Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu lôi đài 3

Tiểu thuyết gốc · 1635 chữ

Chương 127: Đấu lôi đài 3

Ngoảnh đầu nhìn rõ ý đồ của người chiến thú sư, song tốc độ chậm chạp, Cương Thanh Văn hét lớn. “Thanh Hồng mau tránh đi.”

Cô gái khống thú sư kia nghe thấy tiếng hét của Cương Thanh Văn theo bản năng muốn tránh nhưng tốc độ của cô lại không nhanh, bị chiến thú sư tung một quyền đánh bay xuống dưới lôi đài.

Cương Thanh Văn thầm hận ý, hắn cùng Tứ Thủ Thạch Hầu cũng loạn xạ chia ra tấn công hai bên, nhằm những người bên Lôi gia không để ý mà xuống tay.

Lôi đài vốn hỗn loạn, nay càng trở lên hỗn loạn hơn, chỉ trong chưa đầy một nén hương, trên lôi đài hai mươi người chưa tính sủng thú chỉ còn lại có Lôi Mãng cùng người chiến thú sư bên Lôi gia.

Trận chiến cũng đã đến hồi kết, Doãn Nguyệt bên dưới lôi đài hô lên. “Kết thúc, hai nhóm vừa rồi có thể về, nhớ ba ngày sau tự luyện tập không cần đến lớp, nhóm tiếp theo lên.”

Nhóm năm người Võ Huyền cùng một nhóm khác có năm người cũng cùng đi lên hai bên lôi đài, so về mặt bằng thực lực bên Võ Huyền nhỉnh bên một chút khi có hắn là nhị cấp trung kỳ, còn bên kia cũng có một người nhị cấp hậu kỳ, cùng ba nhất cấp hậu kỳ.

Tương quan lực lượng không hề chênh lệch là bao, Võ Huyền chủ động sắp xếp. “Khê tỷ kìm chế khống thú sư nhị cấp hậu kỳ và sủng thú của hắn, ta sẽ hạ gục nhanh khống thú sư nhị cấp sơ kỳ kia, Thanh Vân, Thanh Thu, Đại Hùng, ba người lần lượt tấn công phòng thú mà đối chiến ba người bên kia, không cần cầu thắng chỉ cần giữ chân bọn họ là được.”

“Được.”

“Muội đã biết.”

Võ Huyền thấy mọi người đã rõ, hắn nhìn Thương Khê, lại đưa tay hất Tiểu Ưng lên trên không. “Lên.”

Võ Huyền phi thân theo sau Tiểu Ưng, Thương Khê bám sát bên cạnh hắn, lôi đài có thể nói cũng đủ rộng cho mười người ứng chiến thoải mái, lên hai bên mười người tạo ra cực nhiều khoảng trống để di chuyển.

Hai tay Võ Huyền ngưng tụ ra hai dây xích băng dài, tuy mới chỉ nhập môn Băng Tâm Như Ý nhưng băng xích hắn tạo ra đã có độ cứng bằng bảo khí nhất cấp thượng phẩm thông thường.

Không chút nương tay với thiếu nữ nhị cấp sơ kỳ khống thú sư bên kia, Võ Huyền trực tiếp quăng xích nhằm vào cổ cô ta, hắn biết được với lực quăng của mình không thể dẫn đến chết người, nên vô cùng tự tin mà quăng tới.

Khống Thú sư nhị cấp bên kia thấy sủng kỹ của Võ Huyền kỳ lạ không dám đối cứng, sủng thú của nàng là Mộng Mã cũng không thiên về tấn công mà thích hợp hơn để hỗ trợ đồng đội, chỉ có thể lệnh cho sủng thú của mình cùng lúc lùi lại đằng sau né đi hai sợi xích quăng tới.

Người khống thú sư bên kia cũng muốn nhân cơ hội Võ Huyền tấn công người bên mình, mà tấn công ngược lại hắn, song Thương Khê không để cho hắn được như ý, nàng cùng Mộc Lôi Đồng Hoa tung ra mộc đằng đánh bật người kia cùng sủng thú của hắn trở về.

Mộc đằng từ Mộc Lôi Đồng Hoa so với mộc đằng của Mộc Thố thì kỳ lạ hơn, mộc đằng của nó chỉ toàn là một màu vàng, bên trên còn có một dòng lôi điện chạy bên trên, chỉ cần bị đánh trúng sẽ bị nhiễm lôi điện trên vết thương rồi lan ra xung quanh, không những thế bên trên mộc đằng còn chứa những điểm phấn hoa lấp lánh màu vàng.

Chỉ cần bị nhiễm lên ra, thứ phấn hoa này sẽ khiến cả một vùng cơ bị căng cứng như lôi điện đánh trúng, người cũ trong lớp tự nhiên đã biết sự lợi hại của Mộc Lôi Đồng Hoa và Thương Khê, dù rất muốn tấn công nhưng đành lùi lại cách xa hai bông hồng đều là độc này.

Thương Khê không có buông tha, nàng đặt Mộc Lôi Đồng Hoa trên vai, vừa ra lệnh cho nó. “Sử dụng Hoàng Phấn ép hắn xuống lôi đài.”

Mộc Lôi Đồng Hoa lay động hai bông hoa trên đầu, từ hai bông hoa vô số bụi phấn màu vàng được thả ra khiến cho một vùng lôi đài chìm trong thứ bụi phấn màu vàng.

Võ Huyền thấy cảnh này thầm nảy ra một ý, hắn lớn tiếng nói. “Khê tỷ, tung Hoàng Phấn qua bên này.”

Thương Khê không hiểu Võ Huyền muốn làm gì, lôi linh lực cùng mộc linh lực trong cơ thể nàng hòa quyện với nhau, từ tay nàng, Hoàng Phấn được tung ra.

Võ Huyền không ngu ngốc hứng lấy Hoàng Phấn, hắn ra lệnh cho Tiểu Ưng. “Tiểu Ưng thổi Hoàng Phấn qua bên kia.”

Tiểu Ưng được lệnh dĩ nhiên nhanh chóng tung ra một cơn lốc nhỏ từ đôi cánh, tốc độ cơn lốc cực nhanh cuốn theo toàn bộ Hoàng Phấn đi, mục tiêu của cơn lốc chính là ba người nhất cấp hậu kỳ bên kia.

Với tốc độ chênh lệch, dù người khống thú sư bên kia có hét lên nhắc nhở nhưng Hoàng Phấn thoáng cái đã tới nơi, ba người kia tự nhiên hít phải một lượng lớn Hoàng Phấn vào trong người, cả người lập tức bị tê liệt, thân thể mềm oặt không còn sức sống.

Ba người Cương Thanh Vân không vội tấn công, cả ba cũng không ngốc tự nhiên đâm đầu vào Hoàng Phấn, khống thú sư nhị cấp bên kia cùng Mộng Mã thấy vậy thầm kêu không hay, nàng tung ra một luồng khói màu hồng hướng về phía ba người nhất cấp hậu kỳ kia.

Võ Huyền đã lường trước điều này, từ tay hắn Phong Đao liên tiếp bắn ra cắt đứt lượng phấn màu hồng thành nhiều khoảng nhỏ, lại tung ra phong linh lực đẩy trúng đi xa.

Tiểu Ưng bên trên cũng phối hợp với Võ Huyền, nó tung ra Phá Hoa Tuyết về chỗ người khống thú sư nhị cấp sơ kỳ kia ép nàng buộc phải tránh đi ngắt quãng việc muốn chữa trị cho ba người nhất cấp hậu kỳ kia.

Võ Huyền bằng thân pháp nhanh nhẹn ép sát chủ nhân của Mộng Mã và nó, hắn còn không cần sử dụng Hàn Băng Lưu Tinh hay Nộ Thiên Tuyết trong những trận đấu như này, Băng Quyền được tung ra từ xa, nhằm ý muốn vừa đánh bị thương vừa lấy một tia may mắn để đóng băng lấy đối thủ bên kia.

Người khống thú sư cùng Mộng Mã biết không thể né khỏi Băng Quyền đằng sau đánh tới, nàng liền tung ra từ tay một làn khói màu hồng như hư ảo hấp thu Băng Quyền của Võ Huyền đánh tới vào bên trong.

Sử dụng xong sủng kỹ vừa rồi, khuôn mặt của nàng ta cũng mệt mỏi vài phần, không thể đi bộ tránh né, nàng liền trèo lên thân của Mộng Mã muốn thoát khỏi sự truy đuổi của Võ Huyền.

Võ Huyền nhìn người khống thú sư bên kia trèo lên Mộng Mã mà mỉm cười, lôi đài không phải là thảo nguyên, làm sao Mộng Mã có thể tung hết sức mình chạy được, hắn thông qua khống thú tâm ra lệnh. “Tiểu Ưng chặn đầu với Phá Hoa Tuyết.”

Hắn vừa ra lệnh vừa áp sát phía sau Mộng Mã, Tiểu Ưng trên trời hóa thành một bóng trắng chặn đầu Mộng Mã, từng bông tuyết nhỏ được nó tung ra, nhìn lấy tuyết trắng xinh đẹp bay tới, chủ nhân Mộng Mã biết rõ không ổn, nàng vội điều khiển Mộng Mã tránh đi song Tiểu Ưng tung Phá Hoa Tuyết liên miên không dứt.

Những bông hoa tuyết cũng dần chạm đến nàng ta và Mộng Mã, y phục lập tức bị cắt rách tứ tung, trên thân cũng bắt đầu rỉ máu, đối với nữ nhân nhìn thấy cảnh này sao có thể không hoảng sợ, nàng ta vội dùng linh lực bảo vệ lấy cơ thể, cũng ra lệnh cho Mộng Mã làm y như vậy.

Xong, vì dùng linh lực để bảo vệ bản thân khiến Mộng Mã chạy chậm đi một điểm, lại chính là lúc Võ Huyền từ sau phóng tới ngang bằng với Mộng Mã, hai chân của hắn mỗi lần chạy trên mặt đất đều đóng băng dấu chân nơi đó, chợt hắn phóng sang bên chỗ Mộng Mã, hai chân hướng về Mộng Mã mà đá tới.

Dù có chút khác biệt với Băng Phong Cước của Tiểu Ưng, nhưng Võ Huyền đã dựa trên chính Băng Phong Cước để thay đổi nó thích ứng với mình, tuy uy lực giảm một hai phần nhưng độ linh hoạt khi sử dụng không còn bị bó buộc như trước.

Chủ nhân của Mộng Mã nhìn cú đá xé gió bay tới thì hoàng sợ vô cùng, nàng vội nhảy khỏi Mộng Mã, một thân lăn lộn trên mặt đất không quên tạo ra một lớp khói hồng bảo vệ lấy Mộng Mã.

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.