Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghiên cứu liên trận

Tiểu thuyết gốc · 1563 chữ

Chương 157: Nghiên cứu liên trận

Phong Mẫn Nghi cùng Cương Thanh Thu trò chuyện một hồi trên đường thì về đến phòng Võ Huyền, bước vào phòng, nàng thấy Võ Huyền đang mân mê một đồ vật màu đen giống với ghép nhiều tấm lệnh bài vào nhau.

Nàng tiến đến nói. “Long Quy tiên sinh đã giúp phụ thân xóa sạch lời thề thành công, cảm ơn.”

Võ Huyền dường như không nghe thấy Phong Mẫn Nghi nói, hắn hai mắt vẫn cứ dán chặt vào đồ vật kia.

Cương Thanh Vân kéo tay Phong Mẫn Nghi nhỏ giọng nói. “Con về đến phòng đã thấy huynh ấy thế rồi, mỗi lần tập trung làm điều gì đó đều là như vậy, Tuyết Điệp tỷ nói cứ mặc huynh ấy.”

“Là vị linh thú bảo hộ?” Phong Mẫn Nghi nghi hoặc nói.

“Dạ, chúng ta không nên làm phiền.”

“Ừ, hai con đi nghỉ ngơi đi.” Phong Mẫn Nghi không rời mắt khỏi Võ Huyền nói với hai người Cương Thanh Vân.

Võ Huyền lúc này một đầu lâm vào suy tư, dưới sự trợ giúp linh lực từ Tuyết Điệp, hắn một hơi bày ra tới mười mấy trận pháp huyền cấp hạ phẩm.

Thấy chưa đủ, hắn lại bày ra liền hoàn tam trận phòng thủ, tấn công, mộng huyễn kết hợp với nhau, thành công dễ dàng.

Hắn nghĩ, nếu mình có chuẩn bị như vậy, tất nhiên những người khác cũng sẽ có chuẩn bị giống hắn.

Nên hắn quyết định mạo hiểm, bày một lúc mười sáu trận liên hoàn với nhau.

Bày liên hoàn trận với hắn vốn cực kỳ dễ dàng, nhờ sự hỗ trợ linh lực từ Tuyết Điệp, hắn bày liền ra mười sáu trận nhưng đến trận thứ mười sáu, hắn cảm giác như nếu bày trận thứ mười sáu vào, mười năm trận còn lại sẽ lập tức vỡ vụn.

Mà trận thứ mười sáu cũng vì thế mà hủy theo, chuyện khác hắn sẽ không làm theo cảm giác nhưng với trận pháp, hắn chính là đều dựa vào cảm giác mà học tập nên hắn thập phần tin tưởng cảm giác của mình.

Vậy nên hắn lâm vào minh tưởng, lâm vào minh tưởng hắn mới càng rõ ràng, liên hoàn trận, bày không dễ như hắn nghĩ.

Liên hoàn ba trận là mức dễ nhất của trận sư, mà mỗi lần muốn nối thêm một trận độ khó gần như gấp đôi.

Mười năm trận hắn bày kia, chúng chỉ là một đơn trận, mà trận thứ mười sáu là mắt xích nối liền tất cả, không đặt được trận thứ mười sáu, tất cả đều trở lên vô dụng.

Hắn đã thử qua mười lần đặt trận nhưng tất cả để cho ra thất bại, dù minh tưởng không thể đúng hoàn toàn, nhất là trong trận pháp.

Nhưng cũng đã để cho hắn biết, bày liên hoàn trận không hề dễ như hắn tưởng.

Thoát khỏi trạng thái minh tưởng, từ từ đưa trận pháp thứ mười sáu vào giữa mười nằm trận pháp.

Mười năm trận pháp vốn không hề có gì bất thường nhưng trận pháp thứ mười sáu vừa gia nhập, mười năm trận pháp giống như có một sợi dây vô hình nối tất cả với nhau.

Mười sáu trận pháp giống như một cơ quan dần xoay động theo các lấc, mỗi trận pháp cuồn cuộn linh lực phát sáng.

Từ lệnh bài đầu tiên toàn bộ sáng lên chứng tỏ trận pháp đó đã được nối thành công, tiếp đến trận pháp thứ hai vô cùng thuận lợi.

Lại đến trận pháp thứ ba, thứ tư, thứ năm,... cho đến trận pháp thứ mười hai, những tấm lệnh bài đã liên kết trên tay Võ Huyền lần lượt rơi xuống, ánh sáng màu vàng bên trên chúng cũng dần nhạt đi, sau một hồi thì lập tức vỡ vụn.

Võ Huyền nhìn những tấm lệnh bài bên dưới bị phá hủy thì cảm thấy không quá thất vọng.

Dù không thành công bày ra liên hoàn trận nhưng hắn đã biết được điểm dừng hiện tại của mình ở đâu, liên hoàn thập nhị trận cũng tốt.

Bày trận thất bại, hắn mới đưa mắt nhìn quanh phòng, thì không thấy Điệp Điệp, Mộc Thố cùng với Thương Khê đâu, thay vào đó là ba mẹ con Phong Mẫn Nghi.

Không quá lo lắng song hắn dùng khống thú tâm liên hệ với Điệp Điệp xác định nó vẫn an toàn hay không?

Điệp Điệp bên kia rất nhanh cũng phản ứng lại, nói với hắn mình cùng với Mộc Thố đang ở bên phòng Thương Khê, mà lý do đi sang đó là vì hắn quá ồn ào.

Võ Huyền nghe Điệp Điệp nói thì cũng chỉ biết cười khổ, lần sau chắc chỉ có thể đến Bạch Vân Động.

Phong Mẫn Nghi thấy Võ Huyền đã tỉnh táo lại, nàng tiến đến ngồi bên cạnh hắn nói. “Cảm ơn.”

“Khách khí như vậy làm gì? Ta vừa làm ra vài thứ khá tốt đây, cầm đống sủng kỹ này đưa cho tất cả người bên dưới, trận pháp cùng với bảo khí này thì phân phát cho mười ba người ta đã tuyển chọn trước đây.” Võ Huyền đưa cho Phong Mẫn Nghi những viên Lưu Hồn Bích Ngọc chứa sủng kỹ cùng với những tấm lệnh bài chứa trận pháp vừa mới luyện chế.

“Có nên sắp xếp cho những người đó lên tầng hai không?” Phong Mẫn Nghi thu Lưu Hồn Bích Ngọc cùng với trận pháp vào Càn Khôn Giới, nàng lại hỏi Võ Huyền.

“Không vội, trước đợi lấy được tin tức từ chỗ Vạn Tài Các mới có thể đi tiếp, đánh bậy đánh bạ chỉ làm hao tổn người vô ích.” Võ Huyền trầm tư nói.

“Trước hãy để bọn họ tu luyện cho tốt, nếu không có giá trị, những thế lực kia cũng không để mắt tới bọn họ.”

“Hiểu rồi.”

Võ Huyền nhìn quanh thấy Cương Thanh Vân và Cương Thanh Thu đều đang tu luyện, hắn vuốt ve mặt Phong Mẫn Nghi. “Đến giúp ta một chút.”

Nói đoạn hắn vạch vặt áo của mình ra, Phong Mẫn Nghi cũng ngoan ngoãn ngồi dưới đất mà phục tùng.

Mỹ phụ so với thiếu nữ quả có sự khác biệt, rất tinh tế và dịu dàng, cảm giác tiêu hồn dần lan tỏa khắp người Võ Huyền.

Mân mê hai con thỏ ngọc mềm mại như nước càng khiến hắn cảm thấy thích thú.

Trời dần tối, Võ Huyền đến Bạch Vân Động, hắn cúi người trước Long Quy tiên sinh nói. “Tạ tiên sinh giúp đỡ.”

“Thiếu chủ đến đây chắc không phải chỉ để cảm ơn lão phu.” Long Quy tiên sinh cười nói.

“Tiên sinh, theo ta cùng Thiên Dương Ngân tính toán, mười bảy ngày nữa chúng ta sẽ lên đường, trong thời gian này ta muốn toàn tâm tu luyện ở Bạch Vân Động.” Võ Huyền nói ra ý nghĩ của mình.

“Vậy là tốt, thiếu chủ cứ ở lại đây tu luyện, thời gian cho các việc, thiếu chủ tự mình sắp xếp cho tốt, lão nhân cũng sẽ không quản.” Long Quy tiên sinh nghe ý định của Võ Huyền thì cười nói, lão chỉ về phía Kim Quang Thần Tượng.

“Con Kim Quang Thần Tượng đó là chuẩn bị cho thiếu chủ, nếu trong mười bảy ngày này thiếu chủ đột phá tam cấp sơ kỳ thì có thể ký kết với nó.”

Võ Huyền thoáng nhìn Kim Quang Thần Tượng đang nằm đằng xa, hắn thoáng nhíu mày. “Kim Quang Thần Tượng huyết mạch quá cao, chỉ sợ thân thể ta không chịu đựng được.”

Trò chuyện với Bạch vài lần, Võ Huyền biết được, Kim Quang Thần Tượng là một loại thánh thú có huyết mạch hoàng kim sắc thượng phẩm cổ xưa, khi chiến đấu với minh thú, do ở tuyến đầu nên toàn tộc gần như bị diệt.

Con Kim Quang Thần Tượng này là quả trứng cuối cùng, sau khi được Long Quy tiên sinh chăm sóc trong một thời gian dài thì quả trứng cũng nở, do không tiện chăm sóc nên lão gửi nó xuống tầng một cho tam sư phụ.

Long Quy tiên sinh khẽ vuốt râu. “Thiếu chủ, người đã không phải thuần túy nhân loại, phải biết dung hợp.”

Võ Huyền nghe Long Quy tiên sinh nói thì bừng tỉnh ngộ, trong người hắn cũng có huyết mạch của Yên Vân Hoàng, còn cao hơn Kim Quang Thần Tượng một khoảng lớn, không có lý do gì mà không áp chế được nó cả.

Long Quy tiên sinh thấy Võ Huyền đã hiểu, lão đặt lên trên bàn một khối tinh ngọc màu trắng. “Quang Thần Thạch này Mộ Thần để lại cho ngài khi đột phá tam cấp sơ kỳ và thu phục Kim Quang Thần Tượng, nó giống như Phí Hàn Tinh vậy, một khi sử dụng, thực lực của ngài sẽ lại tăng thêm một đoạn lớn.”

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.