Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cũng rất gì và này nọ

Tiểu thuyết gốc · 1349 chữ

Lần đó Trần Ân lén trốn ra khỏi Nhất Thính Phong Lâu, theo dõi Diễm Lệ trong một lần ả được Dạ Huyền giao nhiệm vụ, đến bờ tây của sông Hàm Dương thì bị phát hiện. Cái tên Dạ Huyền đó không nói không rằng, từ nơi quỷ quái nào chạy đến sờ vào trán cô một cái, mọi sự lại thay đổi.

🍃🍃🍃🍃

Nhất Thính Phong Lâu, một lầu nghe gió.

Nứt danh đây đó, lâu chủ Dạ Huyền.

🍃🍃🍃

Đi chơi khắp nơi cuối cùng thì cũng gặp được bọn yêu quái có chút pháp lực. Trần Ân vui mừng lấy trong người ra viên đá nhỏ màu đỏ, có công dụng thu lại tu vi ra, lớn giọng dọa nạt.

" Bấy lâu nay nhân giới chia làm hai đàng đánh nhau suốt hơn một trăm năm khó khăn lắm mới dừng lại, mấy người muốn lại quấy phá họ phải hỏi ý tôi đã, xem coi tui có cho mấy người cơ hội hay không?."

Bọn yêu quái này vốn là vài con rắn rết thành tinh tu luyện được vài trăm năm, hút lấy sinh mệnh của nhân giới, nâng cao tuổi thọ, lợi dụng thất tình lục dục của loài người luyện vài ba yêu pháp, tự cho mình lợi hại. Đứng trước mặt Trần Ân thị uy:

"Bọn này thích nhất là ăn gan nên gan cũng lớn không kém, phải đánh nhau đã thắng thua rồi hẳn lên giọng bà nội."

Trần Ân thấy bọn chúng không phải dạng vừa, chiêu lên giọng đàn áp mà Diễm Lệ dạy, cô dùng hoàn toàn không có kết quả. Bọn chúng có ba người đánh với một mình cô, ba đánh một không chột cũng què, đúng ra là phải khiến bọn nó sợ hãi trước sau đó ra tay mới nắm được thế chủ động không ngờ dọa nạt thất bại lại khiến cho bọn nó hung hãn hơn, ngược lại người đang lo lắng lại chính là cô.

Giữa nơi hoang vu như thế này, xung quanh rừng cây rậm rạp, phong cảnh hoang sơ, gió thổi qua cũng mang phong vị của sự cô tịch, phía trước mặt là ba tên yêu quái, phía sau đường rộng thênh thang, hai bên đều có nơi cho Trần Ân thực hiện kế "chạy là thượng sách" nhưng cái tôi quá lớn không cho phép cô làm điều đó đành nhắm mắt làm liều, cầu mong bọn Diễm Lệ, Thảo Mộc nhanh chóng xuất hiện.

Luồng sáng lóe lên trên tay Trần Ân, thanh trường kiếm dài dần xuất hiện, thân kiếm hơi cong và nhọn về phía đuôi, độ sắc của nó có thể nhìn thấy qua tia sáng phản chiếu trên đầu lưỡi. Phía bên kia bọn yêu quái đã thi triển thuật, vừa lùi về phía sau một bước hai con rết đã ẩn mình vào bầu không khí, tìm cách phục kích, tên còn lại thì mang chiếc đuôi rắn dài ngoằn ra đập thẳng về phía Trần Ân, thoắt một cái Trần Ân đã nhanh chân nhảy về phía bên phải, không ngờ tay cô còn nhanh hơn cả não, thanh trường kiếm hạ xuống máu từ đuôi con rắn tinh bắn thẳng vào mặt, lúc đó đại não của Trần Ân mới nhận thức được sự việc, tay vừa rút thanh kiếm ra hai tên còn lại đã đánh tới. Tuy Trần Ân không nhìn thấy chúng nhưng mũi cô có thể ngửi thấy mùi tanh phát ra từ cơ thể bọn chúng.

Nếu bọn yêu quái dùng chiêu này đánh nhau ở những nơi nặng mùi hay những bãi tha ma thì rất có thể Trần Ân sẽ không đoán ra bọn chúng đang ẩn mình ở đâu, nhưng đây là nơi thanh vắng, xung quanh không khí lại tươi mát trong lành. Đánh nhau với cái mùi tanh tanh như này không khó để đoán.

Trong lúc hỗn độn một mình chống cự như vậy Trần Ân lại thoáng nhìn thấy hình bóng một người con gái áo đỏ, khoanh tay đứng nhìn như xem kịch hay, tránh được hai đợt tấn công khi nhìn lại, Trần Ân lại thấy ả đang bóc vỏ quả gì đấy bỏ vào miệng, ăn xong ả còn phun hạt xuống đất tay chà chà lên thân cây để chùi.

Cái ả đó không ai khác chính là Diễm Lệ, mùa này đang vào tháng sáu lệ chi ra quả lần đầu, trái này vừa ngọt vừa thơm dùng để vừa ăn vừa xem tiết mục đánh đấm thật không gì có thể sánh được. Trần Ân thấy thái độ của Diễm Lệ như vậy trong lòng không khỏi cay cú, chính là ả rủ cô đi chơi sẵn tay làm vài việc hữu ích, ví như cứu độ chúng sinh chẳng hạn. Haha nhắc đến đây lại buồn cười không chịu được, Nhất Thính Phong Lâu bấy lâu nay nổi tiếng có chiêu dẫn hồn, bất kỳ ai trong tứ hải bát hoang này cũng đều khiếp sợ cái tà thuật đó, không biết nó đã giết bao nhiêu thần tiên, bao nhiêu ma, yêu, cả người ở nhân giới vậy mà bọn Diễm Lệ, Thảo Mộc, Kỳ Nam hễ mở miệng ra là giúp đời giúp người, nhiều khi Trần Ân tự ngẫm họ nói miệng như vậy liệu mấy phần là thật?.

Càng ngẫm càng tò mò nên Trần Ân hết lần này đến lần khác tìm mọi cách để được họ dẫn đi xem đối với họ thế nào là cứu nhân độ thế, giờ thì hay rồi người ta trong lúc cô gặp rắc rối đứng xem như xem hý kịch vui vẻ đến nhường nào.

Diễm Lệ lại lấy bên hông ra túi hạt dưa, còn tìm lấy một chỗ tốt để ngồi thưởng thức, trong khi Trần Ân đang loay hoay với bọn chơi bẩn kia. Cô vừa nghe được mùi thối thuận tay nắm đại lấy, hay không bằng hên trúng được vật gì đó nặng tay liền quật xuống, không ngờ đã nắm trúng đầu của một tên khiến hắn hiện hình. Hắn nhanh chân đứng phắc dậy thực hiện một đạo tà thuật phối hợp với tên còn lại giăng chướng khí mù mịt.

Diễm Lệ ngồi bên góc lúc bấy giờ mới lên tiếng.

" Con rết kia, mày đã hiện hình thì sẽ không đánh lại ả đâu."

Chỉ mới quen biết nhau không lâu nhưng quả thực Diễm Lệ hiểu khá rõ Trần Ân, đúng là khi mặt đối mặt sức tấn công của Trần Ân tăng lên khá nhiều, chắc có thể là vì cô vốn rất nhanh nhẹn khi đánh trực tiếp.

Nói xong Diễm Lệ đon đả đi đến bên cạnh con rắn thành tinh đang bị trọng thương kia, dùng ánh mắt của kẻ thắng trận áp đảo tra hỏi hắn:

"Các ngươi dám động đến người ở nhất thính phong lâu bọn tao, lá gan cũng không nhỏ, như vầy đi mày nói cho tao biết gần đây có nhìn thấy tên nam tử nào tự xưng là Dạ Huyền không? Trả lời xong tao tha cho."

Dứt lời Trần Ân bên kia cũng vừa lợi dụng nguồn nước ở con suối gần đó tưới cho đám sương lam biến tan đi cũng là lợi dụng hạt nước hóa thành vũ khí khiến cho tên đang ẩn mình còn lại cũng bị thương mà hiện nguyên hình.

Cả bọn bị Diễm Lệ dọa đến phát run không thể tiếp tục đánh được nữa, quỳ rạp xuống cầu khẩn:

"Xin cô tha mạng cho."

Quỷ quái thật đúng là từ đầu đến giờ chỉ có Trần Ân đánh cho bọn chúng tơi tả vậy mà bây giờ chúng lại hèn mọn cầu xin ả Diễm Lệ tha mạng cho. Trần Ân quả thật có chút không cam tâm đưa mắt nhìn Diễm Lệ, chật lưỡi một cái nghĩ ả ta thật ra cũng trông rất gì và này nọ đấy chứ.

Bạn đang đọc Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.