Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta là cha ngươi

Phiên bản Dịch · 1017 chữ

Mặc dù kế thừa huyết mạch của Lục Bình nhưng con gái của hắn Lục Tri Vi vận khí lại rất khá, vừa ra đời liền có thiên phú tu luyện, có linh căn hơn nữa linh căn cũng không kém, thế mà lại là song linh căn.

Hiện tại tu vi của ba người đều ở Luyện Khí tám, tầng chín, chưa Trúc Cơ, điều này làm Lục Bình có cảm giác ngoài ý muốn. Dù sao trước khi bế quan, con cái của hắn đều đã đạt đến Luyện Khí hậu kỳ, trải qua ba mươi năm tu luyện và rèn luyện, sớm nên dùng Trúc Cơ Đan để Trúc Cơ mới phải.

Thế nhưng ba mươi năm đã trôi qua, thế mà không người nào đạt được Trúc Cơ. Đây là do tốc độ tu luyện quá chậm, hay là tông môn không lấy được Trúc Cơ Đan?

Lúc trước Thang Chí Hiền nhắc đến trong Thanh Sơn Tông không có tu sĩ Trúc Cơ, điều này Lục Bình cũng nghe thấy.

Mà càng làm cho Lục Bình cảm thấy kỳ quái chính là thuộc tính của Lục Tri Vi 【 trầm mặc quái gở, yếu đuối nhạy cảm 】 thật không biết tính cách của nàng đã xảy ra chuyện gì?

Điều này không giống với trong ấn tượng của Lục Bình, trong ấn tượng của hắn thì tính cách của Lục Tri Vi thuộc về kiểu người tự nhiên hào phóng, lạc quan tích cực, làm sao lại biến thành trầm mặc quái gở, yếu đuối nhạy cảm?

Trong bảng trạng thái còn một dòng là 【 đạo tâm đã mất, cường độ thấp uất ức】 cũng làm Lục Bình không nghĩ ra được.

"Không nói đến chuyện Viễn Sơn bọn họ còn chưa Trúc Cơ , trạng thái hiện tại của Tri Vi cũng có chút đáng ngờ."

Lục Bình trầm tư một chút:

"Hệ thống ghi chép sẽ không có sai, có thể là trong lúc ta bế quan, Lục Tri Vi trải qua một chút chuyện, khiến tính tình của nàng thay đổi cũng khó nói."

Xem ra trong khoảng thời gian ba mươi năm bế quan, trong tông môn đã xảy ra không ít chuyện , không chỉ làm tông môn đi đến con đường suy bại, cũng làm ảnh hưởng đến tính tình của một số thành viên trong tông môn.

Tình hình phát triển của tông môn, cũng như tình trạng dị thường của Lục Tri Vi phải tìm người hiểu chuyên để hỏi cho rõ ràng, như vậy mới có thể đúng bệnh hốt thuốc được.

Nghĩ đến đây, Lục Bình lần đầu sử dụng chức năng 【 truyền âm 】, lựa chọn cùng xây dựng cuộc nói chuyện riêng với Lục Viễn Sơn

"Viễn Sơn."

Sau khi sửa dụng chức năng truyền âm, âm thanh của Lục bình nhanh chóng được chuyền vào đầu của vị chưởng môn Thanh Sơn Tông này.

"Người nào?"

Trong đầu bỗng nhiên chuyền đến thanh âm, khiến Lục Viễn Sơn vốn đang ở trên đỉnh Thanh Liên Sơn lập tức bị sợ hết hồn:

"Người nào đang nói chuyện?"

"Ta là cha ngươi."

"Cha?"

Nghe thấy câu trả lời này, Lục Viễn Sơn cũng có chút không kịp phản ứng.

Người truyền âm là cha ruột của mình?

Cha bế quan đã ba mươi năm rồi, nếu như đã xuất quan thì có thể đến gặp mặt nhau, làm sao lại phải truyền âm.

Điều này khiến Lục Viễn Sơn toàn thaanh rơi vào trạng thái cảnh giác, ánh mắt nhìn về bốn phía xuong quanh, nhưng cũng không thấy xung quanh có người khác, không thể làm gì khác hơn là theo truyền âm hỏi:

"Các hạ rốt cuộc là ai?"

Tốt a, có chút nhức đầu. Vấn đề của việc không cách nào hiện thân chính là chỗ này, không thể trực tiếp xuất hiện trước mặt Lục Viễn Sơn, chính miệng nói cho tiểu tử này biết ta đường đường chính chính cha ruột của ngươi, không tin thì cẩn thận ta cho no đòn.

Nhưng Lục Bình căn bản không làm được như vậy, bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục truyền âm lại, kiên trì giải thích

"Lục Viễn Sơn, ta là Lục Bình, Thanh Sơn Tông khai phái tổ sư."

"Lục Bình..." Lục Viễn Sơn đọc lấy tên cha ruột.

Hồi tưởng lại thanh âm vừa rồi trong đầu, xác thực có cảm giác rất quen thuộc, cực kỳ giống lão cha đã bế quan ba mươi năm không ra ngoài kia:

"Cha, thật là ngài?"

Nhiều lời, nếu ta không phải cha ruột ngươi, lão tử đều chẳng muốn để ý đến ngươi!

"Là ta."

Lục Bình mặt xạm lại rồi trả lời một câu.

Không nghe lầm, chính là âm thanh này! Giờ khắc này, Lục Viễn Sơn rốt cuộc cũng không còn hoài nghi gì nữa, cha mình đã bế quan ba mươi năm, vẫn chưa chết!

Trời phù hộ bản môn a!

Lục Viễn Sơn trong bụng nở hoa, lúc này mới truyền âm hỏi lại.

"Cha, ngài xuất quan?"

Một câu hỏi thăm rất đơn giản, tuy nhiên Lục Viễn Sơn lại khẩn trương vô cùng, chỉ sợ đội phương không trả lời

"Còn chưa xuất quan."

Lục Bình âm thanh vang lên.

"Cha, ngài vẫn ở động phủ phía sau núi hả, liệu hiện tại hài nhi đến gặp ngài liệu có thuận tiện không?"

Trong đầu Lục Viễn Sơn bây giờ đều là hình ảnh của Lục Bình cũng không còn tâm tư để làm việc khác, chỉ hận không thể lập tức đi gặp Lục Bình.

Chỉ cần phụ thân xuất quan thì tông môn sẽ có một vị Kim Đan lão tổ, nói không chừng cũng có thể là một vị Nguyên Anh lão quái . Có như vậy một vị chí cường giả trấn giữ Thanh Sơn Tông, còn có khó khăn gì mà tông môn không thể vượt qua được?

Xây lại một tòa tông môn cũng không phải vấn đề.

Bạn đang đọc Không Tầm Thường Tông Môn Máy Mô Phỏng (Dịch) của Tuyết Mãn Lâm Gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kid95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.