Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lợi dụng đồi núi cao

Tiểu thuyết gốc · 2058 chữ

Đám sát nhân đuổi theo ráo riết, chưa kể chúng còn trang bị thêm nỏ. May mắn là ai trong ba người cũng chạy nhanh, khoảng cách xa tầm 300 400 mét, cho nên mũi tên không bắn tới. Nếu không, chắc chắn sẽ bị ghim thành nhím.

Mà khoảng cách này, khẩu T-1 vẫn thừa sức bắn chết người. Tầm bắn của khẩu T-1 là 1 dặm (1,6 km).

Chúng lại tụ tập thành một cục như vậy, ngại gì bắn không trúng.

Đoàng!

Thầy đồng đội chết, mấy tên sát nhân đi trước khá sợ hãi. Tuy chúng không sợ chết, nhưng ít nhất cũng phải cho chúng giáp lá cà với kẻ thù. Đằng này tự nhiên đang yên đang lành, lại chết bất đắc kì tử như vậy.

Tốc độ người trước cố gắng chậm hơn người sau để trốn đạn, khiến tốc độ ngày càng giảm.

Mà lúc này từ đằng sau đội hình, đại ca hét lên.

“ Ai giết được bọn chúng ta ban thưởng 100 đồng vàng lẫn gái đẹp. Nhanh cái chân lên cho ta.”

Đám sát nhân này thấy tiền là sáng mắt. Thưởng nóng như vậy, thì liều cái mạng này cũng đáng. Rất nhanh chúng như ân gan hùm mật gấu, gào thét xung trận rất ghê gớm.

Nhưng điều này cũng không làm Hoàng Quốc Việt nao núng. Dù gì, mục đích của hắn chủ yếu là rút cạn sinh lực của địch mà thôi.

Đoàng!

Chạy được một đoạn, khoảng cách đã xa hơn cả 400 mét. Trước mặt là một khu đồi núi nhỏ, lại được phũ nhiều cây cối.

Nếu như lợi dụng địa hình đồi núi này, có thể dễ dàng tẩu thoát mà đám sát nhân không tìm ra tung tích.

Nhưng không, Hoàng Quốc Việt không làm vậy. Phó Đô, Phó Đồng cũng không làm vậy.

Phó Đô, Phó Đồng thì vì cứu người dân trong làng. Còn Hoàng Quốc Việt, cũng muốn cứu người dân trong làng, nhưng còn một lí do khác nữa.

Chính là hồng bao, đang ở trên người tên đại ca của đám sát nhân.

Đoàng!

Hoàng Quốc Việt bắn một viên vào đám sát nhân, sau đó lại từ không gian lấy ra không bao màu đỏ.

Ngay lập tức mở ra, hắn suy nghĩ về quả lựu đạn, nhưng thế quái nào hệ thống chỉ cho một quả lựu đạn mà thôi.

….

Không còn thời gian để mà trách móc nữa, Hoàng Quốc Việt phải chú tâm nhiều hơn vào cuộc chiến.

Đoàng!

Bắn xong, Hoàng Quốc Việt lại nạp đạn, Phó Đô, Phó Đồng cũng cầm chắc nỏ của mình.

Ở vị trí cao hơn tầm 5 mét, là một cái sườn đồi, 3 người Hoàng Quốc Việt có ưu thế hơn rất nhiều.

Cự li tầm 200 mét.

“Bắn.”

Hoàng Quốc Việt giọng đanh thép, nói. Bản thân cũng không quên bóp cò.

Đoàng!

Vút! Vút!

3 tên sát nhân khác nằm xuống. 1 tên chết tại chỗ, 2 tên thì bị trọng thương nặng.

Thấy nỏ bắn tới, đám sát nhân cũng lấy nỏ ra bắn trả.

Vút!

Vút!

Vút!

Mười mấy mũi tên bay ra, nhưng vì địa hình không tốt, con nên mũi tên không tới được vị trí của ba người.

“Mẹ nó.”

Đám sát nhân chửi thề, chúng càng thêm nóng máu.

Một vài tên vứt cây nỏ cầm kiếm xông lên. Số còn lại thì gài tên vào nỏ.

Mà lúc này, nhóm 3 người đã lên đạn xong.

Đoàng!

Vút! Vút!

Lần này Phó Đồng bắn hụt, vì kẻ địch đã thưa thớt hơn rất nhiều khi chỉ có vài tên cầm kiếm về phía trước.

Nhưng 2 tên cầm kiếm bị chết cũng đã là rất tốt rồi.

Chỉ còn 8 tên cầm kiếm đang lao đến mà thôi.

Khoảng cách tầm 150 mét.

Mấy kẻ lắp tên cũng đã lắp xong, chúng bắt đầu xông lên. Rút kinh nghiệm từ sai lầm lần trước, lần này chúng quyết tâm đến gần hơn để mà bắn, dù sao cũng có mấy tấm bia thịt đang đi trước mở đường kia mà.

Đoàng!

Vút, vút.

Lại 2 tên nữa nằm xuống. Không phải vì bắn trượt, mà là do một mũi tên ghim vào vai tên sát nhân, hắn vẫn còn có thể chạy tiếp.

Khoảng cách đã tầm dưới 100 mét. Mà phía trước còn 6 tên cầm kiếm, phía sau còn tận 12, 13 tên cầm nỏ. Bấy giờ chúng nó thể bắn tới, nhưng chúng vẫn chọn đến gần hơn nữa để thêm sự chắc chắn.

Đoàng!

Vút! Vút!

Lần này chỉ có Hoàng bắn trúng. Còn hai anh em họ phó người thì bắn trượt, người bắn trúng tay kẻ địch.

5 tên cầm kiếm. Đang cách tầm 60 mét.

14 tên cầm nỏ đằng sau, cùng với tên mang hồng bao là 15. Đang cách tầm 90 mét

Hoàng Quốc Việt xác định tình hình, mà đạn cũng đã được lắp lên súng. Hắn lấy ra lựu đạn, rút chốt, ném.

Đùng!

Đám sát nhân đằng sau bị vụ nổ bom làm cho chấn động một phen. Vì ném bom không chuẩn cho nên chỉ nổ ở phía trước mặt đám sát nhân phía sau.

Mảnh lựu đạn văng ra, giết chết hoặc tàn phế 6 tên.

Nếu ném xa thêm một chút nữa thôi, rơi vào giữa lòng địch, thì kết quả sẽ giết nhiều người hơn.

Nhưng như thế cũng đã đủ doạ cho đám sát nhân một phen.

Cái mẹ gì đây?

Là thiên lôi đánh xuống hay sao?

Có 2 trong số đó sợ hãi bỏ chạy, nhưng lại không thoát nổi bởi lưỡi đao của tên đại ca. Hắn đã phẫn nộ tột cùng rồi, không giết chết Hoàng Quốc Việt không thôi.

“ Xông lên cho tao, thằng nào chạy tao chém chết mẹ nó.”

Lúc này đám sát nhân mới nhắm mắt mà xông lên.

Vút! Vút!

Đoàng!

3 tên cầm kiếm nằm xuống.

2 tên cầm kiếm còn lại cũng đã áp sát được.

Lúc này Phó Đô, Phó Đồng cũng lấy kiếm ra ứng phó.

“Mẹ mày.” Hai tên sát nhân hét lên như trút ra mọi cơn sợ hãi lẫn phẫn nộ đang bị dồn nén.

Nhưng thế quái nào hai tên có gương mặt chất phác này lại lợi hại đến vậy?

Một chém của hắn va vào kiếm của mình lại khiến kiếm của mình văng ra khỏi tay.

Mình phải làm gì đây?

Nhưng trong lúc hai tên sát nhân đang lúng túng, thì Phó Đô Phó Đồng đã vung chém thứ hai, kết liễu hai người bọn chúng. Xác hai tên xác nhân lăn cù cù xuống sườn đồi.

Tên đại ca cùng 6 tên cầm nỏ khác cũng đã tiếp cận được, khoảng cách 20 mét.

“Mau nằm xuống.” Hoàng Quốc Việt lớn giọng, vội vàng gọi.

Phó Đô, Phó Đồng nghe thấy, nhưng không kịp nữa rồi, mũi tên của đám sát nhân đã bắn ra.

Vút! Vút!

Mũi tên bị ghim trúng tay của Phó Đô, mũi khác lại bắn trúng vai của Phó Đồng, khiến kiếm trên tay họ cầm không vững, phải đổi sang tay kia.

Thế này làm sao mà 1 cân 7 được. Phó Đô Phó Đồng đã gần như mất đi sức chiến đấu rồi.

“Anh Hoàng, anh mau chạy đi.”

Đoàng!

Tiếng súng lấy đi sinh mạng của 1 tên sát nhân, nhưng cũng đồng thời đánh động vào đại não của Hoàng Quốc Việt, khiến hắn ngộ cách ứng phó.

“Sao tôi có thể làm cái việc mất nhân cách đó được.” Hoàng Quốc Việt cười nói.

Lấy trong không gian ra hồng bao màu vàng, hồng bao mở ra nguyên liệu.

Khi Hoàng Quốc Việt mở ra hồng bao, cũng là lúc bột ớt bay tứ tung, mù mịt đầy trời.

Hai tên sát nhân lao lên trước không kịp phản xạ bị dính vào bột ớt, tay ôm mắt gào thét, tay chém về phía trước loạn xạ.

Rất nhanh đã bị Phó Đô Phó Đồng dùng tay trái cầm kiếm đâm thủng bụng.

Còn lại tên đại ca, và 3 tên sát nhân khác, chúng không dám xông lên vì sợ bột ớt dính vào mắt.

Trong khoảng khắc chờ bột ớt rơi xuống đất, khẩu T-1 đã được nạp đạn xong.

Hoàng Quốc Việt giương súng lên, nhắm vào tên đại ca.

Tên đại ca phản xạ nhanh, liền ngay lập tức kéo một tên đàn em bên cạnh làm bia.

Đoàng!

Chỉ còn lại tên đại ca và 2 tên đàn em.

Bột ớt đã lắng xuống, nhưng sau đó lại thêm một hồng bao khác mở ra, bột ớt lại một lần nữa bay tứ tung mù mịt.

“Mẹ mày, thằng hèn, có giỏi thì đánh nhau với ông đây.” Tên đại ca hét rống lên, cũng không quên nấp sau lưng tên đàn em vừa chết lúc nãy.

Hai tên đàn em còn lại cũng tìm xác người mà lấy làm bia chắn đạn.

“Lúc trước cũng có tên mắt chột nói với ta như vậy? Lẽ nào các người là hai anh em? Haha ha.”

Tên đại ca đã tức điên lắm rồi, hắn muốn xông lên phanh thây tên này ngay lập tức. Nhưng lí trí mách bảo hắn phải nhích lên từ từ. Đề phòng thứ vũ khí kia.

Đạn đã cài xong, nhưng vì bia thịt kia nên Hoàng Quốc Việt không bắn.

“Không dám bắn sau? Có giỏi thì bắn nữa đi, ha ha. Mày đợi chết đi.” Đại ca sảng khoái cười nói.

Nhưng Hoàng Quốc Việt không nói gì cả, chỉ nói nhỏ vào tai Phó Đô và Phó Đồng.

Một lúc sau thấy Phó Đô Phó Đồng cầm nỏ chạy tản ra hai bên, tạo thành hình tam giác với Hoàng Quốc Việt bao vây tên đại ca.

“Giờ thì sao hả?” Hoàng Quốc Việt đưa súng lên nhắm nói.

3 tên sát nhân còn lại chỉ biết chụm lưng vào nhau, đưa xác thịt người chết ra đằng trước chống đỡ.

“Mẹ mày, thằng hèn.”

Dằn co một lúc, một tên sát nhân nhanh trí với lấy cái nỏ gần bên, nhưng vừa mới lú ra một chút thôi đã bị Hoàng Quốc Việt nổ súng.

Đoàng!

Tên sát nhân chết ngay tại chỗ.

Thấy Hoàng Quốc Việt đang lắp đạn, tên đại ca liền bật dậy lao thật nhanh đến. Nhưng thế quái nào bột ớt ở đâu lại văng ra.

Cút chém bổ dọc vẫn còn quỹ đạo chém, Hoàng Quốc Việt đưa súng lên đỡ lấy.

Bang!

Tay của Hoàng Quốc Việt như muốn gãy xuống. Hắn lùi về sau mấy bước.

Còn tên đại ca thì chém vung loạn xạ. Tay không ngừng dụi mắt.

“Mẹ mày, tổ tiên nhà mày, sao mày lại hèn đến như vậy.”

Seng! Tiếng đạn đã lắp xong.

“Đây là lời trăn chối của mày sao?”

Đoàng!

Tên đại ca bị đạn bắn xuyên đầu chết ngay tức khắc.

Tên đàn em bây giờ vứt vũ khí vội dập đầu xin tha, mặt khóc lóc kêu gào.

“Đại nhân tha mạng, xin tha mạng. Ta thề làm trâu làm ngựa cho người.”

Chỉ thấy Hoàng Quốc Việt nhếch môi lên cười.

Seng!

Đoàng!

“Mày không xứng.”

….

Hoàng Quốc Việt cúi xuống, lấy hồng bao đang dính ở trước ngực của tên đại ca ra. Mặc dù hồng bao đang ở đó nhưng tên đại ca không hề hay biết. Bởi vì chỉ có Hoàng Quốc Việt thấy được và lấy ra được mà thôi.

Số hồng bao cũng đã sử dụng hết. Đạn cũng chỉ còn 5 viên, Hoàng Quốc Việt hi vọng túi hồng bao này sẽ cho phần quà hấp dẫn.

Mở ra túi hồng bao, hệ thống thông báo vang lên.

[Chúc mừng khí chủ nhận Hồng Bao Tím Nhất Cấp x1]

[Chúc mừng khí chủ nhận Hồng Bao Vàng Nhất Cấp x1]

[Chúc mừng khí chủ nhận Hồng Bao Đỏ Nhất Cấp x1]

Ồ, hoá ra hồng bao còn phân chia cấp bậc. Mấy cái hồng bao ở bãi săn thưởng lần trước chỉ là hồng bao tân thủ thôi sao?

Bạn đang đọc Khói Lửa Bụi Trần sáng tác bởi HiNoAi0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HiNoAi0
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 222

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.