Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra tay

Tiểu thuyết gốc · 1538 chữ

Chương 143: Ra tay

Thủy Xà lướt trên mặt nước như một mũi tên, tốc độ của nó chẳng hề chậm chạp khi có Võ Huyền cùng Phong Mẫn Nghi ngồi trên, tốc độ của nó một mực di chuyển ở mức tối đa vượt qua những khúc cua.

Rõ ràng nó đã quá quen thuộc với nơi này, chẳng mấy chốc Thủy Xà dừng lại ở một gò đất, sâu bên trong hang động không hề có ánh sáng mặt trời chiếu đến, vậy mà lại phát ra những ánh sáng màu vàng yếu ớt.

Võ Huyền nhìn kỹ mới thấy rõ được xung quanh hang động này lại mọc đầy những Lam Quang Thảo, một loại dược liệu vô dụng nhưng lại có thể phát quang bên trong hang động, nếu hắn đoán không nhầm phía dưới hang động này là một mỏ Lam Thủy Thạch, chỉ có như vậy mới có thể mọc được nhiều Lam Quang Thảo như thế này.

Thu lại Thủy Lê Giao vào lại đồ đằng, Võ Huyền ra lệnh. “Dẫn đường đi.”

Thủy Xà liền chủ động tiến lên phía trước, bên trong hang động giống như Thủy Xà nói, rất rộng rãi, tuy nhiên không khí nơi đây đặc biệt ẩm ướt, dưới nền hang động cũng có rất nhiều vũng nước lớn.

Võ Huyền quay lại nhắc nhở ba người Thương Khê. “Mọi người bám sát ta.”

Hắn lại hướng Phong Mẫn Nghi. “A di xuống cuối đi, đề phòng bất chắc.”

Phong Mẫn Nghi gật đầu đồng ý. “Ta cũng có ý này.”

Hắn lại hỏi Thủy Xà đang bò phía trước. “Còn xa không?”

Thủy Xà liền đáp. “Chủ nhân còn cách một dặm nữa.”

“Đi tiếp.” Võ Huyền gật đầu nói.

Quả nhiên năm người theo sau Thủy Xà chưa tới một dặm đã thấy tiếng hô hào của đám người Lôi gia, họ lúc này đang đối mặt với sự vây công của linh thú, Võ Huyền hỏi Phong Mẫn Nghi. “Có bao nhiêu Thú tứ cấp?”

Phong Mẫn Nghi nhắm mắt một hồi liền nói. “Bên Lôi gia có sáu con tứ cấp cùng với hai người tứ cấp, còn bên Thú có tới mười năm con, có cần tới giúp không? Chỉ nửa canh giờ bên Lôi gia sẽ bị diệt sạch.”

Võ Huyền nhíu mày quan sát quần chiến đằng xa, hắn nhíu mày nói. “Không vội, nước chưa tới giọt cuối, không phải nước quý, cứ để bọn họ đánh tới cửu tử nhất sinh ra tay cũng không muộn, Thanh Thu, muội lại đây.”

“Có chuyện gì sao Huyền ca?” Cương Thanh Thu tiến đến hỏi.

“Giá trị tài sản của Lôi gia có chịu nổi mức giá, năm cây dược linh, một trăm cây dược liệu tam cấp không?” Võ Huyền hỏi.

“Có thể chịu được nhưng có thể đó là một năm tài sản của họ.” Cương Thanh Thu nói. “Dẫu sao Lôi gia mới nổi gần đây, trong nhà cũng chỉ có bốn người đạt tới tứ cấp.”

“Vậy lấy ba cây dược linh đi, làm người không thể quá tham lam.” Võ Huyền mỉm cười nói.

Cương Thanh Thu bĩu môi nói. “Khi mạng nguy cấp, chỉ sợ bọn họ có bao nhiêu cũng bỏ hết ra.”

Võ Huyền ôm sát nàng vào người, hắn xoa mái tóc mượt mà của nàng. “Chúng ta không phải là cướp, không cần cái giá lớn như thế, để cho người ta một con đường, sẽ dễ làm ăn hơn, muội nhìn xem, tuy phần thắng vẫn nghiêng về bên Vũ Di Tước.

Nhưng người Lôi gia không phải là ngốc, chẳng lẽ bọn họ không chuẩn bị gì mà cứ thế xông vào hang Thú hay sao? Chúng ta cũng là có chuẩn bị mà đến phải không?”

“Là muội lỗ mãng.” Cương Thanh Thu cúi đầu nói.

“Về sau để ý chút là được, với lại nghe Thủy Xà nói người của Lôi gia vào đây cướp hết dược liệu và dược linh, chúng ta lấy một nửa chắc cũng không quá đáng, mọi người nên đến gần một chút xem cho rõ.” Võ Huyền nháy mắt với Phong Mẫn Nghi ý bảo nàng không cần che dấu khí tức..

Hang động được chiếu bởi ánh sáng màu lam của Lam Quang Thảo khá bắt mắt nhưng lại chẳng thể chiếu sáng được toàn bộ, vậy nên ở khoảng cách gần vẫn là xem rõ nhất.

Tuy là muốn về sau ra tay nhưng năm người cùng Thủy Xà đi đến không hề có ý định che dấu khí tức, năm người cùng Thủy Xà vừa xuất hiện lập tức dẫn đến sự chú ý của hai người tứ cấp Lôi gia là Lôi Cung và Lôi Thanh Trúc cùng mười mấy con Thú và sủng thú đều nhìn lại.

Khí tức của đám người đi đến không cao nhưng ở trong năm người đi đến lại có một khí tức tứ cấp hậu kỳ làm cho tất cả trở lên gấp gáp, ở đây, chỉ có duy nhất Vũ Di Tước cùng Lôi Dạ Thú của tộc trưởng Lôi gia là tứ cấp hậu kỳ, nếu người tứ cấp hậu kỳ kia tham gia trận chiến khẳng định thế đánh sẽ bị nghiêng về một bên.

Vũ Di Tước cảm nhận được khí tức của Thủy Xà quen thuộc, nó có phần mừng rỡ hét to. “Thủy Xà, mau cùng ta tới đánh chết mấy tên nhân loại này.”

Vũ Di Tước sau khi hét lớn lại lao vào Lôi Dạ Thú tấn công, một con sử dụng Thủy Pháo phóng ra một cột nước lớn quét ngang Lam Quang Thảo trên đất bắn mạnh về phía đối phương, một con phóng ra Lôi Điện đón đỡ, có thể nói cả hai tương đối ngang tài ngang sức.

Vũ Di Tước thấy lạ lạ, vốn Thủy Xà ở trong hang động này sợ nó vô cùng, đến việc đi canh cửa nguy hiểm cũng là nó ép Thủy Xà phải nhận, từ trước đến giờ Thủy Xà chưa bao giờ dám cãi lời nó.

Nay lại dám không nghe lệnh, chẳng lẽ con rắn lớn này hôm nay chán sống.

Lôi Cung cùng Lôi Thanh Trúc cũng cực kỳ cảnh giác với nhóm người mới đến, tuy thế trận đang nghiêng về phía bên Vũ Di Tước, nhưng bọn họ còn quân bài tẩy chưa sử dụng và cũng có lý do để tất cả tứ cấp của bên họ sống sót.

Có điều nếu để một nhóm tộc nhân chết ở đây, thì trở về tộc không dễ nói chuyện.

Nay có nhóm người mới đến đây, chỉ sợ cũng không có thiện ý.

Lôi Cung một lần nữa hét lên. “Vũ Di Tước, chúng ta chấp nhận trả cho ngươi dược linh và dược liệu ta cướp được, ngươi hãy để chúng ta đi.”

Vũ Di Tước đang ở thế thắng, dĩ nhiên nó không đáp ứng, nó hét lớn đầy tức giận. “Đừng hòng, bọn ta không thể giết ngươi, nhưng các ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây trở thành nô lệ của bọn ta đi.”

Lôi Cung cùng Lôi Thanh Trúc nghe vậy thì căm phẫn nhìn lên Thủy Di Tước trên không, Lôi Thanh Trúc đã định dùng ngay con bài cất dấu để diệt sát con chim kiêu ngạo này thì bị Lôi Cung ngăn cản. “Tam muội, chưa đến lúc đừng dùng nó, sinh mệnh của nó là để bảo vệ cho Lôi gia.”

Lôi Thanh Trúc nghe thế mới bình tâm gật đầu, nàng buồn bực nói. “Huynh thông báo sớm hai ngày, có phải người trong gia tộc đã có đủ viện quân tới hay không?”

Lôi Cung vẫn đấu với một con hung thú, trên mặt hắn không kìm được xấu hổ. “Ta cũng rất muốn, song con Vũ Di Tước này giảo hoạt quá, chặn đứng cửa ra, ta phải tự mình làm mồi nhử, để cho Lôi Điểu về thông báo cho mọi người đấy chứ.”

Lôi Thanh Trúc chẳng muốn nói với Lôi Cung, tình thế đã càng ngày càng nguy hiểm, nàng chợt hét lớn hướng mấy người Võ Huyền nói. “Mấy vị, xin giúp đỡ Lôi gia chúng ta, chúng ta nguyện báo đáp.”

Võ Huyền thì thầm vào tai Phong Mẫn Nghi vài câu, lại đưa Điệp Điệp cho nàng.

Nhìn hai người trò chuyện có phần ám muội, nhưng ba người Cương Thanh Thu chú ý đến trận chiến cũng không để ý.

Phong Mẫn Nghi nghe Võ Huyền nói xong thì phi mình đến bên cạnh trận chiến, nàng tuy nói không hét nhưng lại truyền linh lực vào giọng nói, lên giọng vang cả hang động. “Lôi Thanh Trúc, Lôi Cung, hai người còn nhớ Phong Mẫn Nghi ta không?”

Lôi Thanh Trúc cùng Lôi Cung nghe người đến là hoàng hậu bệ hạ thì mừng rỡ. “Lôi Thanh Trúc, Lôi Cung bái kiến hoàng hậu bệ hạ, xin hoàng hậu giúp một tay.”

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.