng chẳng hiểu sao khi Tiểu Ngân muốn tìm kiếm thì lại không thấy." Tiểu Ngân thật thà nói.

Võ Huyền nghe Tiểu Ngân nói thì như điếng người, chẳng lẽ Tiểu Ngân cảm nhận được huyết mạch của Yên Vân Hoàng hay Long Hỏa trên người hắn.

Khi hắn còn đang không biết làm sao, Tiểu Ngân đã vạch tà áo hắn ra, nhìn thấy cơ thể của Võ Huyền không có điều gì khác biệt mới gật đầu. "Không thấy, có lẽ Tiểu Ngân nhầm rồi."

Võ Huyền bị Tiểu Ngân vạch áo thì cực kỳ hoảng hốt, xong nghe Tiểu Ngân nói thì hắn nhìn xuống cơ thể mình, hình bản thể của Yên Nhu trên cơ thể hắn đã hoàn toàn biến mất, song hắn phản ứng rất nhanh. "Tiểu Ngân, có lẽ là ta mới tiếp xúc với một linh thú cấp cao bên Thiên Thú giới, nên vẫn còn khí tức của họ trên người, chắc qua một thời gian nữa sẽ biến mất."

Tiểu Ngân gật gật đầu. "Có lẽ vậy, chúng ta mau đi nướng thịt, phải bắt con to nhất nha."

"Được." Võ Huyền thở ra một tiếng, hắn kỳ lạ nhìn lại trên người mình quả thật hình xăm bản thể của Yên Nhu đã biến mất.

Song Võ Huyền không quá để ý vì hắn biết trên cơ thể mình có cái gì, về sau có lẽ phải ít sử dụng Long Hỏa, còn huyết mạch Yên Vân Hoàng chắc nó tự biết tìm chỗ chốn.

Không phải Võ Huyền muốn dấu Tiểu Ngân hay Diễm tỷ và Lan tỷ về mấy vấn đề này, nhưng khế ước đã định, hắn không thể nói.

Hai người đến sau núi, Võ Huyền thành thục giết chết một con lợn rừng và làm sạch nó, lửa cũng bắt đầu được nhóm lên, mùi hương của thịt nướng liền lan tỏa trên đỉnh núi.

Võ Huyền chỉ cắt cho mình một phần thịt đùi, chia cho Phong Uẩn Tuyết Ưng một nửa còn lại cho Tiểu Ngân ăn tất.

"Ngon chứ." Võ Huyền hỏi Tiểu Ngân.

"Ừm, rất ngon, tiểu Huyền thịt thêm một con nữa có được không, ta còn rất đói." Tiểu Ngân nhả xương của một con lợn ra, nàng lau miệng nói.

"Không sợ no hay chết sao." Võ Huyền cười nói.

"Không đáng dính răng, nếu Tiểu Ngân ăn thỏa thích thì mười con cũng hết, nhưng chủ nhân bảo ăn nhiều sẽ rất mập, mà mập sẽ không dễ thương, nên phải chịu khó tu luyện chứ không được ăn nhiều." Tiểu Ngân nói.

"Chúng ta sẽ không ăn lợn nữa, mà tối nay sẽ đổi món khác nhưng phải xem tiểu tử này biểu hiện ra sao." Võ Huyền vỗ vỗ đầu Phong Uẩn Tuyết Ưng nói.

"Tiểu Huyền, con chim nhỏ này tên là gì?" Tiểu Ngân nhìn Phong Uẩn Tuyết Ưng nói.

Phong Uẩn Tuyết Ưng bị Tiểu Ngân nhìn chằm chằm liền bỏ dở miếng thịt đang ăn, nó nấp ra sau người Võ Huyền.

"Chưa có đặt tên." Võ Huyền lấy miếng thịt đang ăn dở của Phong Uẩn Tuyết Ưng đặt ra sau lưng mình.

"Vậy gọi nó là Tiểu Ưng nhé, nó bé như vậy gọi là Tiểu Ưng chắc chắn phù hợp với nó." Tiểu Ngân chạy ra sau lưng Võ Huyền, bế Phong Uẩn Tuyết Ưng lên. "Từ giờ ngươi gọi là Tiểu Ưng, là tiểu đệ của ta, con hung thú nào bắt nạt ngươi ta liền giết chết nó."

"Tiểu Ngân, chú ý lời nói..." Võ Huyền sợ Tiểu Ngân làm hư Phong Uẩn Tuyết Ưng của hắn, liền lên tiếng nhắc nhở.

"Yên tâm, làm tiểu đệ của ta không thiệt đâu, có rất nhiều thịt để ăn nha." Tiểu Ngân nhỏ giọng nói.

Võ Huyền dành lại quyền kiểm soát Tiểu Ưng từ Tiểu Ngân, hắn truyền ý niệm của mình cho nó.

Tiểu Ưng hiểu ý Võ Huyền, liền bay lên, hai cánh của nó uốn cong lại, phong linh lực mau chóng tu lại.

"Iêu.."

Tiểu Ưng kêu lên một tiếng, hai cánh mở rộng, vô số những đao phong hình bán nguyệt từ cánh của nó phóng ra bắn tới cái cây phía đối diện.

Những đao phong chém thẳng lên thân cây khiến cái cây chấn động làm lá cây rơi xuống như mưa.

Tiểu Ưng sau khi bắn ra mười đợt đao phong thì mới dừng lại, nó bay xuống đậu trên vai Võ Huyền, bộ dáng có vẻ hơi mệt mỏi.

Võ Huyền mở lọ đã chuẩn bị sẵn từ trước, hắn cho Tiểu Ưng uống nửa bình còn nửa bình thì cất đi.

Tiểu Ưng nuốt hết chỗ dược dịch trong miệng xuống, thì hai mắt nhắm nghiền tận hưởng băng linh lực từ từ bổ xung vào cơ thể nó.

Mặt trăng lên cao là lúc mà những kẻ đi săn trong khu rừng thích nhất, từng tiếng gầm và tiếng hú phía sau khu rừng dần xuất hiện với tầng xuất dầy đặc, nhắc nhở con mồi của mình rằng cuộc đi săn đã bắt đầu.

Võ Huyền đứng trên núi chứng kiến tất cả hoạt động phía dưới khu rừng, trên tay hắn cầm một cái dây thừng lớn dắt theo sau là một con lợn rừng, hắn truyền ý nghĩ của mình đến Tiểu Ưng. "Sẵn sàng chưa?"

Tiểu Ưng gật đầu.

"Tiểu Ngân, nhớ thu liễm hơi thở lại." Võ Huyền nhắc nhở Tiểu Ngân.

"Nhớ rồi." Tiểu Ngân đung đưa trên cành cây nhìn con lợn rừng trong tay Võ Huyền có chút tiếc nuối.

"Tiểu Ưng làm tốt sẽ có thứ ngon hơn để ăn." Võ Huyền lấy từ trong cái hộp trong tay ra một lọ màu trắng, hắn đổ ra tay một thứ bột trắng rồi bôi khắp người.

"Bắt đầu!"

Võ Huyền quất mạnh vào mông con lợn để nó nhanh chóng tiến về phía trước.

Vượt qua rìa ngoài khu rừng thì Võ Huyền dừng lại ở một bãi đất tương đối trống trải, nương theo ánh trăng sáng Võ Huyền buộc con lợn rừng vào một gốc cây, cầm roi mây trong tay hắn đạm mạnh vào mông của con lợn rừng.

"Éc, éc..."

Từng tiếng kêu sợ hãi của con lợn rừng phát ra, Võ Huyền truyền ý nghĩ của mình cho Tiểu Ưng đang bay trên trời. "Chú ý."

Tiếng kêu của con lợn rừng quả nhiên có tác dụng, Võ Huyền có thể nhìn từ trong rừng cây có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào con lợn rừng.

Song cặp mắt ấy không có ý định tấn công, nó cứ đứng im nhìn chằm chằm vào con lợn rừng.

Võ Huyền không dừng tay, mà vẫn quất con lợn rừng mạnh hơn một chút, mục đích để nó hét to hơn.

"Hú..u..u"

Một loạt âm thanh hú được vang lên phía bên trong khu rừng, cặp mắt có vẻ cũng để ý đến những tiếng hú ấy, nó chậm rãi di chuyển rời khỏi nùm cây, để lộ cái đầu lớn của mình.

*Các bạn nếu thấy truyện hay hoặc chưa hay, xin cho mình thêm ý kiến để giúp mình có thể phát triển thêm.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.