Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu khẩu

Tiểu thuyết gốc · 1516 chữ

Chương 159: Đấu khẩu

Mộng Kỳ nhìn những người đang bay đến, nàng tò mò hỏi Hồng Thịnh Bảo. “Bằng cách nào ngươi biết được trong những người đó có thiếu chủ của Trưởng Khống Giả các ngươi.”

Hồng Thịnh Bảo đưa tay lên mắt lấy xuống hai tấm kính nhỏ hình tròn từ trên mắt hắn xuống, đưa đưa trước mặt Mộng Kỳ. “Mộng tiểu thư muốn không? Chúng ta chỗ quen biết, ta chỉ lấy của tiểu thư hai viên đan dược bát cấp thượng phẩm.”

“Ta chỉ có đan dược lục cấp trung phẩm, ngươi lấy không?” Mộng Kỳ nở nụ cười thuần khiết nhìn đồ vật trong tay Hồng Thịnh Bảo nói.

Hồng Thịnh Bảo hơi bĩu môi. “Mộng tiểu thư, có ai nói ngươi còn ác độc hơn cả Độc Ánh tiểu thư chưa?”

Mộng Kỳ hơi lắc đầu. “Chưa!”

“Yên lặng chút đi, ta bây giờ sẽ hủy Hộ Âm trận.” Độc Ánh Vân nhìn đám người Thiên Dương Ngân đáp xuống nói.

Hồng Thịnh Bảo lắp hai bảo vật trên tay lên hai mắt của hắn, còn Mộng Kỳ thì hơi lùi về sau một chút.

Hộ m trận vừa được Thiên Dương Ngân hủy đi, một loạt âm thanh vang vào tai hai người, đặc biệt là một giọng nói nam ôn nhã nhưng bên trong lại mang theo sự cuồng vọng. “Thì ra là Hộ m trận, hóa ra từ nãy là Đan mỗ tự nói chuyện một mình.”

Cách đám người Hồng Thịnh Bảo không xa, ba nam hai nữ có ngoại hình tuấn tú cười nói tự nhiên, lấy một người thiếu niên đứng đầu mà nói chuyện.

Thiếu niên kia có mái tóc đỏ rực, trên thân thơm mùi dược liệu tự nhiên, hai mắt sáng như tỏa ra hỏa diễm, trên thân mặc một bộ y phục lục sắc, cả người thiếu niên tổng thể lại làm cho người ta cảm thấy thiếu niên này giống như một ngọn lửa rực cháy.

Một thiếu niên đằng sau thiếu niên tự xưng họ Đan, bộ giáng tuấn tú nhưng ánh mắt lại tỏ ra hơi gian manh. “Ta còn tưởng người của Trưởng Khống Giả trốn bên trong Hộ Âm trận chơi trò gì nữa.”

Người này vừa nói liền khiến Độc Ánh Vân cùng Hồng Thịnh Bảo hơi nhíu mày.

Hồng Thịnh Bảo lấy một viên đan dược ra cho vào miệng, hắn vừa nhai vừa nói. “Kim Cung thiếu gia, nếu thực lực của ngươi bằng nửa cái miệng chó của mình thì chắc không phải nấp sau Đan Viêm đâu.”

Độc Ánh Vân biết đấu miệng lưỡi là sở trường của Hồng Thịnh Bảo, nàng chỉ cần đứng yên quan sát, nếu có đánh nhau thì lúc đó nàng sẽ lên.

Kim Cung Trắc bị lời nói của Hồng Thịnh Bảo trọc chúng nỗi đau, hắn tự cho kế thừa chút thông minh giống phụ thân Kim Cung Phương, luôn bày mưu tính kế cho Đan Viêm hành động đè ép người bên Trưởng Khống Giả.

Chỉ là dù sinh ra trong gia tộc cửu cấp cường đại, thiên phú tu luyện của hắn lại một mực không tốt, dù cho phụ thân hắn chuyên tâm tâm bồi dưỡng hắn ra sao thì hắn tu luyện hai mươi năm vẫn chỉ dừng ở tam cấp sơ kỳ.

Lời nói móc của Hồng Kim Bảo hắn cũng đã nghe nhiều, mỗi lần hơi lâm vào thế hạ phong, Hồng Kim Bảo sẽ sử dụng lời nói này để công kích hắn.

Phải tiếp tục nhịn xuống!

Kim Cung Trắc muốn tiến lên dùng lời nói phản kích thì Đan Viêm đưa tay chắn hắn lại, mắt cũng hơi ra hiệu một chút.

Kim Cung Trắc hiểu ý liền lùi lại một biếc, không quên nhắc nhở. “Đan huynh cẩn thận, mồm miệng của con lợn này rất lợi hại.”

Đan Viêm khẽ gật đầu. “Ta biết.”

Hắn hướng Hồng Thịnh Bảo, phất phất quạt trên tay thể hiện ra vài phần phong phạm của người lãnh đạo nói. “Thịnh Bảo huynh đệ, chúng ta đều là con em được trưởng bối giáo dục tốt, không cần lúc nào cũng lấy điểm yếu của người khác ra để nhục mạ.”

Hồng Thịnh Bảo nở nụ cười thuần khiết không một tạp niệm. “Xin lỗi Đan thiếu chủ, từ nhỏ ta chưa được ai dạy bảo thế nào là tốt, thiếu chủ đừng nên nói với ta mấy lời chính nhân quân tử, ta không hiểu đâu.”

Đan Viêm khóe miệng giật giật, tên béo trước mặt này đúng thật từ béo chẳng có ai dạy bảo hắn điều gì.

Theo thông tin hắn biết được, Hồng Thịnh Bảo từ nhỏ phụ mẫu đều không ở bên, vì cả hai đều bận quản lý Vạn Tài Các, thời gian quản lý đã chiếm tới năm phần thời gian, năm phần khác thì tự nhiên dùng để tu luyện.

Hồng Liên Thanh cùng vợ sinh ra được sáu người nhưng cả vợ lẫn chồng đều chưa từng nghĩ đến chuyện dạy con của mình, đến tuổi thì sẽ có người dạy đọc sách.

Hiểu được chữ thì tự mình lấy sách mà đọc, hiểu được thêm vài đạo nghĩa thì sẽ được sắp xếp tới Vạn Tài Các làm tạp vụ, có thể nói, con cháu nhà họ Hồng từ nhỏ lăn lộn nơi hỗn tạp.

Thứ đạo mà họ học được chính là tiền, có tiền thì hãy đến nói đạo lý với nhà họ Hồng, còn không thì cút.

Đan Viêm thoáng suy nghĩ nhanh trong đầu, đối với con lợn béo này tốt nhất là chỉ lên nói chuyện khi giao dịch, còn nói võ đức với hắn thì vô dụng. “Ta không hề có ý dạy bảo gì Hồng huynh, chỉ mong huynh có thể nể mặt ta mà không động chạm đến nỗi đau của Cung Trắc.”

“Mặt ta đáng giá bao nhiêu tiền? Nếu đến Vạn Tài Các của ta bán chẳng được mấy đồng.” Hồng Thịnh Bảo vỗ vỗ tay lên mặt mình nói.

Võ Huyền ở đằng xa nghe mấy người trò chuyện không khỏi bật cười. “Tên mập này đúng là không cho người ta mặt mũi.”

“Huyền thiếu chủ biết hắn là ai không?” Thiên Dương Ngân được thị nữ đỡ lên xe liền hỏi Võ Huyền.

“Ta không nhận biết được ai trong toàn bộ bọn họ, nhưng hai cô nương kia dường như ta thấy rất giống với một người từng quen.” Võ Huyền biết Thiên Dương Ngân muốn hỏi điều gì, hắn chẳng ngần ngại mà trả lời nàng.

“Tên béo kia tên là Hồng Thịnh Bảo, con trai thứ nhất của Hồng Liên Thanh cũng là người quản lý Vạn Tài Các tương lai, thiếu nữ có phần lạnh lùng kia là Độc Ánh Vân, cháu gái tộc trưởng Độc Ánh tộc cũng là người có thiên phú cao nhất trong gia tộc Độc Ánh hiện tại, còn cô gái nhỏ kia là con gái Mộng gia, nàng chính là cháu gái của Mộng Diễm tiên tử, Độc Ánh Vân kia cũng vậy.” Thiên Dương Ngân giải thích cặn kẽ cho Võ Huyền.

“Còn thiếu niên dáng vẻ đạo mạo kia là Đan Viêm, chắc Huyền thiếu chủ không lạ gì, mấy người đằng sau đều thuộc gia tộc dưới trướng Đan Phong.”

Võ Huyền nghe Thiên Dương Ngân giải thích cặn kẽ liền gật đầu, tình hình hiện tại của hắn chẳng thể dính vào cuộc tranh chấp hiện tại, cứ quan sát là tốt nhất.

Mà theo hắn thấy, chẳng cần nhóm người của hắn tham gia, dù chỉ giao tranh bằng miệng thì Hồng Thịnh Bảo đã áp đảo, còn về giao chiến thực tế, thì hắn đoán cả hai bên ngang bằng nhau thôi.

Dẫu sao đây là tầng một, Hồng Thịnh Bảo và Độc Ánh Vân đều là người của Trưởng Khống Giả, họ sẽ không để người của mình vượt qua tứ cấp hậu kỳ.

Về phần giao chiến bảo khí cũng chỉ ngang nhau, có chăng thì bên Hồng Thịnh Bảo chiếm ưu thế hơn.

Thứ nhất, Trưởng Khống Giả chính là nơi luyện chế bảo khí.

Thứ hai, Vạn Tài Các rất giàu, Hồng Thịnh Bảo kia chỉ sợ cả người đều là bảo khí, ai động vào hắn chỉ có ăn thiệt.

Bỏ qua mấy người Trưởng Khống Gỉa và Đan Phong, Võ Huyền nhìn lên trận pháp phía trên, hắn hơi nhíu mày nói nhỏ. “Tiên sinh, kia có phải là Ngũ Hành Lộ trận.”

“Chính là nó thôi, đều chỉ là trận hạn chế người vào, đến thời gian, tự nhiên nó sẽ mở.” Long Quy tiên sinh, hóa thành tiểu bản thể ngồi trên vai Võ Huyền nói.

“Tiên sinh, không biết cách này của ta có được không…”

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.