Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ký ức lãng quên

Tiểu thuyết gốc · 967 chữ

Người ấm áp không cho tôi cơ hội gặp mặt, anh ta tìm một nơi an toàn đặt tôi xuống rồi ân cần dặn dò:

"Sau này có khó khăn gì cứ đến U Linh giới tìm tôi".

Câu nói vang vọng bên trong giấc mộng, tôi sốt cả ruột muốn trở về.

Thấy tôi nôn nao Dạ Tĩnh liền giữ tôi lại bảo:

"Cô biết U linh giới đó là chỗ nào không?"

Tôi không biết tuy nhiên lời người đó nói thật ấm áp, nó giống như một cái gì đó thật vững chắc khiến cho người ta có thể nương tựa.

Dạ Tĩnh thấy tôi không đáp liền tiếp tục nói:

"Đó là nơi khiến tất cả mọi thứ về cô sẽ biến mất vĩnh viễn, đừng có ngu ngốc tin lời một người không quen biết."

Tôi và Dạ Tĩnh hắn chắc có quen biết từ lâu lắm rồi í, thật sự lời anh ta nói chỉ đáng tin một nửa. Tuy nhiên anh ta cũng thật có sức hút khiến tôi hai lần ký kết giao kèo, nếu như người ấm áp nói nhanh một chút thì tôi chẳng chần chừ gì đến ngay U linh giới nhờ giúp đỡ còn hơn cùng với tên này làm việc không rõ ràng.

Dạ Tĩnh nhìn tôi chằm chằm sau đó lại bảo:

" Đừng có tin lời người khác dễ dàng như vậy chứ?"

Tôi xì một tiếng đáp:

"Còn hơn tin anh"

Dạ Tĩnh bắt đầu giở giọng uy hiếp:

"Dù sao thì chỉ cần một lời nói của cô lập tức cô sẽ tìm được cha mình, còn nếu như cô dám hủy giao kèo xem ai sẽ tìm được với lão già ấy nhanh hơn."

Dạ Tĩnh, anh ta đúng là đồ xấu xa, tôi tự hỏi tại sao mình lại đụng phải cái tên như vậy cơ chứ, đúng là lưu manh giả danh trí thức, nhìn bề ngoài tuấn tú anh dũng hóa ra cũng chỉ là kẻ chuyên ức hiếp đàn bà con gái.

Nay tôi không nhịn nữa, dám uy hiếp tôi còn phải xem linh lực anh ta ra sao.

Nhân lúc Dạ Tĩnh không để ý tôi đánh hắn một cái không ngờ hắn tránh được còn biến mất trong không gian.

Bầu trời bỗng nhiên tối sầm, gió lớn thổi, sương giăng dày đến nổi không nhìn thấy người phía trước.

Tiếng giao tranh vang lên ngày một gần, giọng cha tôi hét lên cao vút:

"Bé Ân chạy đi con ơi".

Tôi thảng thốt kêu lên:

"Cha ơi, cha ở đâu"

Dạ Tĩnh anh là đồ xỏ lá, hèn nhát, anh mau ra đây cùng tôi đấu một trận.

Giọng cha tôi lại vọng lên giữa đám sương mù:

"Bé Ân, chạy mau con ơi"

Từ đâu trong khói sương phóng ra một tên trư yêu, nhắm đến tôi ra đòn chí mạng.

Tôi nhanh nhảu tránh đi nhưng vẫn không tránh khỏi bị thương, máu từ cánh tay chảy xuống ướt đẫm tay áo.

Tôi vội triệu hồi phượng hoàng kiếm.

Tay cứ thế run run, sương phủ xuống lạnh thấu vào xương tủy.

"Bé Ân chạy mau con ơi".

Tiếng của cha dần trở nên thê thảm lạ lùng.

Giữa màn sương tôi nhìn thấy màu lửa đỏ, con phượng hoàng ré lên tiếng thê lương vỗ cánh phầm phập, cảnh tượng này hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu rồi, trông rất lạ lại cảm thấy rất quen.

Dạ Tĩnh bước từ trong đám sương tiến đến gần tôi trên tay còn cầm theo thanh gươm sáng bóng vương vấn vài giọt máu đỏ tươi, tay anh ta vung lên như đã sẵn sàng giết người.

Thanh gươm trên tay lóe lên màu ánh bạc phản chiếu vào mắt tôi chói đến nỗi tôi phải nhắm nghiền mắt.

âm thanh sắc lẹm của kim loại cắt ngang da thịt và rồi là âm thanh đau đớn của đại não truyền đến từng tế bào run lên đành đạch trên nền đất, tiếng lỏn tỏn của máu và tiếng răn tôi va vào nhau cành cạch.

"Sợ đến như vậy ư?"

Tôi cố mở mắt, tự cảm nhận được sự sống tỏa ra quanh người. Tôi sợ hãi đến kinh hoàng tựa như chính bản thân đã trải qua việc này thêm một lần nữa.

Tôi nhìn nụ cười của Dạ Tĩnh mà cảm thấy ám ảnh.

"Không biết cô đã sống sót như thế nào, ký ức này quá đáng sợ đi."

Đây chỉ là ký ức, tôi đã trải qua nó khi nào?

Cảnh vật tan biến, trở lại khung trời vàng rực, tản đá nhỏ nơi Dạ Tĩnh hay ngồi ngắm cồn cát đằng xa, cây tùng cao lớn trơ trọi một mình đưa tàn cây che được một chút mát nơi chúng tôi đang đứng.

Cơ thể tôi trở lại bình thường không một chút trầy xước nhưng nước mắt vẫn còn đó nỗi kinh sợ vẫn chưa phai.

Tôi bắt đầu sợ Dạ Tĩnh, con người này còn biết bao bí ẩn, biết bao đáng sợ.


Khi tôi tỉnh lại thì đã trở về ngôi nhà lớn của Ngọc Khuê. Theo như lời Hương Trà thì tôi đã hôn mê một ngày một đêm rồi.

Bọn họ tìm thấy tôi ở ngoại ô thành Yên Sinh, không biết vì sao tôi lại ngất xỉu ở đó.

Sau khi tỉnh lại tôi phát sốt, cả người nóng lạnh thất thường, thi thoảng Hương Trà có lau người đúc thuốc tuy nhiên những lúc thần trí tôi không tỉnh táo lại cảm thấy tay của Hương Trà to hơn bình thường, hay sờ vào trán tôi sau đó tôi cảm thấy không còn khó chịu nữa.

Bạn đang đọc Không phải tiên, chẳng phải ma, phàm nhân chẳng phải ta là ta sáng tác bởi LuciaHuỳnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LuciaHuỳnh
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.