Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tần Nương

Tiểu thuyết gốc · 1044 chữ

Hạ Đồng nhìn Nan Uyên đầy sát khí. Tên tiểu tử đi theo thì lại đã giơ sẵn đao.

Nan Uyên vẫn khoanh tay sau lưng mà nhìn bọn họ.

- Ỷ được Mặc Tuyết Hồ chống lưng là ngươi nghĩ có thể ăn nói hỗn xược với Nhân Triều?

Nan Uyên phủi phủi tay.

- Có gì mau nói, ngươi không đụng được vào ta, ta không đụng được vào ngươi. Dùng võ mồm có ích lợi gì?

Hạ Đồng im lặng nhìn Nan Uyên một lúc. Hắn nói đúng. Người của Cấm Vệ và người của Mặc Tuyết Hồ, đương nhiên đều không muốn sinh sự với nhau. Gây phiền phức cho các đại nhân kia thì chỉ có mất đầu.

- Được. Việc này đang được truyền đi khắp Mao Sơn rồi, ta đến đây cũng để thông báo cho ngươi thôi.

Hắn lôi một cuộn văn thư ra mà mở ra, lập tức nó lóe sáng rồi tan biến, tức khắc một nữ nhân mặc một màu đỏ, cùng chỉ vàng thêu lên y phục. đầu đội lộng lẫy, một tấm vải đỏ che đi gương mặt, cả thân thể toát lên đủ để người được chiêm ngưỡng biết . Chỉ với bộ y phục đang mặc đã làm người khác động lòng, hiếu kỳ muốn biết dưới tấm vải kia là một mỹ nhân thế nào. Đây là một bộ y phục ngày cưới.

Là Tần phu nhân.

Người ta nói sau khi thành Bán Tiên đến khi chết hồn phách cũng không biến mất. Siêu thoát hay không là do quyết định của người đó. Vì đặc tính này mà khiến Bán Tiên qua đời có tỉ lệ cao nhất sẽ trở thành hung cường lệ quỷ, thậm chí là đại ác ma. Do đó mà các đại thế gia thỏa thuận ngầm với nhau là sẽ cho kỳ tài gia tộc mình làm lễ An Hồn. Để có thành Bán Tiên khi chết cũng không thành lệ quỷ mà hủy diệt Mao Sơn. Vật đại hung như vậy dù là để trả thù cho gia tộc cũng không phải điều tốt lành.

Câu chuyện của Tần phu nhân, sợ rằng đã chìm trong dòng lịch sử. Những lịch sử ghi chép về phu nhân đều đã biến mất. Nhưng phu nhân dù không siêu thoát nhưng lại không thành lệ quỷ trả thù. Một mực mà làm hồn ma ở lại phục vụ Mặc gia. Pháp lực lại vô cùng cường đại. Được Mặc gia rất coi trọng.

Cuộn văn thư kia hẳn là đã được phu nhân sử dụng ma lực để lưu lại hồn phách.

Nói chuyện với cuộn văn thư này là nói chuyện với Tần Phu Nhân. Hỗn xược với Tần Phu Nhân là hỗn xược với Mặc gia. Liệu hồn mà nói.

- Ai da~! Nan Uyên ngươi vẫn rất là khôi ngôi tuấn tú a ! Nói ta nghe có muốn kết duyên với ai trong Mặc gia không ~? Ta làm mai cho a~

Nan Uyên đổ chút mồ hôi mà cười gượng.

- Hiện tại Nan Uyên muốn tập trung tu luyện, các cô nương Mặc gia cũng sẽ không thích một kẻ chỉ mới ở Thiên Thanh đâu a... Cảm ơn lòng tốt của Tần phu nhân.

Tần phu nhân tặc lưỡi tiếc nuối:

- Chậc chậc... Ngươi đó, có thật là còn yêu nữ nhân không a? Vì sư phụ mất mà đạo tâm không vững nổi để tu luyện nữa thì có phải phụ lòng người không? Thương sư phụ mình đến độ đánh mất đạo tâm thế này thì rốt cuộc là tình yêu rồi sao?

Nan Uyên có chút đỏ mặt mà bác bỏ.

- Tần phu nhân đừng nghĩ bậy a... Chỉ là sư phụ nuôi nấng tại hạ từ bé, người ra đi như vậy thật sự là làm Nan Uyên vô cùng tiếc thương...

Tần phu nhân thở dài.

- Chuyện thực ra sao ta cũng không cần hay nên biết. Nhưng ta khuyên ngươi nên cố gắng mà vượt qua đi. Ở một nơi cường giả là chân lý như Mao Sơn mà cứ đứng mãi tại Thiên Thanh thì vị trí sư phụ của ngươi cũng không ngồi lâu được. Bây giờ tới chuyện chính...

Tần phu nhân phất tay mà thả một chữ thư pháp lóe sáng vô cùng chói chang, ai ai trừ Nan Uyên và Tần phu nhân đứng tại đấy cũng phải che mắt.

Một chữ.

Đấu.

Nan Uyên nhìn một chữ Đấu kia mà không ngạc nhiên mấy.

- Đại Hội kỳ này cũng đến hơi sớm nhỉ...

Tần phu nhân nắm tay lại mà để dòng chữ tan biến.

- Ừ, do Cấm Vệ đến. Hắn lại muốn xem Mao Sơn Đại Hội nên bàn luận cho diễn ra sớm hơn. Bù lại mang vô cùng nhiều bảo vật trao tặng Mặc gia. Đặc biệt lần này có cả võ giả và tu tiên giả của Nhân Triều tham dự.

Tần phu nhân xì một tiếng.

- Cũng không tốt lành gì. Rốt cuộc cũng chỉ là muốn thăm dò thực lực Mao Sơn. Cứ đánh chết hết lũ Nhân Triều là được, đừng có ngại đấy Nan Uyên.

Nan Uyên cười trừ, Tần phu nhân đơn cử là không coi đám binh lính Nhân Triều kia tồn tại.

Tên lính quèn kia lại thao thao cái mồm:

- Con đàn bà kia! Mụ là ai mà dám phỉ báng Cấm Đế? Dù có là Mặc gia thì Nhân Triều cũng không để yên đâu!

"Thằng ngu này!" - Hạ Đồng đổ mồ hôi, cắn răng mà nghĩ thầm.

- Con đàn bà? Mụ?

Lập tức sát khí còn hung tàn hơn lệ quỷ gấp mấy lần thoát ra từ hồn phách Tần phu nhân.

Bẹp.

Máu me bắn khắp gương mặt Hạ Đồng và lũ binh lính sau tên lính quèn kia.

Cả thân xác chỉ còn một mớ hỗn độn máu và thịt. Còn một con mắt lăn lóc ra ngoài.

Không hề có khả năng kháng cự.

- Lũ các ngươi, còn ai nghĩ giống hắn không?

Cả lũ binh lính Nhân Triều, bao gồm Hạ Đồng im thin thít mà lắc đầu.

- Tốt.

Tần phu nhân không phải là hồn ma có thể động vào...

Bạn đang đọc Không Thể Thành Tiên sáng tác bởi VũVinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VũVinh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.