Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phản kích

Tiểu thuyết gốc · 2550 chữ

Châu Đình ban đầu không nhận ra hành vi bất thường này, đứng trước đầu xe lớn tiếng ra lệnh cấp dưới rút lui. Anh ta vô tình liếc nhìn người đàn ông đang tiến đến gần, thấy hắn ta đang đi chậm nên vội vàng nói: "Mày còn định làm gì? Nhanh lên xe!"

Mồ hôi chảy dài trên mặt người đàn ông, hắn muốn nhanh, nhưng khẩu súng phía sau không cho phép, giả bộ như không nghe thấy gì, tiếp tục bước đi từng bước về phía Châu Đình. Châu Đình rất nhanh nhạy, thấy vẻ mặt không tự nhiên, động tác cứng ngắc, hắn lập tức phản ứng lại, không suy nghĩ, giơ tay lên bắn.

Hắn bắn vào là bụng trái của người đàn ông chứ không phải bộ phận trọng yếu, dù vậy người đàn ông vẫn hét lên đau đớn và ngã xuống. Thế Minh thoắt cái cúi người, cổ tay luồn dưới háng người đàn ông hướng về phía Châu Đình và bóp cò.

Cậu nắm chặt các ngón tay không buông ra, “Pằng, pằng, pằng…” Khẩu súng lục tự động bắn liên tục, giống như súng tiểu liên. Bắn hết đạn trong một hơi.

Điểm yếu lớn nhất của Thế Minh có lẽ là tài thiện xạ, dù ở khoảng cách chưa đến mười mét, gần hai mươi viên đạn mà không trúng đích, chỉ sót lại vài cái lỗ trên quần áo Châu Đình, khiến hắn ta phải co rúm người lại, không dám nói thêm gì nữa, nhảy lên xe, nhấn ga rồi bỏ chạy. Hắn vừa rời đi, những người đàn em Nam Đạo Môn phía dưới mất tinh thần chiến đấu, đánh không được, trốn cũng không xong, cuối cùng chỉ đơn giản vứt súng và đầu hàng.

Long và những người khác sau đó lao tới đá vào người đàn ông đang đầu hàng khiến hắn hú hét lên. Long bước đến chỗ Thế Minh, kiểm tra lại, thấy cậu không sao, hít một hơi thật sâu nói: "Minh, sao lại bốc đồng như vậy? Chú làm anh sợ chết khiếp."

Thế Minh tiếc nuối nhìn khẩu súng trong tay, súng này khá tốt, đáng tiếc lại rơi vào tay một người không biết dùng súng. Cậu cười: “Nếu lâu không vận động, cơ thể sẽ yếu đi.”

Trung Vương bước tới, liếc nhìn những người đầu hàng, và hỏi: "Anh Minh, chúng ta nên làm gì?"

Thế Minh cúi đầu suy nghĩ một lát, phủi vết bẩn trên người, xoay người đi về phía xe, trước khi đóng cửa lại bình tĩnh nói: “Chúng ta không có thời gian và nhân lực để xử lý chúng nó."

Long và Trung Vương ngay lập tức hiểu ý. Cả hai rút con dao từ bên hông ra. Huệ Mẫn cau mày nói: "Anh Minh, giết bọn họ đi. Nếu cảnh sát tìm thấy, chúng ta cũng không dễ gì giải thích."

Thế Minh không quay đầu lại nói: "Giết một người cũng là giết, giết mười người cũng là giết. Đã có người chết, chúng ta cũng không cần bận tâm là giết mấy người nữa!"

Nói xong, cậu đóng cửa xe lại, nói với Phạm Cường đang lái xe: "Đi đến nhà máy!"

Khi chiếc xe lao đi, phía sau vang lên một tiếng hét kinh hoàng. Thường mà nói, công việc dọn dẹp đều do Trung Vương thực hiện. Tuy rằng anh không nguyện ý làm công việc này, nhưng theo Long nói: Trung Vương giỏi hơn!

“Phải cho Vũ Việt Hùng xem thế nào là lễ độ.” Thế Minh đứng trong xe, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay màu đen, cẩn thận trải ra, buộc dưới mũi. Thấy vậy, Phạm Cường và Đông Thắng trong xe đều bật cười, đúng vậy, có Thế Minh ở đây, bọn họ tựa hồ chưa biết sợ ai cả.

Chiếc xe lao về phía trước, khi đến gần nhà máy, bên trong nghe thấy tiếng hét gào xé, ngọn lửa nhuộm đỏ màn đêm. Thế Minh ném khẩu súng lục của mình và rút ra một con dao lạnh bức người từ dưới nách. Dao và súng không thể tách rời trên cơ thể, cho dù có ngất xỉu nhập viện thì hai thứ này vẫn giấu dưới lớp quần áo. Trên đấu trường, vũ khí là mạng sống. Giữa dao và súng, Thế Minh thích dao hơn. Suy cho cùng, đạn dược dù sao cũng có hạn, nhưng dao thì gần như không giới hạn.

Trước cửa nhà máy có mấy chiếc ô tô dừng lại, đồng thời cửa mở, Thế Minh và những người khác đeo khăn tay màu đen che miệng bước ra. Trước cửa Đạo Môn có người đứng canh, lúc đầu nhìn thấy một đoàn xe từ xa đi tới, họ hơi lo lắng, nhìn kỹ lại thì phát hiện là xe của bên mình, tưởng là Châu Đình đang tới. Khi xe dừng lại, có bốn năm người bước ra chào đón nhưng ngay giây sau họ rất sốc khi thấy người bước xuống xe.

"Bọn anh là..." Họ nhìn thấy toàn là những khuôn mặt xa lạ, không nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Đột nhiên một quả cầu sương mù đen bay đến, họ hoảng sợ rút lui, sương mù rơi ngang qua mặt đất, mấy người nhìn xuống thì thấy đó là một tấm thẻ đen, một người tò mò cầm lên xem xét kỹ hơn. Trên tấm thẻ đen có một dòng chữ lớn màu đỏ như máu, người đàn ông kinh ngạc đọc: "Tử?"

"Mày nói đúng!" Một ánh bạc lóe lên, chỉ trong nháy mắt, cổ họng hắn đã bị xẻ làm đôi.

“Bụp!” Khi hắn ngã xuống đất, Thế Minh vung kiếm về phía trước, thân thể như mũi tên bắn lướt qua, ánh kiếm lấp lánh quét qua cơ thể mấy người xung quanh như màu thủy ngân rỉ xuống đất.

"Haiz!" Mọi người trong Nam Đạo Môn đều lùi lại, sau khi đứng vững, cảm thấy lồng ngực nóng bừng, cúi đầu xuống mới nhận thấy ngực bị chém một vết hơn một trượng, máu nhuộm đỏ một vùng, quần áo trắng nhuộm màu đỏ rực. Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, phía sau Thế Minh đã có một nhóm người di chuyển đến.

Con dao của Long giống hệt con dao rựa trong tay Thế Minh, nhưng trong tay lại biến thành một thứ cứng mạnh mà không thể ngăn cản. Con dao rựa dường như được thiết kế riêng cho những người như cậu.

Miệng thép cứng và lưỡi dao sắc bén, con dao bị cắt làm đôi. Thế Minh dùng dao chém nhiều nhát, sau đó Long xông tới giết, đột nhiên có người ngã, lăn dưới đất la hét. Phạm Cường và Đông Thắng đi theo đằng sau Thế Minh, không rời nửa bước vì sợ cậu bị lạc.

Nguyễn Hoàng An nhìn thấy đệ tử từ Nam Đạo phái đều là tiểu binh, anh không thèm để tâm, thanh kiếm nước S trong tay thậm chí còn chưa được rút ra khỏi vỏ, có người lao tới, chỉ nghiêng nhẹ thân thể, sau đó đánh bất tỉnh bằng một đòn. Anh là người ra đòn gọn gàng nhất, lao thẳng vào mà không dính lấy một giọt sao máu nào, rất tao nhã và phóng khoáng.

Thế Minh dẫn đầu quân giết người, người cậu ta đang tìm kiếm chính là Vũ Việt Hùng. Càng đi sâu bên trong nhà máy, càng có nhiều người chờ đợi, nhìn xung quanh, là một màu trắng toát, toàn bộ là người của Đạo Môn.

Đã lâu lắm rồi cậu mới có cuộc chiến đấu vui vẻ đến mức này, ngay cả Thế Minh cũng không thể nhớ được là bao lâu. Cậu cởi quần áo, tinh thần chiến đấu dâng lên đến đỉnh điểm, cho dù trước mặt là voi là hổ , cậu vẫn tự tin mình có thể giết chết chỉ bằng một dao. Một tiếng hét lớn, Thế Minh xoay người, bay ngang ra ngoài, bốn năm con dao chém xung quanh, va chạm vào nơi Thế Minh đứng, phát ra âm thanh chói tai. Cậu tiếp tục di chuyển, đi vòng ra phía sau một người và đâm thật mạnh.

“A…” Toàn bộ mũi dao ba tấc đâm vào sau tim người đàn ông, máu nóng bắn ra từ rãnh máu trên lưỡi kiếm. Thế Minh không dừng lại, cậu hung hăng rút kiếm, nhanh chóng cúi người xuống, gần như cùng lúc đó, lại có ba thanh đao từ phía sau lao tới.

Hắn vén tay áo lên, cuộn dao của đối phương vào một chỗ, vặn mạnh, ba người đau đớn, dao rơi xuống đất, Thế Minh vung một cánh tay, ánh sáng vàng tỏa ra, ba người cảm thấy ớn lạnh trên cổ họ, và khắp cơ thể. Sức lực của cậu phút chốc cạn đi, ngã rầm xuống. Thế Minh không thèm nhìn máu trên con dao vàng trong tay, tiếp tục tiến về phía trước.

Khi họ đến gần tòa nhà bên trong nhà máy, những người Nam Đạo đã tập trung đông đủ. Xung quanh tòa nhà có lớp trong và lớp ngoài người nối người xen kẽ, không biết tổng cộng có bao nhiêu người, thi thoảng có một số người đang dốc hết lực đổ xăng vào bên trong, dọa đốt thành tro.

Ở phía xa, Thế Minh nhận thấy một người đàn ông to khỏe, cường tráng đeo kính râm, hét lớn, khoa tay múa chân giữa đám đông, thỉnh thoảng ra lệnh đổ thêm xăng.

Cố lên! Thế Minh thầm gật đầu, không tìm thấy Vũ Việt Hùng, thì trút giận tạm lên anh chàng đeo kính râm này vậy!

Thế Minh hét lớn, thu hút sự chú ý của Long và những người khác, cậu chỉ vào người đàn ông to lớn, dùng ngón tay gãi cổ và hét lên: "Giết!"

Thế Minh và Long và những người khác không biết người đàn ông này, nhưng Nguyễn Hoàng An đã nghe qua về danh tiếng. Nam Đạo Môn biết rõ những người có tài ở Bắc Đạo Môn, tương tự như vậy, người ở Bắc Đạo Môn cũng quen thuộc với những cán bộ chủ chốt ở Nam Đạo Môn.

Nguyễn Hoàng An chỉ chớp mắt, trong đầu lập tức hiện lên một người, Cao Phương Thường, một trong tám vị thiên vương của Nam Đạo phái, biệt danh “Mắt chột". Anh lén nhảy phắt lên, đồng thời vung con dao Việt Nam trong tay, bao kiếm bay ra, đập vào mặt một đệ tử Nam Đạo Môn đang lao đến, máu đột nhiên phun ra, ngã xuống mặt đất, hắn che mặt rồi lăn mấy vòng trên đất.

Nguyễn Hoàng An lãnh đạm liếc một cái, nhún nhún vai, âm thầm lẩm bẩm: "Mày thật đúng là xui xẻo!" Nói hắn ta xui xẻo chẳng bằng khen hắn may mắn, nếu hắn lao tới giết thì chắc chắn mất mạng. Nguyễn Hoàng An luôn là một người xảo quyệt và độc ác, ít khi để lại đường sống. Anh cầm một con dao Việt Nam dài ba thước rưỡi lao thẳng về phía Cao Phương Thường, không quay đầu lại mà hét lên: "Anh Minh, giao hắn cho em!"

“Định muốn cướp công giật gió gì?” Long đá người trước mặt, trộm liếc nhìn bóng lưng. Tuy rằng anh không thích sự kiêu ngạo của Nguyễn Hoàng An, nhưng cũng phải khâm phục lòng dũng cảm của người này, quả thực phi thường. Một mình giết chết trung tâm của địch và tướng của đối phương, e rằng chỉ có người gan dạ như Nguyễn Hoàng An mới có thể làm được. Long lo Nguyễn Hoàng An sẽ thua thiệt nên đi sát theo sau không nói một lời. Đúng là hoạn nạn sinh anh hùng, sinh tử tri nhân nghĩa.

Nhìn thấy Nguyễn Hoàng An và Long lần lượt giết mắt chột, Thế Minh cũng muốn tiến lên, nhưng vừa bước đã bị trúng ba nhát chém. Cậu trượt dài, giống như một con cá chạch trôi ra ngoài, hung hăng vung tay lên, ánh sáng vàng đột nhiên xuất hiện, giống như sao băng, vòng qua cổ một người, đâm vào cổ họng người bên cạnh.

Cánh tay Thế Minh run lên, thu hồi găm vàng, nhìn hai người, một người có lỗ thủng ở cổ họng, một người có vết máu trên cổ, máu chảy, cậu dần mất sức. Người còn lại sửng sốt, hắn còn chưa kịp thu đao lại, Thế Minh đã lao về phía hắn. Hai người mặt đối mặt, khoảng cách giữa họ không đến năm tấc, có thể nghe rõ hơi thở của đối phương.

Người đàn ông run lên vì phấn khích, nhanh chóng cất dao và đâm vào tim Thế Minh. Thế Minh cực kỳ xảo quyệt, chỉ cần nhìn vào mắt đối phương là biết hắn sẽ làm gì, nhanh chóng xoay người từ trước mặt vòng về sau lưng hắn. Thế Minh mất hút, người đàn ông dùng dao đâm Thế Minh mà lực quá mạnh, không giữ lại được, một nửa lưỡi dao tự đâm thẳng vào bụng dưới của mình.

“A!” Một tiếng kêu thảm thiết, người đàn ông nằm ngửa ôm con dao đâm vào bụng mà chết. Thế Minh cười hiểm, vừa định quay người lại thì trước mặt đã có hơn 20 người, đao và gậy giơ lên, mắt mở to như muốn xé xác cậu thành từng mảnh và nuốt chửng.

"Ha ha!" Thế Minh ngửa lưng cười lớn, đối mặt với hai mươi mấy người đàn ông mà không chút sợ hãi.

Hơn hai mươi đệ tử Nam Đạo Môn vây quanh, kìm kẹp cậu ở giữa, âm thầm kinh hãi khi nhìn thấy ba thi thể trên mặt đất còn chưa kịp nguội, nhìn Thế Minh lần nữa, mặt cậu loang lổ vết máu, hai mắt cũng đỏ lòm như máu. Trong đêm tối, dường như có thứ gì đó đang phát ra ánh sáng đỏ.

"Còn chờ cái gì?" Thế Minh lắc lắc con dao rựa trong tay, khóe miệng mỉm cười.

"Giết!" Lời nói của cậu khiến mọi người tức giận, trong phút chốc, năm người đàn ông cầm năm con dao từ các góc độ khác nhau xông tới giết Thế Minh. Cười lạnh, Thế Minh bỗng nhiên cảm thấy kiêu ngạo. Với kinh nghiệm trước đó, cậu tự tin vào thế chân của mình. Thân dưới không hề nhúc nhích, nhưng thân trên khẽ lắc lư, con dao thứ nhất đâm xuyên qua nách, người cầm con dao hơi giật mình, thấy rõ con dao của mình sắp đâm vào lưng đối phương sao giờ lại là đâm vào nách?

Trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thế Minh đã khép tay lại và kẹp chặt thanh kiếm của người đàn ông. Sau đó cậu không quay đầu lại mà vung tay về phía sau chém người đàn ông với một tiếng rít con dao còn nghe thấy cả tiếng gió vù vù.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.