Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trừng Phạt Tiểu Muội Muội

Tiểu thuyết gốc · 1865 chữ

Tại phòng trọ của Duệ Phong.

Duệ Phong mặc lên người bộ quần áo màu nâu nhạt gọn gàng, bắt đầu tính toán đường đi nước bước cho tương lai khi đã có thân thể gần như vô địch.

-Hừm, ta có nên quay về Duệ gia không nhỉ?

Kiếp trước, hắn là một lão giang hồ đã về quê ở ẩn rồi chết già. Kiếp này liền được đầu thai thành một người con cháu của đại tộc Duệ gia nổi danh trong thành Bắc Hà. Nhưng vì thiên tư phế vật, cùng với đó là chế độ nuôi dạy con cháu có hơi khác thường của Duệ gia nên hiện tại hắn và nhiều người con cháu có thiên tư không tốt khác đều đã bị khai trừ ra khỏi gia tộc khi lên 12 tuổi. Ai muốn quay trở về, cần phải làm được điều gì đó khiến bản thân nổi tiếng, góp phần tăng lên danh vọng cho gia tộc thì mới được quay về Duệ gia sinh sống.

Đã ba năm rồi hắn chưa được gặp lại cha mẹ hắn ở kiếp này, nên là cũng có chút nhớ. Bất quá, khi suy đi tính lại thì hắn đành từ bỏ ý niệm như hạch này.

-Méo cần. Khi ta phát triển bền vững rồi thì mang cha mẹ đi là được, không cần phải quay về cái gia tộc rẻ rách đấy.

-Học Viện Thanh Lan sẽ mở cửa tuyển sinh vào bảy ngày tới. Vì tiểu Mộng mềm mềm, dẽo dẽo, ta tất sẽ tham gia. Còn bây giờ thì ta nên làm nốt những thứ gì còn chưa thử nghiệm.

Tiểu Mộng, tên thật là Liễu Mộng Hân, là con cháu thiên tài tuyệt thế của đại tộc Liễu gia trong thành, năm nay nàng tuy chỉ vừa tròn 10 tuổi nhưng lại sở hữu sắc đẹp vô cùng miên man khó cưỡng, khiến bao người say đắm, bất chấp việc nàng còn nhỏ tuổi mà đã điên cuồng đến Liễu gia cầu thân nhưng chưa bao giờ thành. Và dĩ nhiên, con trâu già thích gặm cỏ non như Duệ Phong đây cũng rất si mê nàng.

Lúc trước, hắn vì không có năng lực nên hắn không dám theo đuổi nàng, sợ làm khổ nàng. Thậm chí khi nàng ngỏ lời sẽ bao dưỡng hắn cả đời, hắn cũng mặt mỏng nhục nhã bỏ đi, để nàng tức giận tiến vào Học Viện Thanh Lan tu luyện. Nhưng còn bây giờ thì khác, hắn đã có đủ sự tự tin chiếm đoạt nàng thành của riêng. Nàng sẽ chỉ mãi là nữ nhân của hắn mà thôi.

Cốc cốc!

Đang lúc Duệ Phong chuẩn bị ra ngoài tiến hành kế hoạch thì đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Hắn thuận đường bước ra mở cửa, đập vào ngay trước mặt hắn chính là tiểu muội muội xinh đẹp, đáng yêu của hắn, là thiên tài kinh diễm của Duệ gia, Duệ Mẫn. Nhìn gương mặt thanh thuần vẫn đẹp diễm lệ như ngày nào của muội muội cùng với mái tóc đen óng huyền trải dài ngang lưng, một bộ váy trắng tinh khôi, làm hắn chợt nhớ đến những ký ức không vui khi thường xuyên bị muội muội đến đây sỉ nhục, cà ràm, cà ràm suốt cả ngày, nên giờ đã có năng lực, hắn liền muốn lấy lại lợi nhuận ba năm qua cô muội muội nhỏ hơn 1 tuổi này đã chiếm của hắn.

Hắn bỗng cười gian lên đầy khác thường, nói.

-Sao, từ tuần trước chia tay, muội lại không cầm được nỗi nhung nhớ mà đến thăm ca ca nữa đúng không?

Duệ Mẫn nhìn vẻ mặt đê tiện của hắn, lập tức thể hiện ra đôi mắt chán ghét.

-Hừ, ta khinh bỉ tên phế vật làm mất mặt cha mẹ như người còn không hết, làm sao nhớ ngươi được. Ngươi không biết tự soi lại chính mình ư. Nếu không phải cha có lòng tốt, kêu ta lén đưa Tôi Thể Đan cho ngươi, để ngươi sớm ngày tiến đến giai đoạn Thông Mạch Kỳ thì ta chẳng thèm quay lại nơi rách nát này đâu.

Duệ Phong nghe vậy thì liền tức giận, quát lên.

-Á à, náo toét! Muội phải gọi ta là ca ca chứ, sao lại xưng hô là “ta – ngươi” hỗn hào?

Duệ Mẫn bị hắn quát thì có hơi giật mình, nhưng nhìn tên ca ca trước mặt càng ngày càng trở nên đáng ghét hơn, dám to gan lớn tiếng với một thiên tài đã sắp đột phá Linh Nhân cảnh như nàng, thì nàng cũng tức lên, ưỡn cặp ngực đang phát triển ra, nói.

-Hơ, ta thích xưng hô như thế với tên phế vật nhà ngươi đấy, thế thì thế nào, làm được gì ta không? Ta thách ngươi đấy, ngươi sẽ cắn ta ư?

Duệ Phong không khỏi giật giật khóe môi, giọng hoàn toàn trầm lại.

-Á à…. Xem ra muội đã bị cha mẹ nuông chiều thành hư rồi, nên mới dám thách thức sự kiên nhẫn của ta. Giờ ta cho muội một cơ hội cuối cùng, mau chóng ôm ta rồi kêu ngọt ngào “ca ca, muội nhớ huynh, muội xin nỗi vì những ngày qua đã ăn nói không đúng đắn với huynh”, chứ đừng để ta điên lên.

Duệ Mẫn hoàn toàn không sợ hãi gì với lời của hắn, ngược lại còn tỏ vẻ tiểu thư hơn, nói.

-Hừ hừ, ngươi nằm mơ hả. Được rồi, giờ ngươi phải quỳ xuống ôm chân ta, sủa ba tiếng gâu gâu gâu, không thì đừng trách ta trừng trị ngươi, cũng không đưa ngươi Tôi Thể Đan luôn.

Nghe đến đây thì Duệ Phong cũng đéo nói nhiều nữa, cái con tiểu muội ngày nào thơ bé thường hay bám theo hắn nủng nịu “ca ca đi đâu vậy”, “ca ca, cho muội tu luyện chung với”, “muội muốn ngủ cùng ca ca cơ”, “ca ca, bế muội đi”, “a, giữa chân ca ca có cái gì cứng cứng với nong nóng nè”, “a, muội biết đó là cái gì rồi nhoa, hi hi :v)”, mà giờ nó càng lớn, càng xinh lại càng không biết vâng lời, hay sỉ nhục hắn. Hắn nhất định phải cho em nó một bài học, để em nó nhớ đến lúc xuống mồ mả, yên giấc ngàn thu vẫn không thể quên là đừng có bao giờ dám láo với hắn.

Duệ Phong chớp mắt đưa tay chạm vào vai Duệ Mẫn, đồng thời thi triển năng lực của Hư Vô Đạo Thể.

-Tan biến.

Ngay lập tức, linh lực tích góp bấy lâu nay trong đan điền của Duệ Mẫn đều đột nhiên biến mất, đưa nàng quay trở về giai đoạn mới bước vào Luyện Khí kỳ, khi chưa có linh lực.

-Ơ?!

Đột nhiên cảm thấy linh lực không còn, Duệ Mẫn liền ngẩn người, nội tâm dần dần trỗi lên sự hoang mang, lo sợ cực độ. Nhưng mà nàng còn chưa kịp bật thét, mếu máo, hay hất tay tên anh trai đáng ghét ra thì Duệ Phong đã dũng mãnh bế nàng vào phòng, đóng chặt cửa lại.

Duệ Mẫn hoảng hốt, giãy dụa, kêu to.

-Thả… thả ta ra, ngươi làm gì đó, đừng chạm vào ta! Không, buông ra đi mà!

Duệ Mẫn đã mất linh lực, lại cũng không biết đánh đấm tay chân nên hoàn toàn là người vô hại. Duệ Phong cứ thế hùng dũng, nhe răng dữ tợn nói.

-Kêu đi, kêu lớn lên đi! Kêu để cho người ta biết chúng ta đang làm chuyện quái gì, kêu để họ qua đây nhìn, qua đây bàn tán, truyền tai nhau ra khắp ngoài thành đi.

Duệ Phong ngồi xuống giường, đặt Duệ Mẫn nằm úp trên hai bắp chân của hắn, rồi “vụt” một cái, hắn đã cởi ngay chiếc váy trắng của Duệ Mẫn xuống, làm lộ ra chiếc quần trong mỏng màu hồng nhạt cùng cặp chân thon ngọc trắng mịn của nàng.

Nàng thì hoảng hốt trong xấu hổ, hai tay ngọc gấp rút vươn ra sau che lại hai cái mông nhô căng. Miệng nàng thì rất muốn kêu to lên nhưng sau khi nghe những gì hắn vừa nói, nàng lại sợ bị người khác biết được rồi đàm tiếu không hay, nên chỉ ú ớ trong miệng, giọng điệu hết sức dễ thương.

-Hông, hông, đừng làm vậy mà, hông, ngươi dừng lại đi!

Duệ Phong đã bật chế độ lạnh lùng rồi nên là mặc kệ nàng van xin. Hắn không nói một lời, lập tức vụt một bạt tay mạnh vào mông nàng, tạo nên một tiếng “bạch” hết sức to rõ của sự đàn hồi, đồng thời quát lên.

-Náo với ca ca này!

-Hyứm, đau quá!

Duệ Mẫn đau đớn kêu rên.

-Náo này, náo này, náo này!

Lại là ba cái vỗ mạnh được hắn đánh vào mông Duệ Mẫn, tạo nên những tiếng bạch bạch liên tục.

Thế nhưng, Duệ Mẫn lúc này đã không còn kêu đau nữa, thay vào đó là một gương mặt quật cường, chịu đựng, rồi dùng đôi mắt ướt nhòe, đầy uất ức nhìn hắn.

Hắn thấy thế thì lòng cũng không khỏi mũi lại. Cuối cùng chỉ đành vỗ nhẹ thêm một cái vào mông em gái, sau đó đặt nàng nằm trên giường, bỏ đi thật nhanh để tránh né tình huống khó đỡ đang diễn ra.

Ra đến bên ngoài đường, hắn mới thầm than.

“Cứ tưởng em nó sẽ tha thiết xin nỗi, nhưng mà hình như lại càng thêm hận ta rồi, haizz. Lát nữa quay về phải bình tĩnh hơn với em nó mới được”.

Sau đó, hắn tiến ra đường lớn, dự là đi đến “Dược Linh Các”, nơi buôn bán đan dược và dược liệu nổi tiếng nhất thành Bắc Hà để mua một số thứ cần thiết cho thí nghiệm của bản thân.

Cùng lúc đó, nằm đau trong phòng hắn, Duệ Mẫn nhẹ nhàng mặc lại chiếc váy trắng, mặt đẹp không khỏi vừa hờn giận vừa mếu máo.

-Ta trở nên như vậy còn không phải do huynh sao, đồ ca ca ngốc.

-Dám đánh mông ta, hu hu, đau quá, không đi về nhà được rồi.

-Còn… còn tu vi của ta, mất hết rồi, không thể tham gia kỳ tuyển sinh của Học Viện Thanh Lan vào bảy ngày tới được nữa, hức hức. Ca ca đáng ghét, mau trả lại tu vi cho ta đi, hu hu.

Và thế là Duệ Mẫn quyết định ở lại trong phòng của Duệ Phong chứ không rời đi, chờ đợi hắn quay về để đòi lại tu vi nàng cho là hắn đẫ lấy cắp của nàng mà không biết rằng, hắn đã diệt đi linh lực của nàng chứ không phải ăn trộm, ăn cắp. Nên nếu muốn có lại linh lực như trước, nàng tất phải chịu khó tu luyện lại từ đầu.

Bạn đang đọc Khống Phàm Chế Tiên sáng tác bởi tamphongluan96
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tamphongluan96
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.