Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm Ý Của Lục Tri Vi

Phiên bản Dịch · 983 chữ

Lục Viễn Sơn cũng không muốn lưu lại lâu, nhìn sang Lục Trường Phong, Lục Tri Vi một chút rồi nói:

"Nhị đệ, tiểu muội, hội nghị hôm nay mặc dù kết thúc mỹ mãn, tương lai của tông môn đã có hướng đi, nhưng về phương diện tiền bạc của tông môn vẫn còn có chút căng thẳng."

"Bây giờ tình cảnh tông môn khó khăn, chỉ còn hai mươi ba khối dự trữ linh thạch, chút linh thạch này rất nhanh cũng sẽ tiêu hao sạch sẽ."

"Cho nên tương lai trong ba năm tới, bổng lộc của hai người sẽ dựa theo thương lượng lúc trước sẽ đình chỉ phân phát, hi vọng các ngươi có thể hiểu được."

"Sao đại ca lại nói như thế, tông môn gặp nạn, ta tình nguyện vì tông môn đóng găp công sức. Chuyện bổng lộc thì không phát ba năm cũng không sao."

Lục Trường Phong khoát tay mà nói như thể đây không phải chuyện quá quan trọng. Hắn cũng biết tông môn khó khăn, thời điểm nên giúp sức sẽ dốc toàn lực vì tông môn, cũng không phải kẻ chỉ biết lo thân mình. Chẳng qua là Thang Chí Hiền rời đi, khiến hắn không khỏi cảm khái lòng người khó dò.

"Ta hiểu ý của các ngươi."

Lục Tri Vi cũng làm ra đáp lại.

Nàng lấy ra một thanh linh kiếm màu bạc trắng, đưa đến trước người Lục Viễn Sơn:

"Thanh Chiêu Vân Kiếm này, coi như là ta đóng góp vì tông môn a."

Thấy được hành động này của Lục Tri Vi, Lục Viễn Sơn vẻ mặt khẽ giật mình:

"Tiểu muội, ngươi đây là..."

Một bên Lục Trường Phong cũng ngẩn người, không kịp phản ứng, không rõ Lục Tri Vi đang làm cái gì vậy. Hai người còn chưa kịp nói gì, Lục Tri Vi mở miệng nói:

"Đại ca, Nhị ca, chính như các ngươi đã nói, hiện tại tông môn tình cảnh khó khăn, linh thạch dự trữ không còn dư thừa là mấy, lợi nhuận sản nghiệp của tông môn cũng không còn bao nhiêu, đang cần vốn để quay vòng. Chuôi Chiêu Vân Kiếm của ta hiện tại cũng không sử dụng đến, nếu như đem bán đi còn có thể thu lại được trên dưới ba trăm linh thạch, như vậy cũng có thể đổi lấy linh thạch hỗ trợ tông môn."

"Bán đi linh khí của ngươi..."

Lục Viễn Sơn nghe vậy, vội vàng cự tuyệt:

"Cái này tuyệt đối không thể!"

Ba trăm linh thạch cũng không tính nhiều, nhưng món linh khí này lại là món linh khí Nhị giai trung phẩm duy nhất của Lục Tri Vi, một khi bán đi, sức chiến đâu của Lục Trị Vi sẽ giảm xuống ít nhất ba thành, làm như vậy được sẽ không bù nổi mất.

Lục Tri Vi là một tông môn trưởng lão, những năm gần đây phúc lợi mà tông môn phát cho Lục Tri Vi vốn đã rất thấp, điều này khiến Lục Viễn Sơn trong lòng một mực băn khoăn, lúc này lại đem Chiêu Vân Kiếm của tiểu muội bán đi, dùng nó để đổi lấy linh thạch hỗ trợ tông môn, Lục Viễn Sơn trong lòng lập tức vô cùng kháng cự.

"Đúng vậy a, tiểu muội, tông môn tình cảnh coi như vô cùng quẫn bách, cũng còn có chúng ta suy nghĩ biện pháp giải quyết."

"Chiêu Vân Kiếm này là khi ngươi đến tuổi trưởng thành, phụ thân tặng cho ngươi trong lễ trưởng thành, ngươi một mực đem nó coi như trân bảo, sao có thể lấy bán đi được?"

Lục Trường Phong cũng mở miệng khuyên giải nói:"Tiểu muội, hay là ngươi cứ giữ đi."

"Các ngươi đừng nói nữa, ý ta đã quyết."

Thấy huynh trưởng đều không đồng ý, Lục Tri Vi lộ ra vẻ mặt không vui nói:

"Ta bây giờ đạo tâm đã mất, không còn tâm theo đuổi đại đạo. Chiêu Vân Kiếm này đặt ở trong tay ta cũng không có tác dụng gì, không bằng lấy nó đi trợ giúp tông môn."

"Tiểu muội..."

Lục Viễn Sơn còn muốn nói điều gì đó để khuyên giải Lục Tri Vi, Lục Tri Vi rất nhanh lại ngắt lời hắn.

"Các ngươi không cần khuyên nữa. Hôm nay nếu các ngươi không nhận, thì sau này ta cũng đi phường thị đem nó bán đi, kết quả cũng giống nhau mà thôi!"

Âm thanh vừa dứt, Lục Tri Vi không cần phải nhiều lời nữa, đem Chiêu Vân Kiếm nhét vào tay Lục Viễn Sơn, rồi lập tức nhanh chóng rời đi.

Thấy tình hình như vậy, Lục Viễn Sơn hai tay cầm Chiêu Vân Kiếm khẽ run lên, chỉ cảm thấy lỗ mũi chua chua.

Nếu như tông môn không phải một nghèo hai trắng, tình cảnh khó khăn, ai lại nguyện ý bán đi linh khí của mình, hơn nữa đây món Nhị giai linh khí duy nhất của tông môn

Cái này bán đi dễ dàng nhưng sau này muốn chuộc về cũng rất khó khăn. Hai huynh đệ há to miệng, thấy bóng lưng cô đơn của tiểu muội đã đi xa , lại nghĩ đến những năm gần đây tính tình của tiểu muội những năm gần đay càng tự bế tiều tụy, không khỏi cảm thấy lo lắng.

Hai huynh đệ thật lâu không lên tiếng.

"Thôi được."

Cuối cùng vẫn là Lục Trường Phong phá vỡ trầm mặc, thở dài:

"Đại ca ngươi liền theo nàng, đây cũng là một phần hảo ý của tiểu muội."

Lục Viễn Sơn gật đầu, cẩn thận từng li từng tí đem Chiêu Vân Kiếm thu về, cùng Lục Trường Phong nhìn nhau một cái, hai huynh đệ lúc này mới rời khỏi đại điện.

Bạn đang đọc Không Tầm Thường Tông Môn Máy Mô Phỏng (Dịch) của Tuyết Mãn Lâm Gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kid95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.