Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhị thập chương

Tiểu thuyết gốc · 1218 chữ

Trên đò có tổng cộng có sáu người, đa số đều là nữ, ông lão lái đò sau một hồi nghỉ ngơi lại tiếp tục hì hục đẩy sào. Gió trời lồng lộng làm câu chuyện của những người phụ nữ lớn dần. Trần Ân dễ dàng nhận ra rằng, bọn họ những người phụ nữ lại chính là lao động chính trong nhà. Đối với xã hội trọng sĩ phu, phụ nữ lao động lo cho chồng mười năm đèn sách, hể người nào thi đậu công danh xem như  không uổng công vợ nhà vất vả, bằng gặp người học mãi không xong còn dựa vào đấy ăn bám vợ xem như vợ nhà khổ mãi không xong.

Diễm Lệ nhìn thấy Trần Ân chăm chú nghe họ kể chuyện bèn có đôi chút giải thích như vậy. Trần Ân nghe xong trong lòng cũng dấy lên đôi chút thương cảm, Diễm Lệ còn nói:

"Phụ nữ ở nhân giới đều không có sự lựa chọn người bạn đời, họ đều được cha mẹ gả đi, sướng khổ còn tùy."

Trần Ân không biết ở nhân giới còn có chuyện như vậy, khi cô còn ở trúc lâm sơn chưa bao giờ Lão Tiên gia ép buộc cô điều gì, hoặc chưa bao giờ muốn gả cô cho ai. Tất cả những gì lão làm đều muốn cô bình an mà thôi. Trần Ân bỗng nhớ Lão Tiên Gia vô cùng, không được làm món mứt hoa hồng cho lão nữa khiến cô có cảm giác buồn ghê lắm, Trần Ân hướng mắt trông theo con nước, cứ thế xuôi đi, thời gian cũng như thế không bao giờ trở lại được, huống chi bây giờ cô đã ở ma môn lâu như thế, quay lại tìm lão tiên gia chỉ mang đến phiền phức cho lão, xưa nay thiên tộc bài trừ ma tộc đến mức nào không lẽ cô còn không rõ, chẳng bằng giữ lão ở lại ký ức tươi đẹp này, mãi mãi không gặp lại nữa.

🍃🍃🍃🍃

Con đò lướt trên mặt sông thoáng chốc đã sang bờ bên kia, hai bên sông hợp chợ đông đúc, giao thương giữa hai bên bờ sông Gianh vẫn là một điều gì đó thú vị. Diễm Lệ cất bước rời khỏi con đò nhỏ, dáng điệu của ả đi đến đâu cũng thu hút người nhìn, xinh đẹp, diễm lệ chẳng khác nào tên gọi, vài gã đàn ông còn mời ả lên voi đi cho đỡ mỏi, ả lại bẽn lẽn gật đầu kèm theo câu nói dịu dàng:

"Em còn có một người bạn."

Ả đánh mắt sang Trần Ân, ngay lập tức cô  cũng có một chỗ ngồi. Ả có vẻ rất tự hào về sắc đẹp của mình, dọc đường đi những người đàn ông thỏa thuê nhìn ngắm ả không rời mắt, không cần ả hỏi đến bánh nước, ả đều được họ dâng lên bằng tất cả tấm lòng.

Những nơi đông đúc thường sẽ có nhiều thứ hỗn tạp, phiền phức, câu này đúng hoàng toàn không lẫn vào đâu được. Đi sâu vào bên trong phố thị phải xuống voi thay bằng phương tiện khác, trên đường dẫn đến cảng biển lớn nhất cả nước phải đi thêm mấy ngày đường  bằng xe ngựa. Khi hai người họ đến nơi cũng là lúc xế chiều.

Dòng người qua lại tấp nập, giao thương với các nước đông đúc, khi Trần Ân cùng Diễm Lệ đi sâu vào bến cảng, thậm chí ở đây còn có các ngôi nhà được xây dựng theo lối kiến trúc mang đậm văn hóa người Thanh, Nhật, Hàn, Tây phương mọc lên như nấm, điều đặc biệt là người ở đàng ngoài nếu không vào đây sẽ không thấy được cảnh tượng pha trộn giữa các nền văn hóa đặc sắc này. Tất nhiên là không thể thiếu quan trấn thủ địa phương, ông được giao cho chức vụ này cho nên ông phải ghánh trên vai trách nhiệm khá lớn. Việc của ông là cai quản quá trình giao thương, tránh việc buôn lậu, cạnh tranh trong buôn bán, giữ an ninh trật tự và an toàn cho người dân trong khu vực, công việc này vô cùng khó khăn và ông không thể nào đưa tất cả mớ hỗn tạp cả về con người, sinh hoạt lẫn văn hóa này vào bất kỳ một trật tự nào nếu thiếu đi bọn đầu gấu chuyên đâm thuê chém mướn, bọn chúng được quan trấn thủ  dung túng đi thu thuế các con buôn, mặt khác chúng phải có nhiệm vụ giữ ninh hoàn toàn cho khu vực, giải quyết những phiền phức mà quan lại không thể nhúng tay vào .

Bọn này nắm được tất cả những kẻ bảo kê đi theo phái đoàn thương nhân, có chút pháp lực, và đa số bọn chúng là người của yêu giới.

🍃🍃🍃

Trà lâu tửu điếm có mặt khắp mọi nơi phục vụ khách thập phương. Diễm Lệ được gả mặt dày bám theo ả từ bến đò nhỏ đến tận đây mời vào một tửu quán lớn có tên " thúy phương lâu" dùng bữa, tiền bạc đối với gả chẳng quan trọng, cái gả cần là mỹ nhân bên cạnh, gả mê mẫn Diễm Lệ từ cái nhìn đầu tiên rồi theo đuổi ả bằng cái cách phàm tục mà gả đã áp dụng lên bọn con gái ở nhân giới, gả nào đâu biết mỹ nhân trước mặt là con hồ ly già đời với vỏ bọc nai vàng ngơ ngác. Trần Ân từ đầu đến cuối chỉ im lặng đi theo Diễm Lệ, ngay từ đầu ả đã đánh mắt ra hiệu cho cô đi theo chơi cho vui, vở diễn này để ả đóng vai chính vậy.

Diễm Lệ vừa ngồi xuống bàn, gả liền rót trà lân la đến ngồi cạnh người đẹp. Diễm Lệ nhìn một lượt các món sau đó gọi toàn những thứ đắc tiền, gả đon đả hỏi ả tên gì, ả e thẹn đáp:

"Diễm Lệ"

Trần Ân ngồi một bên như người vô hình, nóng lòng chờ đợi nào là bào ngư, vi cá, tổ yến,... những món đó nghe lạ tai không biết hình dáng nó ra sao, chế biến như thế nào, sau khi ăn lại có mùi vị gì?.

Bên kia gả bắt đầu xưng họ tên:

"Mỹ nhân cứ gọi ta là Trương Văn đi, mỹ nhân muốn ăn gì mua gì cứ nói với ta một tiếng, nhà ta giàu nhất nhì cái vùng này. Mỹ nhân mà gật đầu cái gì ta cũng không tiết với nàng."

Diễm lệ đáp:

"Thật chứ"

Trương Văn dõng dạc tuyên bố:

"Nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy."

Vừa lúc các món lần lượt mang lên. Trần Ân tròn mắt nhìn một lượt định mở miệng hỏi mấy thứ này làm từ nguyên liệu gì nhưng sợ lại bị bọn phàm nhân chê cười, cô lặng lẻ thử mỗi đĩa một chút, không ngờ các món ở nhân giới lại có mùi kinh khủng hơn cô mong đợi "Ọe" một cái lại vô tình phá vỡ sự tình tứ của cặp đôi bên cạnh.

Bạn đang đọc Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.