Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Miêu Cơ

Tiểu thuyết gốc · 1551 chữ

Cương Thanh Vân chủ động gõ cửa gọi vào trong. “Miêu Cơ tỷ tỷ, chúng ta tới rồi.”

Cánh cửa mở ra, một thiếu nữ độ tuổi hai năm, trên thân mặc một y sa màu hồng, hai khủy tay đeo một giải lụa dài, nàng ta ngũ quan thanh tú, mái tóc cột hình nơ bướm sau đầu trông khác lạ so với các cô gái khác, đặc biệt đôi mắt hàm chứa sự thông minh khó tả.

So với những người Võ Huyền từng gặp, thì Miêu Cơ trước mặt không phải là người có sắc đẹp hạng nhất nhưng vẻ đẹp của nàng lại mang đến cho hắn vẻ đẹp của thông minh, tri thức.

Võ Huyền mỉm cười chào. “Chào Miêu Cơ tiểu thư, xin lỗi đã đến làm phiền.”

Miêu Cơ cũng thoáng đánh giá Võ Huyền, dù trên mặt có chút kỳ dị nhưng nhìn chung coi như không tệ, chỉ là nàng cảm nhận được trong ánh mắt của Võ Huyền đang có một cỗ ngạo khí, bá đạo.

Nàng cũng nén nghĩ trong lòng, cũng phải thôi, người có linh thú cửu cấp bảo vệ đâu phải là người bình thường, nàng cúi người khách khí chào. “Thì ra là Võ Huyền công tử mà Thanh Thu và Thanh Vân nhắc tới, tiểu nữ Miêu Cơ xin chào công tử, mời mọi người vào trong.”

Mọi hành động của Miêu Cơ cực kỳ tao nhã, nàng đợi ba người vào thì khẽ đóng cửa.

Bên trong gian phòng hương tham thanh nhã, căn phòng được thiết kế khá đơn giản với một bộ bàn ghế cùng với một chiếc giường sau tấm bình phong.

Võ Huyền để tránh người ta cho nó biến thái chỉ ngồi vào ghế không hề ngó ngàng xung quanh, đợi mọi người ngồi xuống xong xuôi, hắn chủ động hướng Miêu Cơ. “Miêu Cơ tiểu thư cũng đã biết ta vì sao tới nơi này, ta cũng không cần vòng vo, trước hết ta muốn Miêu Cơ tiểu thư giúp ta bán hết toàn bộ số đan dược này.”

Nói rồi hắn đặt toàn bộ số đan dược đã chuẩn bị ra một Băng Linh đan, năm bình Phong Linh đan, một bình Tụ Linh đan, ba bình Lộ Huyết đan, ba bình Hồi Cốt đan, vốn Băng Linh đan và Phong Linh đan đều đã tặng hết cho Tuyết Điệp dùng để hồi phục linh lực nhưng Tuyết Điệp giờ đây không bị phạt đã sớm trả lại hắn hết số đan dược nên Võ Huyền mới có nhiều đan dược như vậy đem ra bán.

Đan dược quý hiếm, đến cả Thanh Vân thường xuyên ở cùng ngoại công cũng chưa từng nhìn thấy ông luyện chế, nay được mở mang tầm mắt, nàng không nhịn được hỏi Võ Huyền. “Huyền ca, có thể cho ta nhìn một chút được không?”

Võ Huyền mỉm cười. “Cứ tự nhiên.”

Miêu Cơ cũng cười hỏi. “Công tử thật sự không ngại cho chúng cho ta xem chứ, tiểu nữ quả thật cũng chưa từng nhìn thấy đan dược bao giờ.”

“Tùy ý.” Võ Huyền đáp.

Miêu Cơ, Thanh Vân và Thanh Thu đổ bình Băng Linh đan ra tay, cảm giác mát lạnh từ đan dược truyền đến khiến ba người không khỏi thấy mới mẻ, Miêu Cơ không dám tùy ý để Băng Linh đan bên ngoài quá lâu, nàng cho lại vào bình. “Võ Huyền công tử, ngươi định bán số đan dược này ra sao?”

Võ Huyền lắc đầu nói. “Giá để tiểu thư đưa, ta không quan tâm.”

Miêu Cơ kinh ngạc nói. “Để ta đưa? Công tử không sợ ta ép giá của công tử hay sao?”

Võ Huyền mỉm cười. “Ta cũng không lo, dù sao nếu giá quá thấp, ta sẽ nhờ Cương Thanh Di Nam bán hộ.”

Miêu Cơ khẽ mỉm cười, nàng biết Võ Huyền đây là đang trực tiếp uy hiếp, có linh thú cửu cấp bảo hộ, ở tầng một hắn cũng xem như vô địch, nhưng nàng thấy cũng có điểm kỳ lạ, vì sao có linh thú cửu cấp xuất hiện mà Trưởng Khống Giả không ra tay đưa đi, phải chăng Võ Huyền đến từ Trưởng Khống Giả.

Miêu Cơ ánh mắt khẽ lay động nhưng nàng là người thông minh, cái gì không nên hỏi thì sẽ không hỏi. “Nếu công tử thấy được, ta có thể ra giá năm trăm sủng tệ một viên đan dược.”

Võ Huyền lắc đầu. “Không cần thiết cao như vậy, cô chỉ cần lấy giá của dược dịch nhị cấp trung phẩm là đủ, dù sao những viên đan dược này tuy quý hiếm tại tầng một nhưng lại là gân gà, cường giả không sử dụng được chỉ đủ dùng cho học sinh của học viện là đủ.”

“Công tử thấu tình đạt lý, vậy dược dịch nhị cấp trung phẩm hiện tại chúng ta bán ra là một bình một trăm hai mươi sủng tệ.” Miêu Cơ nói.

Võ Huyền không có ý định mang sủng tệ, hắn muốn bán đan dược để đổi lấy dược liệu nhị cấp hạ phẩm. “Ta chỉ bán năm bình đan dược còn lại tặng nó cho Miêu tiểu thư, ta cũng không cần sủng tệ, cô đổi hết cho ta thành những dược liệu ghi trên giấy.

Còn ta cần Miêu tiểu thư giúp ta một việc, ta cũng muốn thu mua dược liệu cùng bán dược dịch ở Lạc Sơn trấn, ta cần Miêu tiểu thư lấy danh hiệu của Tam Thế gia giúp ta bảo vệ cửa hàng ở đó.”

Miêu Cơ nhướng mày tiếp lấy tờ giấy Võ Huyền đưa cho, nàng khẽ cất vào tay áo. “Công tử muốn mở cửa hàng bán dược dịch, chẳng cần phải đến Lạc Sơn trấn, ngài có thể trực tiếp bán ở tầng bốn của Tam Thế gia chúng ta, Miêu Cơ sẽ tự tay giúp ngài quét chỗ.”

“Kinh thành thuộc về Tam Thế gia, ta nếu tham gia vào chẳng khác lấy muối bỏ biển, ta chủ yếu mở ra cửa hàng ở Lạc Sơn trấn để giúp người dưới trướng ta có việc làm.” Võ Huyền nói.

“Miêu tiểu thư cứ yên tâm, việc hợp tác của chúng ta không có vì việc ta mở cửa hàng mà xảy ra xung đột, ta hàng tháng vẫn đưa đến Tam Thế gia một lượng đan dược, đủ để chúng ta hài lòng.”

Miêu Cơ biết Võ Huyền đến đây đã sớm chuẩn bị tất cả, nàng cũng thấy mọi chuyện hợp lý. “Vậy còn chuyện thế lực đằng sau Cương Thanh Văn, không biết công tử tính sao?”

Võ Huyền trầm ngâm. “Trên phương diện hợp tác đã bàn, ta tất nhiên sẽ toàn lực cho Cương Thanh hoàng đế, nhưng dù sao hiện tại ta vẫn chưa điều động được người của Trưởng Khống Giả, điều tốt nhất là cô nên bảo Cương Thanh Mạc nên chuẩn bị một lượng lớn cường giả tứ cấp, nếu có người trên tứ cấp xuất hiện Trưởng Khống Giả sẽ giúp ông ta giải quyết.”

Võ Huyền lời nói ra rành mạch nhưng rơi vào tai Miêu Cơ lại như là như mơ, điều khiển lực lượng của Trưởng Khống Giả, Miêu Cơ dù trong lòng rối loạn song vẫn bình tĩnh nói:

“Vậy chuyện sau này nhờ vào công tử, hiện tại để ta cho người đi chuẩn bị dược liệu.”

Võ Huyền gật đầu, Miêu Cơ xin phép rời đi.

Đợi Miêu Cơ rời đi, Cương Thanh Vân đỏ mặt, hai tay nắm chặt lấy tay hắn. “Huyền ca, người có thể dạy ta luyện đan được không?”

“Hử? Không phải muội vẫn đang học từ Phong Vũ viện trưởng sao?” Võ Huyền kinh ngạc hỏi.

Cương Thanh Vân gật đầu, lại lắc đầu. “Ngoại công muội hiện giờ vì lời hứa với Đan Phong, người không thể dạy bất cứ ai hay luyện chế cho ai đan dược cả, mỗi lần ngoại công dậy muội, máu chảy đều rất nhiều.”

Võ Huyền nghe xong thì không khỏi trầm mặc, lại là Đan phong, dù hắn không xung đột trực tiếp với thế lực này nhưng theo lời Thái Diễm nói Tinh điện là chó của Đan phong, hiện giờ hắn là thiếu chủ của Trưởng Khống Giả cũng biết một chút thế lực đang đối đầu trực tiếp với Trưởng Khống Giả là Đan Phong.

Cương Thanh Vân thấy Võ Huyền trầm mặc không đáp, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống.

Cương Thanh Thu bên cạnh nắm lấy tay tỷ tỷ, nàng không nói mà chỉ an ủi.

Võ Huyền đang mải suy nghĩ, thấy Cương Thanh Vân khóc không khỏi bật cười, hắn nhẹ nhàng lấy tay lau nước mắt cho nàng:

“Ta không phải không đồng ý dạy muội luyện đan, nhưng muội vẫn nên về hỏi ý kiến của Phong Vũ viện trưởng, với lại nếu ta dạy muội, muội sẽ là người của ta, làm việc cho ta, tất nhiên ta sẽ không giống với Đan Phong bắt muội thề này nọ, chỉ cần muội không phản bội, làm chuyện gì có lỗi với ta là được.”

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.