Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Mẫn Nghi

Tiểu thuyết gốc · 1538 chữ

Chương 137: Phong Mẫn Nghi

Võ Huyền cứ thế chèo thuyền đến cổng thành bắc của Cương Thanh thành, thấy đằng trước có một chiếc thuyền lớn chắn ngang sông, hắn có ý muốn tránh đi nhưng dường như chiếc thuyền lại chỉnh hướng muốn chặn hắn trên sông, nhìn người trên thuyền đều mặc giáp, hắn đoán là binh lính của Cương Thanh gia, mới quay sang hỏi:

“Cương Thanh Thu, hôm nay trên sông có tập trận gì sao?”

Cương Thanh Thu nhìn thuyền lớn phía trước, nàng lắc đầu nói. “Muội cũng không rõ, huynh cứ tiến lên thử xem.”

Thuyền của Võ Huyền tiến càng ngày càng gần thì trên thuyền có giọng nữ hô lên. “Thanh Thu, Thanh Vân, là mẫu thân tới xem các con, các con để thuyền vào bờ.”

Cương Thanh Thu cùng Cương Thanh Vân cùng lúc mỉm cười. “Huyền ca, là mẫu thân, người ở bên ngoài đi tìm bảo vật trở về, thật lâu chúng ta không gặp người, chúng ta có thể vào bờ nói chuyện một lúc được không?”

Võ Huyền mỉm cười. “Đương nhiên là được rồi.”

Võ Huyền điều chỉnh thuyền vào bờ, hắn cắm cây trúc xuống cạnh bờ cẩn thận buộc dây trên thuyền vào cây trúc, hắn liền nhảy lên bờ rồi đưa tay dắt từng người lên.

Trên thuyền lớn, một chiếc cầu thang bằng gỗ cũng được để thẳng lên bờ, từ trên thuyền, một thiếu phụ trên thân mặc phượng bào màu hồng phấn, cùng hai thị nữ từ bên trên đi xuống.

Võ Huyền nhìn dung mạo của thiếu phụ có phần tương đồng với Phong Ngôn, chỉ khác là tuổi đã ngoài ba mươi, nàng có làn da trắng muốt như ngọc thạch, mái tóc đen búi cao, mắt phượng trang điểm có chút đậm, chiếc mũi thon dài có điểm cao, môi hồng như hoa, trên thân mặc phượng bào rộng rãi tương đối đơn giản, nhìn phong thái của nàng có phần ung dung, song hắn vô tình cảm nhận được, sâu trong đôi mắt ấy lại có điểm buồn không nói lên lời, dù trên môi nàng vẫn nở nụ cười.

Thiếu phụ đi đến chỗ bốn người, nàng không kìm lòng được liền ôm Cương Thanh Thu cùng Cương Thanh Vân vào trong lòng, nàng không khỏi xúc động nói. “Thật lâu không thấy hai con, hơn hai năm không gặp đều đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp rồi.”

Cương Thanh Thu cũng cực kỳ xúc động, song lý trí của nàng vẫn chiếm lấy cảm xúc, nàng nhỏ giọng nói vào tai mẫu thân của mình.

Mẫu thân của Cương Thanh Thu đầu tiên thoảng thốt, sau đó hướng ánh mắt tới Võ Huyền, mày phượng lại nhíu chặt với nhau song nàng cực kỳ biết che dấu mà không để hắn nhìn thấy.

Nàng buông hai người Cương Thanh Vân và Cương Thanh Thu, nàng nhã nhặn đi đến bên Võ Huyền, khẽ nhún người thi lễ. “Phong Mẫn Nghi ra mắt Võ Huyền thiếu chủ, do mẫu nữ lâu ngày không gặp khiến cho thiếu chủ chê cười.”

Võ Huyền cúi người đáp lễ, hắn mỉm cười. “Phong di không cần khách sáo, ta với Thanh Vân và Thanh Thu đều là bạn thân thiết.”

Phong Mẫn Nghi trong lòng cười khổ một tiếng, bạn thân thiết là nữ nhân của ngươi sao, nàng cũng cười nói. “Thanh Thu nói mọi người đều đang đi luyện tập, thiếu chủ không phiền nếu ta đi cùng mọi người, quả thật ta rất nhớ hai đứa trẻ này.”

Võ Huyền nhìn nàng một chút không biết thiếu phụ này có ý nghĩ gì, xong hắn gật đầu. “Nếu a di muốn đi thì sao bọn ta có thể từ chối.”

Phong Mẫn Nghi thấy hắn dễ dàng đồng ý thì cũng vui vẻ nói. “Vậy chúng ta nên đi ngay, để tránh lãng phí thời gian.”

Cương Thanh Thu lúc này mới đi nên kéo tay Phong Mẫn Nghi, nàng nói. “Mẫu thân không về hoàng cung nói chuyện với phụ thân sao?”

Nghe con gái nói, Phong Mẫn Nghi trong mắt ánh nên có chút buồn, nàng nhìn hai thị nữ đằng sau với ánh mắt thâm ý, nàng xoa đầu con gái. “Chuyến đi hai năm qua cũng không có gì đáng nói, cứ để thị nữ của ta về báo cáo là được rồi, ta muốn đi cùng các con.”

Hai thị nữ đứng đằng sau nàng nghe chủ nhân nói vậy dĩ nhiên nổi lên vui mừng, hai người cúi chào một tiếng nhanh chóng lên thuyền đi về phía hoàng cung.

Thuyền nhỏ dưới tay chèo của Võ Huyền, cứ vậy rời khỏi Cương Thanh thành, trên đường rời khỏi thành, Phong Mẫn Nghi trò chuyện với con gái bên trong thuyền, thi thoảng ánh mắt lại hướng ra bên ngoài nhìn lấy Võ Huyền.

Một mạch chèo thuyền nửa ngày trời, vượt lên các khúc sông quanh co, thuyền của Võ Huyền cũng dừng lại ở bên ngoài Vi Thủy đầm lầy, bên trong là nhiều mảng những vùng cây thủy sinh mọc cao quá đầu người.

Cũng may Vi Thủy đầm lầy không phải tất cả đều là đất bùn mà vẫn có những khoảng đất bằng hai bên để di, chỉ có điều đều là cỏ dại, không biết bên dưới ẩn nấp những thứ gì.

Võ Huyền đánh thuyền vào bờ, năm người cũng lần lượt lên bờ, hắn liền thu chiếc thuyền vào bên trong Càn Khôn Giới, hắn hỏi Cương Thanh Thu. “Muội có bản đồ nơi này không? Nếu không có bản đồ, chỉ sợ không dễ đi.”

Cương Thanh Thu lắc đầu. “Muội không có, mặc dù Vi Thủy đầm lầy gần Cương Thanh thành nhưng địa thế phức tạp của nó nên chưa từng có ai đến đây.”

Võ Huyền nghe vậy gật đầu, không có bản đồ thì đành dùng mắt tìm vậy, từ trong khống thú tâm hắn gọi Tiểu Ưng ra. “Tiểu Ưng, tìm kiếm hung thú cùng linh thú gần đây.”

Tiểu Ưng trên không nhẹ gật đầu cất cánh bay đi.

Bốn người cùng dần di chuyển, Võ Huyền cũng lôi Mộc Thố từ trong ngực ra, bảo nó nghe ngóng xung quanh, còn chính mình tạo ra một cây gậy bằng băng dùng để dò đường.

Phong Mẫn Nghi nhìn Võ Huyền tự mình chuẩn bị chuyên nghiệp thì cũng lấy làm kỳ lạ, so với các nàng những người thường xuyên đi dò bảo địa, cũng cảnh giác như thế mà thôi.

Lại nhìn hai con gái trên mặt tràn đầy vui vẻ, đặc biệt là Cương Thanh Thu liên tục bám lấy tay Võ Huyền không hề xấu hổ, mà ép sát ngực của mình lên tay hắn, đứa nhỏ này chỉ sợ đã bị người kia nắm trong tay, Phong Mẫn Nghi không khỏi thở dài, hai năm qua đi, con nàng không ngờ đã trưởng thành đến mức này.

Người trượng phu kia chẳng lẽ chỉ quan tâm tới đế vị mà không quản hai người con gái duy nhất của mình hay sao? Lại để cho một tay phụ thân dâng hai đứa con đi mất, khiến nàng không khỏi sầu não.

Dù hiểu được ý cha, song nàng cũng khó có thể chấp nhận, một lúc để hai đứa con của mình chung một người đàn ông, nàng vốn muốn có ý khuyên can nhưng nhìn hai đứa vui vẻ thì lại không đành, nàng rốt cuộc cũng không phải là mẫu thân tốt, từ khi đẻ hai đứa trẻ, thời gian nàng ở bên chúng không được nhiều, vì sự nghiệp của trượng phu nàng ở ngoài bôn ba nhưng cuối cùng chính mình lại chẳng nhận được gì.

Mi phượng cong lại chứa đầy tâm sự, phải chăng lúc đó nghe lời phụ thân có thể cuộc sống của nàng sẽ khác, chỉ có điều cho đến hiện tại nàng không hề hối hận, ít nhất mình vẫn còn hai người con gái.

Cương Thanh Vân thấy mẫu thân thở dài, nàng quan tâm hỏi. “Mẫu thân, ngài có chuyện gì sao?”

Phong Mẫn Nghi xoa đầu con gái. “Không có gì đâu, mẫu thân chỉ là đang nghĩ không chăm sóc tốt cho các con.”

Cương Thanh Vân mỉm cười. “Không sao đâu mẫu thân, người vẫn là mẫu thân tốt của bọn con.”

Nhìn con gái an ủi mình, Phong Mẫn Nghi dù mạnh mẽ cũng không kìm nổi, hai mắt ngấn lệ song nàng giỏi nhất vẫn là che dấu, linh lực khẽ thôi động không cho nước mắt chảy ra.

Thương Khê ở một bên nhìn cảnh người thân lâu ngày gặp nhau cũng có chút cảm động, chỉ là nàng cực kỳ nhạy cảm, cảm thấy mẫu thân của hai người Cương Thanh Vân và Cương Thanh Thu dường như đang có khúc mắc trong lòng.

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.