Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao thủ

Tiểu thuyết gốc · 1507 chữ

Chương 115: Giao thủ

Võ Huyền rời tay khỏi bầu ngực căng mịn đầy sức sống của Cương Thanh Thu, hắn vuốt ve gương mặt căng mịn của nàng. “Lần sau không nên nghĩ nhiều, biết không? Tối nay chúng ta có việc, dừng ở đây thôi.”

Cương Thanh Thu mê đắm gật đầu, trên mặt vẫn ửng đỏ chưa tan.

“Chi, chi.” Mộc Thố ở trên bàn chỉ ra bên ngoài.

Võ Huyền gật đầu, hắn cúi người giúp Cương Thanh Thu sửa sang lại áo yếm bên trong, lại kéo vạt áo của nàng lên cho gọn gàng.

Chẳng mấy chốc bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa, tiếng nói của Thương Hổ vọng vào. “Võ Huyền, chúng ta đã sắp đến bến thuyền vào Lạc Sơn trấn rồi.”

“Huynh cùng mọi người chuẩn bị đi, ta ra ngay đây.” Võ Huyền nói vọng ra, Cương Thanh Thu cũng không chậm trễ, nàng đứng dậy chỉnh lại tóc một chút rồi theo Võ Huyền đi ra ngoài.

Từ bến thuyền vào Lạc Sơn trấn còn phải đi mất nửa dặm đường, bình thường người ta đều sẽ đi bộ hoặc là cưỡi linh thú của mình đi vào, nhưng với địa vị của Miêu Cơ, nàng sớm đã sắp xếp ba xe ngựa chờ sẵn ở bến thuyền.

Võ Huyền cùng Cương Thanh Thu một xe, Miêu Cơ cùng bà lão đi theo nàng một xe, ba huynh muội Thương Hổ một xe, đi trước và sau là hộ vệ cưỡi Phong Bình Mã của Miêu Cơ.

Đoàn xe nối đuôi nhau vào Lạc Sơn trấn, Miêu Cơ cho người dừng ở cơ sở Tam Thế gia tại Lạc Sơn trấn, nàng vén màn che nói với Võ Huyền. “Võ công tử, ta đưa người của công tử đi dạo một vòng quanh trấn, công tử cứ vào bên trong nghỉ ngơi trước.”

Võ Huyền cùng Cương Thanh Vân đi xuống khỏi xe nói. “Miêu tiểu thư cùng Hổ ca cứ đi đi, ta cùng Thanh Thu đi dạo quanh trấn một chút.”

Miêu Cơ gật đầu. “Vậy thì tiểu nữ xin đi trước, công tử cũng chỉ nên đi một chút rồi về ngay, tiểu nữ đã chuẩn bị sẵn cơm nước bên trong.”

Võ Huyền gật đầu.

Thương Hổ cùng Thương Hương đi cùng với Miêu Cơ, hắn sắp xếp Thương Cuồng bảo vệ Võ Huyền.

Đối với sắp xếp của Thương Hổ, Võ Huyền thấy không cần thiết nhưng cũng không cản, hắn nói với Thương Cuồng. “Huynh dẫn ta tới chỗ mảnh đất kia.”

“Cái này,...” Thương Cuồng đắn đo nói.

Võ Huyền như hiểu điều Thương Cuồng nghĩ, hắn nói. “Chúng ta chỉ đi qua, cùng tìm một chỗ uống trà, không cần vào bên trong mảnh đất đấy làm gì cả.”

Thương Cuồng nghe vậy thì thở phào, nếu Võ Huyền sai hắn một mình tới thám thính thì không sao cả, hắn có thể cùng linh thú của mình lao vào trong mà không hề gì, nhưng cả Võ Huyền cùng Cương Thanh Thu lại là chuyện khác, nếu đại ca mà biết hắn dẫn chủ tử vào nơi nguy hiểm dù Võ Huyền không sao thì hắn cũng nhừ đòn với đại ca.

Thương Cuồng dẫn đường, ba người đi qua hai con phố để đến được chỗ mảnh đất, có lẽ là do Miêu gia đủ kiêng rè với sự đáng sợ từ đám Thú kia đem lại nên mới đặt Tam Thế gia ở xa như vậy.

Đi tới chỗ gần mảnh đất, Võ Huyền thoáng đánh giá qua sợ bộ bên ngoài, cảm giác nhìn từ bên ngoài cũng không đáng sợ như hắn nghĩ, chỉ là hai cái cây xiên hai góc đã che lấp cửa vào, nếu tối nay muốn vào e rằng phải phá từ hai cái cây đấy đi vào.

Đối diện mảnh đất là một tửu quán cao bảy tầng, Võ Huyền liền đi vào bên trong bảo tiểu nhị mang nước lên trên tầng sáu, một tiểu nhị khác dẫn ba người đi lên trên, Võ Huyền chọn một bàn nhìn thẳng sang mảnh đất rồi đưa tiền cho tiểu nhị, hắn hỏi. “Tiểu nhị, các ngươi ở đây, có thấy bên mảnh đất phía đối diện có gì kỳ lạ hay không?”

“Khách quan, ngươi muốn mua mảnh đất kia từ Miêu gia hay sao? Tiểu nhân nghĩ là không nên, tiền thì có nhiều cách để kiếm nhưng phải có mạng mà dùng, bên mảnh đất kia không ở được đâu!” Tiểu nhị nghe Võ Huyền nhắc đến mảnh đất kia thì khuyên can.

Võ Huyền định hỏi thêm thì Thương Cuồng gõ vào bàn cản hắn lại, ánh mắt hắn hướng về hai người cao gầy đang ngồi đằng xa ra hiệu.

Võ Huyền liếc thoáng nhìn hai người, hắn hùng hổ nói. “Ta từ lúc cha sinh mẹ đẻ chưa từng tin ma quỷ, mảnh đất đấy ta dùng năm trăm sủng tệ mua từ Miêu gia, trước hôm nay ta cho người đốt hai cái cây kia, ngày mai quay lại sửa sang lại căn nhà đấy để kinh doanh, Thương Cuồng cho Hỏa Ưng xuống đốt hai cái cây ấy đi.”

Thương Cuồng không hiểu dụng ý của Võ Huyền nhưng hắn vẫn là nghe lệnh, thả ra Hỏa Ưng để nó từ trên lầu sáu bay xuống phun lửa đốt cháy hai cái cây ấy đi.

Ngọn lửa được Hỏa Ưng điều khiển chính xác chỉ đốt cháy hai cái cây chặn trước cổng, ngọn lửa hừng hực bốc cháy song người đi qua cũng không ai dám dập tắt mà chỉ lao vụt nhanh đi qua.

“Họa rồi, họa rồi, khách quan, người gây họa rồi, mau đi đi, quán tôi trả lại ngài tiền không thể tiếp nữa.” Tiểu nhị sợ hãi nói.

Võ Huyền nhận lại tiền gật đầu. “Nếu vậy thì chúng ta đi.”

Ba người rời khỏi tửu quán, Võ Huyền lúc này đã đeo mặt nạ nên không thể nhìn rõ được diện mạo của hắn, đi được một đoạn, Thương Cuồng ghé tai Võ Huyền nói. “Hai kẻ đó vẫn bám theo.”

“Ra bên ngoài trấn.” Võ Huyền thản nhiên nói, hắn lại nhỏ giọng hỏi. “Tuyết Điệp, hai kẻ đó thực lực ra sao?”

“Thiếu chủ, cả hai đều là tứ cấp sơ kỳ.” Tuyết Điệp truyền âm thẳng vào trong đầu Võ Huyền.

Nghe được cả hai người chỉ là tứ cấp sơ kỳ, Võ Huyền liền yên tâm.

Thương Cuồng một đường đi ra bên ngoài trấn, hướng đi của hắn nhằm về Thiết Di sơn mà đi, trên đường cũng chỉ lác đác có vài người đi lại.

Đến một đoạn đường vắng không có ai, Võ Huyền âm thầm từ đồ đằng tung Hỏa Phong Mã, Ma Thương Viên và Thủy Lê Giao ra, hắn lạnh lùng nói. “Giết!”

Hỏa Phong Mã dựa vào tốc độ của mình, hóa thành ảnh đỏ trực tiếp dẫm đạp hai người áo đen dưới chân, một kích tất sát cả hai.

Thương Cuồng thấy cảnh diễn ra trước mắt, vội chạy đến kiểm tra thì bị Võ Huyền cản lại, đừng vội. “Người của Huyết Thần giáo đều có hậu chiêu, cẩn thận một chút.”

“Khặc, khặc…”

Hai tiếng cười man rợ vang lên trên hai thi thể, từ trong ngực của chúng, một con linh thú màu đỏ mổ bụng chui ra, tiếp theo lại một con, rồi một con khác, chỉ trong thoáng chốc, hơn mười con linh thú và hung thú xuất hiện trước mắt ba người.

Mà hai cỗ thân thể cũng như cương thi đứng lên, Thương Cuồng hai mắt mở to, rõ ràng khí tức trên hai đã mất hoàn toàn sự sống, vậy mà cư nhiên còn đứng được dậy, quá quỷ dị rồi a!

“Khặc, khặc.”

Cả người cùng mấy con Thú đều phát ra tiếng âm thanh kỳ quặc, hai mắt chúng chống rỗng chỉ toàn là một màu đỏ của máu, những hành động hoàn toàn vô thần, chợt chúng như phát điên lao vào cắn xé lẫn nhau một cách thô bạo.

Từng mảng thịt cùng máu tươi rơi xuống đất, Cương Thanh Thu cả mặt tái xanh khi nhìn thấy cảnh này, Võ Huyền chỉ có thể kéo nàng núp sau lưng hắn.

Thương Cuồng nhìn thấy cũng âm thầm buồn nôn, quá máu me a.

Mười hai sinh vật cả người cả thú cứ thế cắn xé lẫn nhau một cách tàn nhẫn, cuối cùng chỉ còn lại một bãi thịt nhầy nhụa cùng một đống máu tươi bừa bộn trên đất, mùi tanh tưởi ghê rợn lan tỏa trong không khí khiến người ta buồn nôn.

Võ Huyền không nghĩ nhiều phóng ra Long Hỏa đỏ rực thiêu đốt toàn bộ đống chiến trường hỗn tạp, mùi cháy khét do Long Hỏa thiêu đốt nhanh chóng tỏa ra xung quanh cũng là lúc ba người đã đi xa.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.