Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệp Cự Thụ

Tiểu thuyết gốc · 1503 chữ

Chương 153: Diệp Cự Thụ

Người đi đến chỗ Võ Huyền chủ động nói. “Huynh đệ này, người có thể bán cho ta đan dược vừa rồi được không? Ta nguyện ý lấy một nghìn sủng tệ ra trao đổi.”

Võ Huyền hơi đưa mắt nhìn người vừa hỏi mình, hắn chỉ nhẹ nhàng nói. “Ta đã hết, nếu ngươi muốn có thể đến Tam Thế Gia để mua.”

“Tam Thế Gia? Là ở đâu?”

Võ Huyền nhìn người trước mặt thầm nghĩ, người này không phải người Cương Thanh quốc hoặc có thể không phải người tầng một. “Đến Cương Thanh thành, hỏi Tam Thế Gia là rõ.”

Hắn cũng không tiếp tục nhiều lời với người này, tiếp tục hồi phục linh lực.

Người hỏi mua đan dược của Võ Huyền cũng không có tiếp tục làm phiền hắn, ở trong Hắc Ngục Thú, tránh gây phiền phức luôn là điều được ưu tiên.

Khoảng một canh giờ sau, người thị nữ của Võ Huyền đến trước mặt hắn nói. “Đại nhân, mời ngài theo ta đến đấu trường số ba, đối thủ của ngài đã đợi ở đó.”

Võ Huyền cả người sung túc linh lực, hắn gật đầu. “Dẫn đường.”

Theo người thị nữ đến đấu trường số ba, Võ Huyền được đưa xuống bên dưới lôi đài đến một phòng chờ, người thị nữ trước khi rời đi nói với Võ Huyền. “Phiền ngài ngồi đây chờ đợi, khi người điều hành trận đấu mời người ra thì người hãy ra bên ngoài, chứ không nên ra trước.”

Võ Huyền ngồi bên trong phòng chờ đợi, không có việc gì làm, hắn gọi Tiểu Ưng ra bên ngoài.

Trận đấu vừa rồi, hắn không để Tiểu Ưng chiến đấu nhiều vì hắn muốn kiểm chứng sức mạnh của bản thân sau khi được thức tỉnh huyết mạch Yên Vân Hoàng.

Cảm nhận rõ ràng của hắn là sức mạnh đã tăng lên một cách quá rõ ràng, hiện tại, sức mạnh của hắn đã vượt qua Tiểu Ưng khá xa, khi Tiểu Ưng từ lúc đột phá nhị cấp sơ kỳ đã qua một thời gian.

Trong thời gian này, Tiểu Ưng tích xúc linh lực cũng đã đủ để đột phá nhị cấp sơ kỳ, chỉ là hắn vẫn luôn kiềm chế không để nó đột phá.

Trận chiến sắp tới cũng là lúc thích hợp để Tiểu Ưng đột phá.

Từ trong Càn Khôn Giới lấy ra một viên đan dược Thăng Linh đan cho Tiểu Ưng ăn, Võ Huyền đặt tay lên người Tiểu Ưng.

Sợi dây liên kết linh lực của cả hai liền hiện ra, Võ Huyền dùng một chút linh lực thuần khiết trong bản mệnh thú tâm của mình làm chất dẫn kích phát linh lực trong người Tiểu Ưng cũng như viên Thăng Linh đan.

Tác dụng của linh lực thuần khiết cùng viên Thăng Linh đan cùng lúc bộc phát trong người Tiểu Ưng.

Băng, phong linh lực bao phủ lấy toàn thân của Tiểu Ưng, từ cổ họng Tiểu Ưng không khỏi kêu lên một tiếng trầm thấp.

Dưới hai nguồn linh lực kích phát, linh lực vốn có trong người Tiểu Ưng liền bị kích thích mà hòa lẫn vào hai luồng linh lực bên ngoài mà dần tăng lên.

Chẳng mấy chốc, khí tức nhị cấp sơ kỳ hóa thành nhị cấp trung kỳ, theo khí tức trên người tăng trường, hình dáng của Tiểu Ưng lại lớn thêm một khoảng lớn, khiến thân hình của nó đã dài đến một mét không còn hình dáng nhỏ con như trước.

Võ Huyền nhìn Tiểu Ưng biến hóa thì hơi bất ngờ. “Không ngờ thực sự biến dị! Phong Uẩn Tuyết Ưng nếu không ngưng tụ ra thú đan thì không thể lớn như vậy được.”

Lần thăng cấp dần kết thúc, cơ thể Tiểu Ưng dần dài tới một mét hai, sải cánh dài tới một mét rưỡi, màu lông vũ trên người đặc biệt sáng hơn trước.

Tiểu Ưng tư thế hùng dũng, ngực ưỡn cao, hai cánh xòe rộng, ánh mắt lạnh như băng khẽ kêu lên một tiếng.

Thăng tới nhị cấp trung kỳ nó biết được biến đổi trên người mình, vì thế nó thấy kiêu ngạo, khí thế linh lực trên người không có thu liễm mà còn tỏa ra xung quanh phòng.

Võ Huyền thấy Tiểu Ưng có phần kiêu ngạo cũng lười quản, vì trên đầu hắn Điệp Điệp đã khẽ động, một lực lượng hùng hậu lập tức gõ thẳng vào đầu Tiểu Ưng, khiến cho nó nằm bẹp dưới đất.

Ánh mắt Tiểu Ưng từ kiêu ngạo, lập tức trở lên đau khổ, nó nhìn Võ Huyền như muốn cầu xin.

Võ Huyền thấy sắp phải chiến đấu thì nói với Điệp Điệp. “Tha cho nó đi.”

Điệp Điệp nghe Võ Huyền nói mới thu lại linh lực vào trong người, Tiểu Ưng được giải phóng liền ngoan ngoãn đứng lên dùng cánh phủi bụi trên người.

Cùng lúc đó, phía trên đầu Võ Huyền, một tiếng nói vang vọng phát ra từ một cái hộp nhỏ. “Mời hai vị tiến ra lôi đài, trận đấu sẽ lập tức bắt đầu.”

Võ Huyền liền đứng dậy cùng Tiểu Ưng đi ra bên ngoài lôi đài.

Lôi đài được xây theo kiểu kim tự tháp ngược, bốn phía lôi đài được cắt cạnh thành từng hàng ngồi để cho khán giả theo dõi,

Trận chiến của Võ Huyền cùng người phía bên kia dường như không được chú ý, bốn phía lôi đài chỉ lác đác vài người ngồi xem.

Đối thủ bên kia giống như Võ Huyền mang theo mặt lạ che mặt theo phía sau hắn là một cái cây, rễ lớn của nó trồi lên mặt đất chậm chạp di chuyển, mỗi bước di chuyển, dưới nền đất đều xuất hiện những dấu vết rễ cây dài.

Người chủ trì trận đấu trên đài thấy hai người đã ra liền hô lớn một tiếng. “Bắt đầu.”

Tiếng hô vừa dứt, Võ Huyền liền ngưng tụ ra Nộ Thiên Tuyết về phía đối thủ phía bên kia.

Theo linh lực trên người hắn tiêu hao, tuyết trắng đã rơi nửa lôi đài.

Người phía bên kia thấy tuyết trắng bao phủ xung quanh không thấy nối ra nhưng không có hoảng loạn, hắn hô lên. “Diệp Cự Thụ, Mộc Hóa.”

Tiếng hô của chủ nhân Diệp Cự Thụ vừa dứt, cả hắn lẫn Diệp Cự Thụ liền tu ra sủng kỹ huyền cấp hạ phẩm Mộc Hóa.

Rễ cây lớn tứ phía đâm lên bao quanh cả hai, chúng tạo thành một chiếc lồng che chắn, một màng bảo vệ lục sắc hình mai rùa dần được hình thành ngăn trở tuyết trắng rơi xuống.

Võ Huyền và Tiểu Ưng đã vào bên trong Nộ Thiên Tuyết, cả hai đều dùng tốc độ nhanh của mình tiếp cận Diệp Cự Thụ và chủ nhân của nó.

Võ Huyền nhìn thấy lớp mộc linh lực bao bọc lấy hai người bên trong cũng không hề ngừng lại, tâm linh tương thông với Tiểu Ưng một điểm, linh lực từ trong người dồn xuống dưới chân, băng phong hòa hợp bao phủ lấy hai chân, hắn tung người đá mạnh vào lớp mộc linh lực.

Băng Phong Cước cùng lớp bảo vệ mộc linh lực va chạm, lập tức chấn động lớp bảo vệ mộc linh lực bên ngoài.

Chủ nhân của Diệp Cự Thụ lập tức chấn động, hai lớp bảo vệ do hắn và Diệp Cự Thụ tạo ra không ngờ bị người phía bên kia chỉ dùng một sủng kỹ đã khiến lớp bảo vệ bên ngoài có điểm nứt vỡ, làm cho hắn vô cùng chấn động.

Mà tuyết trắng trên trời đang rơi xuống dường như cũng đang ăn mòn lấy lớp bảo vệ.

Tuy nhiên chủ nhân của Diệp Cự Thụ không vì thế mà hoảng loạn, hắn thúc dục linh lực trong người gia trì lại lớp bảo vệ đã nứt kia, khiến nó hoàn lại nguyên trạng như cũ.

Võ Huyền sau khi đá hai cú Băng Phong Cước thì lui ra ngoài, tiếp đó là Tiểu Ưng từ trên trời lao xuống với tốc độ chớp nhoáng đá lên lớp bảo vệ.

Sau khi đá lên, Tiểu Ưng lập tức bay lại trên trời.

Võ Huyền vừa bật ra cũng lấy lại sức, một lần nữa thi triển Băng Phong Cước đá vào chỗ Tiểu Ưng vừa tấn công.

Ba cú đá địa cấp lên một vị trí, dù có gia cố thêm bao nhiêu cũng không đủ, chủ nhân của Diệp Cự Thụ liền hiểu ra đánh với người trước mặt, chiến thuật phòng thủ của hắn và Diệp Cự Thụ đã vô dụng.

Thay vào đó, hắn liền quyết định chủ động tấn công ngược lại Võ Huyền, hắn hồ một tiếng với Diệp Cự Thụ. “Lên.”

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.