Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bát Tiễn Nhân

Tiểu thuyết gốc · 1113 chữ

Chương 165: Bát Tiễn Nhân

Từ trong vũng máu Huyết Lâu để lại, vô số bóng trắng hình người lơ lửng thoát ra, trong đó có cả đám Hà lão.

“Không cần quan tâm chỉ là số linh hồn Huyết Lâu bắt giữ trước đây, chúng không thể đả thương người.” Sở lão thấy hai người Phong Mẫn Nghi và Phong Ngôn đang chần chờ nhìn đám linh hồn tỏa ra.

Phong Mẫn Nghi và Phong Ngôn liền muốn tiến lên mấy cái xác đã bị Huyết Lâu hút khô để lấy những chiến lợi phẩm.

Hai người chỉ vừa tiến lên một bước, bỗng từ cuối chân trời, một tiếng trống gõ đúng một nhịp vang lên.

“Tùng…”

“Cắc…” Lại một tiếng động vang vọng từ xa truyền đến tai mấy người như vang vọng trong tâm trí tất cả.

“A..à..a…” Tiếp theo lại là một nhạc cụ khác vang lên vọng trong tâm trí, tiếng nhạc này mang động lòng bi thương khó tả, khiến mỗi người đều rùng mình lâm vào trầm tư.

“Tưn…g…Tưn…g….” Tiếp theo là lần lượt năm tiếng nhạc cụ khác nhau bắt đầu hòa tấu nổi lên.

Trong đám người, chỉ duy nhất có Võ Huyền là tỉnh táo.

Long Quy tiên sinh vẫn luôn ở trong Tinh Quang Cầu không biết từ lúc nào đã xuất hiện cạnh Võ Huyền, lão trầm mặt nói. “Không biết là phúc hay họa, chút nữa họ đến, thiếu chủ chỉ cần lặng cúi đầu tỏ vẻ tiễn đưa người chết, đừng làm bất cứ điều gì khác.”

“Còn họ?” Võ Huyền bất giác hỏi mấy người còn lại.

Long Quy tiên sinh phất tay. “Họ và đám sủng thú vô dụng đã bị tiếng nhạc khuất phục, không có hại, chủ yếu là người đấy thiếu chủ, tiếng nhạc của Bát Tiễn Nhân mà ngươi cũng dám tỉnh táo, nhanh giả bộ đi, họ đến nơi rồi, lão không tiện ra mặt.”

Long Quy tiên sinh nói rồi trở lại Tinh Quang Cầu.

Bát Tiễn Nhân trong lời của Long Quy tiên sinh dần bay từ phía chân trời tới, từ phía họ bay tới, ánh mặt trời theo đó chiếu rọi theo họ, do việc tiễn đưa không hề cần phải cúi đầu gập xuống, Võ Huyền vẫn có thể nhìn rõ được bọn họ đang bay tới.

“Bát Tiễn Nhân này dường như nhiều hơn tám người.” Võ Huyền thầm nghĩ.

Chỉ thấy được Bát Tiễn Nhân chia làm hai hàng, mỗi bên có bốn người, có thể nói họ đang bay hoặc không phải bay.

Tám người ngồi trên tám chiếc ghế hai bên, trải dài dưới chân ghế là hai dải lụa trắng đục đã có phần bị hoen ố.

Võ Huyền mơ hồ thấy được những dụng cụ chơi nhạc của bốn người đầu tiên.

Trống, Đàn Nhị, Đàn Tam và Phách.

Dù muốn nhìn thấy được toàn bộ nhạc cụ và mặt của Bát Tiễn Nhân, song Võ Huyền vẫn nhớ lấy được lời dặn của Long Quy tiên sinh, thành kính cúi đầu.

Tiếng nhạc ngày càng sầu thảm, Võ Huyền mơ hồ nghe được đằng sau Bát Tiễn Nhân còn có tiếng khóc phát ra.

Tiếng khóc càng lớn, tiếng nhạc cụ chơi càng nhanh, những tờ tiền vàng cũng lả tả được tung ra không trung, chúng rơi lả tả ra đất, một vài tờ theo gió tới dưới chân Võ Huyền.

Theo đó hắn cảm nhận được Bát Tiễn Nhân đang bay trên đầu hắn, tiền giấy rơi xuống chỗ hắn một lúc một nhiều.

Điều này khiến tâm trí của hắn rối loạn, chúng như đang căng ra theo con ngươi của hắn vậy, xong hắn cố gắng bình tĩnh trí óc giả như không có chuyện gì xảy ra.

“Cộp…Cộp…Cộp…”

Võ Huyền không dám di dời ánh mắt nhìn sang nhưng hắn cảm nhận được ngay trước mặt hắn không xa có vật gì đó rơi xuống.

Tiếng nhạc ngày càng xa, Võ Huyền mới lẩm bẩm hỏi. “Long Quy tiên sinh, họ đi chưa?”

“Đã đi xa rồi, có điều hãy đợi chút nữa để tránh phiền phức.” Long Quy tiên sinh truyền âm vào đầu Võ Huyền nói, chợt giọng điệu lão truyền sang vui mừng. “Thiếu chủ, Bát Tiễn Nhân để lại đồ tốt cho các người, nhanh lấy chúng lên.”

Võ Huyền thuận thế đi về phía trước nhặt những hạt ngọc màu xám khói lên, cầm những hạt châu trên tay, hắn cảm thấy chúng có hình dáng giống với những hạt châu lục sắc chỉ khác là chúng khá nặng.

Long Quy tiên sinh hóa thành hình người, lão tự nhiên cầm lên hạt châu trên tay Võ Huyền đưa lên ngang tầm mắt quan sát, lão gật đầu nói. “Lão phu đoán không sai, di tích chúng ta đi vào quả là Tiễn m Hà.”

“Tiễn m Hà? Phải chăng tiên sinh nói đến nơi tụ tập linh hồn của đại lục trước khi trở về với linh giới.” Võ Huyền hỏi Long Quy tiên sinh.”

“Phải, thiếu chủ, ngươi nhìn đường trời, tại Tiễn m Hà mặt trời không thể chiếu thẳng đứng mà chỉ có thể chiếu ngang, đó không phải là do mặt trời, mà là do âm khí dày đặc của Tiễn m Hà đã che lấp đi một khoảng trời phía trên, chỉ để hở hai đường thẳng.”

Võ Huyền nghe Long Quy tiên sinh nói mới để ý, từ lúc đến đây, ánh sáng quả thật không được bình thường, bỗng hắn hỏi. “Tiên sinh, ta nghe nói Tiễn m Hà là một dòng sông lớn, mà chúng ta từ lúc đến đây chỉ thấy nơi này đều là cây và núi.”

Long Quy tiên sinh mỉm cười. “Thiếu chủ, cái này lão phu sẽ không nói như vậy mới coi là lịch luyện, còn mấy viên hạt châu này người chia ra cho mọi người, thứ này là cơ duyên nhưng có một là đủ.”

“Tiên sinh không nói ta cũng chia cho mọi người, chỉ là phiền người giúp ta đánh thức họ dậy.” Võ Huyền nhìn năm người cùng đám sủng thú đều chưa có tỉnh dậy.

Long Quy tiên sinh nhìn đám người nhíu mày nói. “Lão phu có thể đánh thức họ dậy nhưng chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến linh hồn của họ.

Dù sao lão phu chỉ chuyên về linh lực chứ sức mạnh linh hồn không thể so với Bát Tiễn Nhân nhất là cả tám người hợp tấu, người rơi vào ‘Mộng Tiễn’ tùy tiện đánh thức rất dễ làm tổn thương linh hồn.”

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.