Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gió xuân thổi đến 2 chàng

Tiểu thuyết gốc · 986 chữ

Cảm giác này….

Hoa xuân rộ thắm tháng ba

Một làn gió đến thiết tha ân cần

Hoa xuân lòng dạ lân lân

Chẳng hay gió có mấy phần thật tâm.

cảm giác này có phải là rung động đầu đời của người thiếu nữ, thứ cảm giác mà Ngọc Trúc đã nói:

"Tôi dùng rung động đầu đời của thiếu nữ thêm vào vị trà nên nó mới ngọt được như thế".

Đúng là ngọt thật, ngọt đến sâu răng, ngọt đến khó mà thôi suy nghĩ, anh ta có đang thật lòng hay không? Tôi sợ nếm ngọt quen rồi nếm thêm vị khác sẽ không chịu nỗi.

Tôi nhớ có vị khách đến uống trà ở trà lâu của cô nương Ngọc Trúc, hắn vừa uống một ngụm liền kêu đắng, liên tục móc miệng ói, trong khi Ngọc Trúc cho chúng tôi nếm thử lại là vị ngot.

Ngọc Trúc từng nói là do anh ta phụ người con gái nên đắng cay này thêm vào trà trả cho anh ta.

Lúc đó chúng tôi còn nhỏ chẳng hiểu nỗi, bây giờ ngẫm lại lại có chút sợ hãi, vị đắng cay đó chắc khó lòng nuốt nổi nhìn vẻ mặt của người kia tôi chưa bao giờ quên.

Những suy nghĩ lung tung cứ quay cuồng rối rắm, và mùi vị ấy chẳng phải bất kỳ ai cũng từng chịu nếm qua, ví như bác hai trai, bác hai gái họ trải qua từng ấy năm vẫn yêu thương, đùm bọc lẫn nhau và đôi khi họ uống trà do chính tay Ngọc Trúc pha họ chỉ nếm được vị thanh thanh tươi mát.

Cũng tại trà quán của Ngọc Trúc tôi đã từng chứng kiến cô nương ấy mang hỷ nộ ái ố thêm vào trà của nhiều thực khách, khách quen đến đều là vì muốn thưởng lại dư vị hồng trần để rồi sau đó ở lại phượng hoàng cốc vĩnh viễn.

Ký ức đó đột nhiên ùa về, tôi chỉ là một bán tiên nho nhỏ chưa từng trải đời chỉ mới thưởng thức dư vị trong truyền thuyết đã trở nên dao động không yên.

Dù sao thì tôi cũng không có khả năng dự đoán tương lai, thay vì cứ nằm đây đoán mò lòng dạ của Hợp Đức thì tôi nên ngủ một chút đã.

Giấc ngủ sâu khiến tinh thần người ta bỗng nhiên sảng khoái.

Ngủ ngon như vậy đột nhiên tôi lại nhớ đến Dạ Tĩnh, cả tuần trăng rồi chẳng thấy hắn đến làm phiền.

Đúng rồi, vì không bị hắn làm phiền nên tôi quên luôn ánh trăng, nhất định tối nay sẽ lên mái nhà ngắm trăng trở lại.

Nghĩ như vậy tôi đành ngồi dậy chuẩn bị sạch sẽ đi ra ngoài.

Hôm nay đặc biệt náo nhiệt, quan phủ dán thông báo đổi tiền đồng sang tiền giấy, triều đình cần nhiều tiền đồng như vậy làm gì nhỉ?.

Tôi tò mò đến xem thử, thì Hợp Đức đến:

"Chúng ta đi ngắm hoa đi".

Tôi đưa mắt nhìn về phía đó, Hợp Đức hờ hững nói:

"Bọn họ cần đồng để đúc vũ khí"

Vũ khí bằng đồng? Tôi chưa từng thấy bao giờ. Hợp Đức lại nói:

"Đi xem không?"

"Xem gì?"

"Xem vũ khí bằng đồng".

Chúng tôi dùng linh lực đến Yên Sinh, phía sau những bức tượng các vị vua triều trước là những cái ống to to đầu lớn sẽ chĩa ra ngoài còn đầu nhỏ gắn với một cơ quan có hai bánh xe dùng để di chuyển. Bên trong chứa vũ khí ra không có ai, chỉ có vài tên bên ngoài canh giữ.

Ngộ nghĩnh ghê.Hợp Đức nói nó tên là súng thần công, rất uy lực có thể phá thành, dùng lực bắn từ xa.

Cái này to lớn phải dùng rất nhiều sức mới có thể di chuyển được, còn nữa nó có thể che được cả người tôi. Tôi liền nghĩ ra trò chơi với Hợp Đức trốn xung quanh mấy cái vũ khí này sau đó dọa anh ta hết hồn.

Nhân lúc Hợp Đức không để ý tôi liền thực hiện kế hoạch. Vũ khí được xếp thành hai hàng, khi tôi vừa trốn bên đây đột nhiên phát hiện bên kia có người. Hắn còn thò đầu ra suỵt với tôi phẩy phẩy tay ngoắc tôi qua bên đó.

Cái tên Dạ Tĩnh này không nhắc thì thôi vừa nhắc đã xuất hiện. Tôi mà thèm qua đó liền đứng lên gọi Hợp Đức:

"Chúng ta đi chỗ khác chơi đi"

Lúc tôi đứng dậy mới phát hiện Hợp Đức không hề đi tìm tôi.

🌱🌱🌱🌱

Về đến nhà trọ cảm thấy không vui nữa, mấy lần Hợp Đức có hỏi tôi chỉ lắc đầu.

Ban đêm ngắm trăng trên mái nhà, gió hiu hiu thổi. Dạ Tĩnh đến nằm xuống cạnh tôi, tôi im lặng hắn cũng im lặng, lúc lâu sau Dạ Tĩnh mới lên tiếng trước:

"Nhớ cô quá".

Hắn đang nói với tôi sao?

Tôi vẫn im lặng

"Nhớ Ân Ân "

Gì? Bao năm gió xuân thổi không đến, lúc thổi lại đem đến hai chàng. Có nên nói gì không? Nhưng nếu nói thì phải nói gì bây giờ. Tôi chọn cách tiếp tục im lặng

Sau một hồi cả hai cùng im lặng, Dạ Tĩnh lại nói tiếp:

"Nếu một ngày cô phải mất đôi mắt vì tôi, cô có hận tôi không?"

Mất đôi mắt vì hắn:

"Dạ Tĩnh anh hỏi vậy cũng hỏi, tất nhiên là hận rồi".

Dạ Tĩnh suy nghĩ gì đó liền bảo:

"Vậy tôi sẽ không làm cho cô hận tôi."

Nói điên nói khùng gì không biết, dù anh có thích tôi đến chết đi tôi cũng sẽ không dân đôi mắt cho anh đâu, đồ điên.

Bạn đang đọc Không phải tiên, chẳng phải ma, phàm nhân chẳng phải ta là ta sáng tác bởi LuciaHuỳnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LuciaHuỳnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.