Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương nhị thập tam

Tiểu thuyết gốc · 948 chữ

Vượt qua sự lạnh lẽo tàn khốc của lòng người.

Vượt qua được sự khô cằn, trơ trọi ví như sa mạc không một giọt mưa. Tất cả chua cay mặn ngọt hắn đều đã nếm thử, thêm một chút này nữa thôi không lẽ hắn lại thất bại chỉ vì một giọt nước mắt phượng hoàng.                

🍃🍃🍃🍃🍃

Trần Ân không thể để Tri Âm lôi lôi kéo kéo cô thêm một lần nào nữa. Lần trước cũng vì hắn mà cô đã tự ý rời khỏi Trúc Lâm Sơn, cho đến nay đó vẫn là điều mà cô cảm thấy hối hận nhất, cô không thể có lại được cuộc sống như trước đây cũng như không thể gặp lại lão Tiên Gia. Khó khăn lắm Trần Ân cô mới có thể tạm coi là yên ổn trở lại, cô nhất quyết không nghe theo tên Tri Âm chết bầm này làm thêm điều gì xằng quấy.

Tri Âm nhìn thái độ của Trần Ân liền cảm thấy bản thân đã quá nóng nảy, cô gái trước mắt hắn vốn đã không còn là cô gái ngốc nghếch ở Trúc Lâm Sơn năm xưa nữa, xuống núi bao lâu nay đã khiến cho cô ấy lớn lên đôi chút. Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ  tuy là sẽ phải tốn hao không ít tâm tư cùng một khoảng thời gian nhất định nhưng kế hoạch của hắn vẫn không thể bị ảnh hưởng. Suy cho cùng dùng khoảng thời gian này chơi đùa với cô ấy cũng không tệ.

Từ trước đến nay Tri Âm vốn tồn tại ở một dạng gọi là thế giới của những hồi ức và ảo mộng, nơi đó nếu hắn không tìm người, sẽ không ai tìm hắn. Nơi đó suốt mấy nghìn năm chỉ có hắn ung dung đứng nhìn được mất của thế gian, đứng nhìn vạn vật biến chuyển, nhìn thấy thất tình lục dục, xoay chuyển luân hồi, khóc cười ngay trước mắt. Đối với những chuyện đó hắn không thể can dự, nhưng đối với hắn những dòng luân hồi ấy lại là một sự khát khao mãnh liệt, hắn mơ được sống như bao người, hắn mơ được mất trong phút giây, khổ sầu ly hận, yêu được hợp tan.

Hắn mơ được tồn tại một cách bình thường nhất có thể, được người người xung quanh biết đến, được trở thành một phần ký ức như ai, mơ đến một ngày phụ thần tìm đến cứu rỗi hắn, quan tâm hắn, yêu thương hắn bằng tấm lòng người cha rộng lớn.

Loài người không phải có câu: ơn cha như núi thái sơn hay sao?, Chỉ là ngọn núi này đối với hắn quá cao, quá cao. Cao đến nỗi với tay không thấy chỉ có thể nhìn ngắm từ xa, từ xa mà thôi. Hắn lớn lên trong cô độc, lạnh lẽo, sống cùng giọt nước mắt của mẹ, giọt nước mắt ấy cũng chính là thứ phong ấn hắn mấy vạn năm. Từ nhỏ hắn đã cầm lấy giọt nước mắt trong suốt lấp lánh tựa như những vì sao trên bầu trời kia  tự vấn bản thân:

"Nếu chỉ một trong hai  đứa trẻ song sinh ở thế giới này được sống, người nên tồn tại tại sao không phải là Dạ Tĩnh".

Câu hỏi này theo hắn bao năm cho đến khi mẹ hắn buộc phải cho hắn câu trả lời:

"Dạ Tĩnh, tất cả là do trời đất định đoạt con không nên đem lòng hờn trách, mẹ cũng đã cố gắng giữ lại thần thức cho con, cho con sống ở thế giới sẽ không ai vì quyền lợi dồn ép con, không đau thương, không sầu hận tranh đoạt, không phải không tốt sao con trai. Chỉ cần con sống tốt thôi, không được sao?"

Hắn luôn cho đó là một câu trả lời chỉ nhằm mục đích xoa dịu, và càng chắc chắn hơn khi bà ấy bỏ lại hắn nhảy xuống vực ở đỉnh Thiên Sơn. Bấy lâu nay bà ấy có thực sự quan tâm đến hắn, có nghĩ cho hắn, trong khi Dạ Huyền còn có phụ thần thì hắn cô độc trơ trọi không ai biết đến.

Hắn cố gắng sống đến từng tuổi này, tự bản thân phát hiện ra năng lực đặc biệt của mình, loại năng lực có thể xâm nhập vào thần thức của người khác, luyện đến cảnh giới có thể dẫn hồn, phá phách, khiến kẻ đó không làm chủ được hành vi cũng như rơi vào trạng thái điên loạn, mất hết sinh khí, người ta gọi đó là dẫn hồn thuật. Nhờ thuật dẫn hồn đó mà hắn tìm đến U Minh điện, đến gặp phụ thần.

Hắn những tưởng người sẽ vì biết đến sự tồn tại của hắn mà tiếp nhận hắn, không ngờ người vừa biết được khả năng của hắn lại lợi dụng hắn, buộc hắn phải tìm mọi cách khiến Dạ Huyền phải quay về U Minh giới, bất chấp hắn có dùng cấm thuật hay không? hoặc có ảnh hưởng đến sự sinh tồn của hắn hay không?, người luôn cho rằng vì hắn không tồn tại một cách bình thường nên sống chết của hắn cũng vô thường như thế. Rốt cuộc thì hắn làm tất cả mọi chuyện đều là vì mong muốn được mọi người nhận ra sự tồn tại của bản thân, nhưng hắn đã sai rồi, ngay cả phụ thần cũng không công nhận sự tồn tại của hắn, cho nên hắn đành phải tự giành lấy thứ đáng ra hắn phải được nhận

Bạn đang đọc Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.