Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiên bình quân, hậu dẹp giặc

Tiểu thuyết gốc · 2752 chữ

Thế Minh không cho cô một tia hy vọng nào, nói thẳng: "Không!"

Hương Giang là một người phụ nữ thông minh, nhìn thấy giọng điệu kiên quyết của Thế Minh, cô biết hôm nay mình không thể trốn thoát, cô thoải mái thành thật trả lời, có lẽ còn một tia hy vọng. Cô nằm dài trên giường, nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt dần thâm trầm, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Em có một người chị gái, tên là Hương Phượng, chị ấy rất xinh đẹp, đẹp như một thiên thần."

Thế Minh kéo ghế ngồi xuống, không hề ngắt lời, lặng lẽ chờ cô nói tiếp.

“Gia đình em sống ở một bản làng miền núi hẻo lánh, không có đường bộ, đường sắt. Ở đó rất lạc hậu và hoàn cảnh gia đình cũng rất nghèo. Nhưng em và chị gái không muốn cả đời sinh sống ở vùng đất cằn cỗi đó. Cả hai chị em đều khao khát cuộc sống nơi thành thị, một miền đất mới xa lạ ấy làm hai chị em phấn khích. Cả hai học hành chăm chỉ, hy vọng một ngày nào đó có thể đỗ đại học và rời xa quê hương. Cuối cùng, hai chị em đã làm được.”

“Nhưng khi đến thành phố, em và chị gái mới nhận ra rằng nơi này không hoàn hảo như tưởng tượng, đây là một xã hội mà con người ta ăn thịt lẫn nhau và chà đạp người khác. Cả hai làm việc cật lực để kiếm tiền, mong báo hiếu cho bố mẹ đang sống ở thôn quê miền núi. Nhưng, bố mẹ không đợi đến ngày đó. Năm 1993, một trận lũ nhấn chìm mọi thứ trong làng, toàn bộ ngôi làng bị ngập lụt, biến mất vĩnh viễn khỏi bản đồ chỉ sau một đêm, không một ai sống sót.”

Nhắc lại quá khứ, Hương Giang cảm động đến tận đáy lòng, như thể toàn bộ tâm trí của cô đều bị bao phủ bởi một bóng tối, đôi mắt thanh tú bị bao trùm bởi một lớp sương mù dày đặc, nước mắt ướt nhèm, hai tay ôm chặt đầu gối, toàn thân run rẩy, trông thật đáng thương.

Vào thời điểm đó, Thế Minh tuy chưa trải qua trận lũ đó nhưng cậu có thể tưởng tượng được sức công kích và bi kịch từ những tin tức từ mọi phía. Kể cả quan chức hay người dân bình thường, con số chết đuối chính thức sẽ nhiều hơn thông tin báo đài rất nhiều. Có nhiều bái báo cho biết, ở một số nơi ở hạ lưu lũ, một cành cây có treo đến hai ba thi thể. Thế Minh lặng lẽ nhìn cô, mím môi nhưng vẫn không nói gì.

Hương Giang lau nước mắt, nói tiếp: “Kể từ đó, chị gái như người mất hồn, vì mất đi chỗ dựa tinh thần, suốt ngày ngơ ngác, luôn tự dằn vặt mình bất hiếu, không sớm đưa cha mẹ thoát nạn. Phải mất trọn một năm liên tiếp hai chị em mới dần trở lại cuộc sống bình thường. Cả hai cũng đã vượt qua được nỗi đau buồn về cái chết của cha mẹ. Ban đầu cứ nghĩ cuộc sống sẽ trở lại bình thường và ngày càng tốt đẹp hơn. Nhưng có một điều vào một ngày nọ, chị gái gặp Trần Bình Thái, con quái vật đội lốt người và trái tim sắt đá này, bề ngoài trông rất lịch lãm nhưng thực chất lại là một kẻ lòng lang dạ sói, thèm muốn vẻ đẹp của chị gái nên dùng mức lương rất cao để dụ chị ấy vào làm cho công ty đen Trường Nghĩa Bang bí mật thành lập. Kết quả là vào một đêm nọ, khi chị gái đang tăng ca, nó đã cưỡng hiếp, nên chị gái không thể chấp nhận được chuyện này,..." Chưa chưa kịp dứt lời thì Hương Giang bật khóc.

Khởi đầu của một bi kịch khác. Thế Minh đứng dậy, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay lặng lẽ đưa cho Hương Giang, hai tay chắp sau lưng đi vòng quanh phòng. Một lúc sau, Hương Giang lau nước mắt, ngừng khóc: "Chị gái là người thân duy nhất của em. Từ ngày chị ấy tự sát, em quyết định sẽ trả thù, bất kể dùng thủ đoạn gì.”

“Em đã làm việc chăm chỉ kiếm tiền, cuối cùng đã xây dựng được một khách sạn cho bản thân bằng chính khối óc của mình, nhưng so với băng nhóm Trường Nghĩa của Trần Bình Thái, mọi thứ em có đều không đáng kể. Trước khi gặp anh, em cứ nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ giải quyết được nó, thực hiện ước nguyệt của bản thân.”

“Cho nên,” Thế Minh nói, “Em cố ý dẫn tôi đến sòng bạc mô tô chợ đen đó, em biết con trai của Trần Bình Thái cũng dâm đãng như cha nó, nhất định sẽ hứng thú với em, và tôi nhất định sẽ giúp em giải vây. Em cũng biết Trần Bình Thái hết mực cưng chiều đứa con trai quý tử, một khi anh đánh, Trần Bình Thái nhất định sẽ tới báo thù, bằng cách này, không còn nghi ngờ gì, Trường Nghĩa Bang sẽ khiêu khích Bắc Đạo Môn. Vả lại, Bắc Đạo Môn mạnh hơn rất nhiều. Ngày trả thù của em sắp đến gần rồi. Đúng vậy không?!”

"Ừ!" Hương Giang gật đầu, Thế Minh quá thông minh, cậu ta đều đoán được những toan tính trong lòng cô, cách đối phó tốt nhất với người này là nói ra sự thật. Cô xấu hổ ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: "Anh Minh, anh có thể tha thứ cho em được không?"

Phải thừa nhận rằng nước mắt của mỹ nữ quả thực có sức sát thương lớn đối với đàn ông, Thế Minh nhất thời cảm thấy mềm lòng, nhưng cậu nhanh chóng khống chế cảm xúc, một mực lắc đầu, nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Tôi rất ghét người khác lừa dối bản thân. Cho dù vì lí do gì đi nữa, tôi cũng không thể tha thứ cho em.”

Nói xong, cậu bước ra ngoài, trước khi đi ra ngoài còn quay lại nói: “Vốn dĩ nên bắt em phải trả giá, nhưng dù sao tôi ở chỗ của em, tôi nợ em, cho nên lần này tôi đành chịu, nếu em dám lừa dối, lợi dụng tôi lần nữa. Vậy thì phương pháp trừng phạt của tôi không phải là thứ mà em có thể chịu được. Nhân tiện, tôi nói được làm được, đừng coi thường lời nói của tôi!”

Thế Minh đóng sầm cửa rời đi. Hương Giang nhìn cánh cửa đóng lại hồi lâu, có lẽ cô nhớ lại nỗi buồn bị mất người thân, có thể cô bị lời nói tàn nhẫn của Thế Mình đánh trúng, hoặc có lẽ Thế Minh đã nhắm mắt làm ngơ trước những giọt nước mắt của cô nên cô thấy tủi nhục, cô nằm dài trên giường khóc lớn tiếng. Kỳ thực Thế Minh sau khi bước ra không lập tức rời đi, mà là lặng yên đứng ngoài cửa một lúc, nghe thấy tiếng khóc trong phòng, cậu thở dài.

Cuộc sống của phụ nữ dễ dàng hơn đàn ông rất nhiều, khi phụ nữ gặp chuyện không vui, có thể trút giận bằng nước mắt, thậm chí còn khiến người khác thương hại, còn đàn ông thì sao? Dù có đau khổ cũng chỉ đành nhuốt nước mắt cũng chảy ngược vào tim, dù có tổn thương đến đâu, cũng chỉ có thể tìm một góc cô đơn, tự mình gặm nhấm và chữa lành vết thương. Bởi vì phụ nữ tô điểm thế giới thêm lãng mạn còn đàn ông mới là người chống đỡ thế giới. Trần Bình Thái! Thế Minh thầm niệm ba chữ này trong lòng, một kẻ ép buộc phụ nữ thậm chí còn cưỡng hiếp phụ nữ là một trong những người mà anh ghét nhất, vốn dĩ cậu có ý định loại bỏ Trần Bình Thái, sau khi nghe Hương Giang nói, quyết tâm này càng trở nên mạnh mẽ.

Trước khi đối phó với Vũ Việt Hùng, Trần Bình Thái phải bị giết trước để tránh rắc rối về sau. Cậu thầm hạ quyết tâm, nghĩ đến mục tiêu, cậu thấy nhẹ nhõm, kiệt sức, từ vai đến cổ tay đau dữ dội, chân tê cứng vì cú đá dữ dội vừa rồi, Thế Minh đi khập khiễng, nhưng cậu vẫn không quên cúi đầu, chửi rủa: "Trần Văn Bình chết tiệt!"

Khách sạn Hoa Tươi bị hư hại nghiêm trọng nên Thế Minh đã đầu tư và sửa sang lại toàn bộ, nhờ sự rộng lượng trong đầu tư, và lối hăm dọa của Long và những người khác, chỉ trong vòng ba ngày, toàn bộ khách sạn đã có một diện mạo hoàn toàn mới. Sau khi cải tạo, khách sạn càng trở nên duyên dáng và sang trọng hơn trước mà không mất đi sự yên bình, trang nhã vốn có.

Sau khi thành thật giãi bày với Thế Minh, Hương Giang không dám ra ngoài gặp những người ở Bắc Đạo Môn trong hai ngày liên tiếp, rồi cô phát hiện ra không ai có thái độ khác biệt với mình, cô nhận ra rằng Thế Minh chưa nói cho ai biết về chuyện cô lợi dụng Bắc Đạo Môn để đối phó với Trường Nghĩa Bang. Trong lòng cô biết ơn vô hạn, giờ đây cô ôm ấp hy vọng trả thù, cô đã âm thầm quyết định rằng chỉ cần Thế Minh có thể giết Trần Bình Thái trả thù cho chị gái mình, cô sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, kể cả mạng sống bản thân.

Trong vòng ba ngày, không dưới 200 quân tinh nhuệ từ Bắc Môn tiến vào HA, số người tăng vọt khiến Thế Minh vốn đã chật hẹp về không gian lại càng thêm chật chội. Trong khách sạn vốn có hơn một trăm người ở, hiện tại lại có thêm hai trăm người nữa. Chưa kể đồ ăn và chỗ ở của họ, riêng chi phí sinh hoạt đã mất một khối tiền. Thế Minh chờ đợi đối thủ sơ hở lộ điểm yếu để ngấm ngầm quyết định tấn công Trường Nghĩa Bang. Cậu định đánh bại chúng chỉ trong một lần tấn công và thay thế lãnh thổ mà họ chiếm giữ, điều này không chỉ giải quyết nhu cầu trước mắt mà còn giải quyết một mớ rắc rối nghiêm trọng, vì vậy tại sao không?! Đây là kế hoạch vốn có của cậu, nhưng mọi chuyện không thể lường trước được. Vì cuộc đời là một trò chơi, lẽ thường là sẽ xảy ra những chuyện không ai có thể nghĩ tới. Các thành viên của Máu Lạnh vô tình phát hiện ra tung tích của đội hồn, điều này chắc chắn không phải là điềm lành. Bỗng chốc, Bắc Đạo Môn vốn có thái độ lạc quan bỗng trở nên kém lạc quan hơn.

Tầng hai của Thiên Ý Bar.

"Đội Hồn?" Thế Mình nghe được hai chữ này, cả người lập tức lạnh đi, không biết có phải là ảo giác hay không, nhiệt độ trong phòng cũng giảm xuống 2-3 độ, một lúc sau mới nói tiếp, cậu cười lớn: “Không ngờ Đội Hồn vẫn chưa bỏ cuộc.”

Vẻ ngoài của Trung Vương kém thoải mái hơn nhiều so với Thế Minh, anh cau mày nói: "Anh Minh, các thành viên của đội hồn được phát hiện ở HA lần này đều khác biệt hoàn toàn với những người chúng ta quen lúc trước."

“Ờ?" Thế Minh bắt đầu có hứng thú, cười hỏi: "Tại sao lại khác?"

Trung Vương trịnh trọng nói: “Các huynh đệ phía dưới tình cờ biết được đội hồn nhờ một thằng em đi siêu thị gần đây mua một số đồ dùng vô tình nhìn thấy một chữ hồn xăm trên cổ tay. May mắn là thằng em này đã từng gặp những người thuộc đội hồn trước đó và không xa lạ gì với hình xăm ấy. Vốn dĩ muốn bắt và tra hỏi, nhưng lại..."

"Nhưng lại không bắt được!" Thế Mình tiếp tục nói.

Trung Vương có chút khó chịu gật đầu: “Không những không bắt được, mà bản thân cũng bị trọng thương. Nếu không có các anh em khác đến cứu, chưa chắc đã cứu được mạng sống của người anh em đấy!”

Thế Minh sửng sốt, điều này nằm ngoài dự đoán của anh, anh biết hiệu quả chiến đấu cá nhân của Máu Lạnh, nếu chỉ chiến đấu một mình, anh chắc chắn là một cao thủ, năm sáu người hoàn toàn không thể đến gần. Tuy nhiên, cậu cũng từng tiếp xúc qua với đội Hồn, cảm thấy thực lực khá tốt, nhưng so với Máu Lạnh, thì còn cách xa.

“Người anh em ấy bị thương ở đâu?”

Trung Vương nói: “Hai cánh tay, ba xương sườn đều bị gãy, người thuộc đội hồn rất ghê gớm, từ đầu đến cuối chưa lộ diện khuôn mặt.”

"Hả?" Thế Minh nghe xong nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc, nheo mắt lại: "Việc này thực sự cần phải xem xét nghiêm túc. Để An Quốc điều tra xem có bao nhiêu người và chúng đang ở đâu?"

Trung Vương nói: “Anh Minh, em cũng đã cùng An Quốc thảo luận, nhưng anh ấy cũng không dò hỏi được gì, chỉ nói, những người trong đội hồn hẳn là cách chúng ta không xa. Còn về phần có bao nhiêu người, anh ấy không thể tìm ra. Lần này tung tích của bên kia quá bí mật.”

Ngay cả An Quốc cũng không phát hiện được, xem ra người được đội hồn phái tới lần này quả thực không tầm thường. Thế Minh chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi tới đi lui trong phòng.

Trung Vương thấp giọng đề nghị: “Anh Minh, nếu như đội Hồn đột nhiên xuất hiện ngay gần chúng ta, nhất định là có ý đồ gì đó. So với bọn họ, Trường Nghĩa Bang không đe doạ quá nhiều đến chúng ta, hay là ta ưu tiên tiêu diệt nhóm đội hồn trước."

Thế Minh bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu mới ung dung nói: "Tiên bình quân, hậu dẹp giặc!"

Câu nói rất rõ ràng. Trung Vương còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Thế Minh giơ tay chặn lại, bình tĩnh nói: “Trường Nghĩa Bang xem ra không mạnh, nhưng lại ở phía nam, ở đằng sau chúng ta. Đừng sớm diệt trừ nó, e rằng lại ta có sơ suất gì. Vả lại, băng đảng Đội Hồn dù có mạnh đến đâu thì vẫn là băng đảng ngoại quốc. Chính phủ coi chúng nó như bọn bọ cạp độc, thậm chí Vũ Việt Hùng muốn diệt trừ, còn chẳng dám trắng trợn công kích. Cùng lắm có thể ám sát, cái này không có gì đáng lo ngại."

"Nhưng…" Trung Vương nắm chặt nắm đấm, có chút lo lắng nói: "Sự hiện diện của đội hồn dù sao cũng là một mối đe dọa tiềm tàng lớn đối với chúng ta. Hơn nữa, người bọn họ cử đến lần này thân thủ cừ cội, nếu như bọn họ bắt được chúng ta, ám sát chúng ta, anh Minh, em sợ… ”

Thế Minh lông mày giật giật, sau đó ngẩng đầu cười lớn, vỗ vỗ Trung Vương vai: "Anh còn không sợ, em lo cái gì?!"

Những gì Thế Minh đã quyết định không dễ thay đổi. Đối với đội Hồn tất nhiên là có một mối hận thù không đội trời chung, nhưng chỉ là bắt mấy tên binh lính cùng tướng lĩnh để hù dọa chắc chắn không phải là điều cậu muốn, với đội Hồn hoặc là nước sông không đụng nước giếng, hoặc là phải tận tay giết chết bọn họ. Giờ đây, với việc mở rộng quân số, cậu phải tăng cường chuẩn bị giáng một đòn chí mạng vào Trường Nghĩa Bàng trước khi có thể tập trung đào bới tiêu diệt đội hồn.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.