Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1369 chữ

Chương 161: Huyễn trận

Ngũ Hành Lộ trận truyền tống Võ Huyền cùng năm người Phong Mẫn Nghi tới một bãi đất trống.

Phong Ngôn nhìn xung quanh đều là rừng cây rậm rạp liền quay lại hỏi Võ Huyền. “Bốn bên là rừng nên đi đâu?”

Võ Huyền mỉm cười, hai chân rảo bước đi về phía trước. “Không có bản đồ di tích cứ đi, cứ tiến về phía trước.”

Phong Mẫn Nghi thấy Võ Huyền đi trước, lo lắng hắn gặp nguy hiểm liền đuổi theo.

Thiên Dương Ngân ngồi trên vai Dương Tú nói với hai thuộc hạ của mình. “Dương Tú, Sử lão, chúng ta cũng đi.”

Nhìn mọi người dần đi hết, Phong Ngôn không khỏi lắc đầu, sao ở ngoài vốn cẩn trọng mà vào di tích lại giống như đi dạo thế này.

Phong Ngôn nghĩ đoạn liền đuổi theo năm người.

Trên đường đi, năm người Phong Ngôn không có thong thả như Võ Huyền vừa đi vừa chơi với sủng thú của mình, mỗi người các nàng đều thả ra sủng thú của mình.

Phong Mẫn Nghi thả ra một con Bạch Hỏa Khuyển, Phong Ngôn luôn chọn sủng thú quen thuộc của mình Bách Diện Hồ Ly.

Thiên Dương Ngân lựa chọn Bạch Nguyệt Lang, Dương Tú cùng người tên Sử lão chọn Hắc Địa Hùng và Ám Ma Điểu.

Năm người năm thú đầy vẻ đề phòng quan sát xung quanh.

Bước chân Võ Huyền dần đi chậm lại, cuối cùng thì dừng lại hẳn trước một cây đào cổ xưa, hắn quay lại nhìn năm người nói. “Rơi vào huyễn trận rồi.”

Năm người đằng sau đều là cường giả, từ khi đi vòng quanh trên đường, năm người không thấy bóng dáng của một con linh thú hay hung thú nào, mà Võ Huyền luôn đi thẳng về phía trước không có lý do gì mà cây đào thụ xuất hiện ban đầu lại một lần nữa xuất hiện.

Võ Huyền cầm tay Phong Mẫn Nghi nói. “Giúp ta một chút.”

Phong Mẫn Nghi hiểu hắn muốn làm gì, linh lực của nàng truyền vào trong người hắn, chỉ thấy Võ Huyền nhắm mắt, từng luồng linh lực màu trắng tỏa ra xung quanh khiến rừng cây rung chuyển.

Cây đào yêu đứng gần nhất với sáu người, nó bị linh lực từ người Võ Huyền chấn mạnh toàn thân, hoa đào cùng lá đào rơi lả tả như mưa.

Linh lực từ người Võ Huyền cứ chảy ra xung quanh từng nhịp đều nhau, giống như một khúc ca dịu dàng.

Qua một hồi linh lực tẩy rửa, khung cảnh xung quanh không thay đổi quá nhiều, chỉ có cây đào cổ thụ đã chia ra làm hai, giữa thân cây của nó, một trận pháp vẫn đang phát từng ánh sáng yếu ớt.

Võ Huyền đưa linh lực từ từ vào bên trong tâm trận, rồi dùng linh lực mạnh mẽ phá hủy đi tâm trận, phá hủy xong tâm trận, đầu Võ Huyền sớm đã đầy mồ hôi, lấy thân làm giá đỡ linh lực tứ cấp quả thật không nên dùng nhiều.

Hắn nói với Phong Mẫn Nghi. “Xong rồi, rút linh lực trở lại đi.”

Phong Mẫn Nghi nghe hắn đã phá trận thành công thì chậm rãi rút linh lực trở lại.

Võ Huyền cúi người tìm kiếm những thứ bày trận còn sót lại, nhưng do thời gian đã khá lâu, những thứ này đã hỏng, chỉ cần chạm vào đã vỡ nát.

Thiên Dương Ngân thấy hắn tìm kiếm những thứ vô dụng phía dưới, nàng cũng chẳng hề bất mãn, đợi hắn phủi tay đứng dậy, nàng mới hỏi hắn. “Huyền thiếu chủ đã có thể phá giải được trận pháp huyền cấp thượng phẩm.”

Phá giải trận pháp khác với phá hủy thông thường, phá giải là hiểu về trận pháp dùng cách nghịch trận để phá, còn phá hủy chỉ là đơn thuần dùng sức hủy diệt đi trận pháp.

Võ Huyền thoáng trầm ngâm, hắn không muốn trả lời câu hỏi của Thiên Dương Ngân lắm, dù sao hiểu biết trận pháp vẫn là một lá bài của hắn, nhưng hắn có ý định hợp tác lâu dài với Thiên Dương Ngân, hy sinh một vài bí mật là cần thiết, mà Thiên Dương Ngân đối với hắn cũng rất sảng khoái.

Hắn nói. “Hiểu được sơ sơ về trận pháp huyền cấp, song phải có linh lực mới có thể phá trận, ảo trận bị phá rồi, lên đi thôi.”

Võ Huyền một lần nữa thẳng lưng đi thẳng về phía trước, không quá chú ý đến hướng đi, mà đùa nghịch với Điệp Điệp trong tay.

Mấy người đi được một đoạn, Sở lão giọng trầm đục vang lên. “Kẻ nào, cút ra đây.”

Cùng lúc lời nói phát ra, cây gậy trong tay Sở lão giống như trường thương phi thẳng lên một cái cây cổ thụ cao, ám linh lực màu đen tỏa mạnh ra xung quanh cây gậy, theo hướng cây gậy bay đi một lỗ thủng trên cây xuất hiện, để lộ ra một người thân mặc lục y đang dùng tay chống lại sức ép từ cây gậy.

Người bên trên cây nhanh chóng không chịu được sức ép từ cây gậy của Sở lão, hắn vội vàng hét lên. “Tiền bối, xin tha mạng, ta không có ác ý.”

“Tiểu thư?” Sở lão hướng Thiên Dương Ngân trưng cầu ý kiến.

Thiên Dương Ngân lạnh lùng nói. “Đã tham gia vào di tích rồi, thì phải chấp nhận, giết đi.”

Sở lão được lệnh, tự dưng không cần phải nhẹ tay, lão chỉ khẽ bóp nhẹ tay những ngón tay lại với nhau, từ đầu cây gậy, hình dáng của một con hắc giao lập tức đâm xuyên người trên cây.

Con hắc giao đâm qua để lại trên ngực người kia một lỗ máu, từng giọt máu màu đen từ ngực người đó chảy ra, ánh mắt của người kia cũng trở lên vô hồn.

Bách Diện Hồ Ly truyền âm cho Phong Ngôn. “Lão già này cực kỳ đáng sợ, lão vừa rồi dùng chính là thiên cấp sủng kỹ.”

Bách Diện Hồ Ly nhờ vào truyền thừa vừa nhìn liền nhận ra ngay.

Điều này chứng tỏ, người tên Sở lão ít nhất phải đạt trên bát cấp, đó là sự khác biệt của áp chế cấp độ cùng với người chỉ đạt tứ cấp thông thường.

Dù áp chế xuống tứ cấp hậu kỳ nhưng khi đã nắm giữ được sủng kỹ thiên cấp thì dù có bị hạn chế linh lực vẫn có thể thi triển ra, mà sủng kỹ thiên cấp mạnh hơn sủng kỹ huyền cấp, hoàng cấp bao nhiêu lần thì khó mà nói được.

Võ Huyền quay sang hỏi Sở lão. “Sở lão, hắn chết rồi chứ?”

Sở lão hơi bất ngờ khi Võ Huyền hỏi mình, song lão gật đầu đáp. “Huyền thiếu chủ, hắn chết rồi.”

Võ Huyền hướng Phong Mẫn Nghi nháy mắt.

Phong Mẫn Nghi liền hiểu hắn muốn làm gì, hai người liền tiến lên đến chỗ người đã chết.

Phong Mẫn Nghi sau khi tìm kiếm được một chiếc Càn Khôn Giới cùng năm con sủng thú ngũ cấp sơ kỳ đã bị phong ấn xuống tứ cấp hậu kỳ.

Nàng không khách khí nhận chủ năm con sủng thú ngũ cấp, còn chiếc Càn Khôn Giới nàng đưa cho Võ Huyền để hắn bàn giao với Thiên Dương Ngân.

Võ Huyền đưa Càn Khôn Giới tới trước mặt Thiên Dương Ngân. “Ta nghĩ tỷ không cần mấy con sủng thú đó, còn Càn Khôn Giới thì vẫn coi là bảo vật.”

Thiên Dương Ngân lắc đầu. “Huyền thiếu chủ cứ giữ lại, nếu là đồ trên lục cấp thì chúng ta phân chia.”

Võ Huyền gật đầu thu Càn Khôn Giới lại, hắn nói. “Vậy ta không khách khí.”

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.