Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Câu cá, cá lật thuyền

Tiểu thuyết gốc · 2705 chữ

Hai ngày sau, Nam Đạo có náo loạn nhưng vẫn không xuất quân. Cán bộ Bắc Đạo ăn ngủ không yên, Nguyễn Hoàng An và Huệ Mẫn bàn bạc với nhau, hồi sau vẫn phải nói với Thế Minh, cứ tiếp tục chờ đợi như này không phải cách hay.

Gặp Thế Minh, hai người nói ra một thôi một hồi. Thế Minh cười nói: "Tiêu Bàng sẽ tới, dù sớm hay muộn thì nó kiểu gì cũng sẽ đến."

Nguyễn Hoàng An thấy kỳ lạ, hỏi: “Anh Minh, sao anh có thể chắc chắn là Tiêu Bàng sẽ tới?”

Thế Minh châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu: “Nó có tính cẩn thận, vả lại việc Văn Nông bị bắt lần này cũng không liên quan trực tiếp đến nó, nhưng thằng Nông là người dưới mũi nó, dẫn ra hai trăm người tới tấn công ta. Nếu bảo thằng Bàng không biết tí tin tức gì thằng Hùng sẽ nghĩ thế nào? Bọn đàn em sẽ nghĩ thế nào? Nếu Văn Nông xảy ra chuyện gì, Tiêu Bàng vẫn phải gánh chịu mọi trách nhiệm. Nếu nó muốn giảm tội buộc phải cứu Văn Nông. Thế nên là, kiểu gì thằng Bàng cũng sẽ tới.”

Nguyễn Hoàng An gãi đầu gãi tai nói: "Nhưng... Nhưng nó vì cái lí do con khỉ gì mà giờ không có động tĩnh gì? Thằng Nông đã bị chúng ta bắt ba ngày rồi anh ạ.”

Thế Minh lắc đầu: "Anh cũng không phải thần, anh cũng người trần mắt thịt như mày. Anh biết làm sao thằng Bàng nó định giở trò gì."

Đang nói chuyện, điện thoại của cậu vang lên, cầm lên, Thế Minh trầm ngâm: "Có chuyện gì?"

Một lúc sau, cậu mới nhẹ giọng nói: “Chặn mọi nguồn tin, chuyện này không được để lộ ra ngoài!”

Cậu cúp điện thoại, nhìn thấy Nguyễn Hoàng An và Huệ Mẫn ánh mắt đều hỏi chấm, liền chậm rãi nói: “Là anh Lỗi gọi, Văn Nông chết rồi.”

“Cái gì?” Nguyễn Hoàng An vội vàng hỏi: “Sao nó chết?”

Thế Minh ôm trán: “Vết thương của nó khá nghiêm trọng, chúng ta lại không đưa nó đến bệnh viện cấp cứu, mất quá nhiều máu, tâm trạng hoảng loạn, nóng nảy. Sau khi bị bắt, nó luôn miệng chửi bới, làm mấy thằng lính canh tức quá, đá một phát chết tươi rồi.”

Nguyễn Hoàng An nghe xong không biết nên khóc hay cười. Mang danh là một vị thiên vương như Văn Nông lại bị một tên binh sĩ vô danh đá chết. Cậu bất đắc dĩ: “Chết thì cũng đã chết rồi. Để nó sống cũng là một mầm họa, em chỉ sợ Tiêu Bàng…”

Thế Minh xua tay nói: “Anh đã nói với anh Lỗi, chuyện này sẽ không bao giờ để lộ ra ngoài, huống chi là truyền đến Nam Đạo Môn. Haha, chúng ta, bây giờ, chỉ cần chờ Tiêu Bàng vượt hoạn nạn để cứu một thi thể khô khốc!”

Tuệ Mẫn trầm mặc hồi lâu, cô bỗng nhiên thốt lên: “Lần này đội Hồn đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ Tiêu Bàng cũng biết tin.”

Thế Minh và Nguyễn Hoàng An đều chững lại. Nguyễn Hoàng An hỏi: “Nếu nó biết thì đã sao?”

Huệ Mẫn liếc nhìn anh ta và nói: "Tiêu Bàng không phải Hùng, nó cũng không có để tâm quá nhiều. Tôi đoán những ngày gần đây rất có thể đã liên lạc và hợp lực với đội Hồn.”

Thế Minh đập hụt mấy nhịp, gật đầu: “Huệ Mẫn nói không phải là vô căn cứ, nếu hai bên liên lạc với nhau thật thì sự việc sẽ rắc rối to.”

Buổi tối, Nam Đạo Môn cuối cùng điều động xuất quân, hơn một ngàn người tiến vào nội thành, dọc đường không có ai cản trở, thuận lợi lái xe tiến vào thành phố ĐN. Bốn người đắc lực Bắc Đạo lần này rất nghe lời, canh giữ cẩn trọng dọc đường. Chăm chú không nhúc nhích động quân nhìn Tiêu Bàng dẫn người tiến vào thành phố.

Mật báo lập tức truyền tin cho Thế Minh, cậu nghe xong cười ra tiếng, chắc Tiêu Bàng lo quá hoá giận, không nhịn nổi. Chỉ muộn hơn dự kiến của Thế Minh đúng ​​hai ngày.

Nhưng Tiêu Bàng không hề lãng phí hai ngày, hắn làm rất nhiều việc, trong đó bao gồm việc liên lạc với Đội Hồn.

“Nam Đạo đã tiến vào thành phố.”

“Nam Đạo đã tiến vào vùng ngoại ô phía Bắc!”

“Nam Đạo đang tiến về Sơn trang Đức Đạo.”

Các cuộc gọi tình báo lần lượt truyền đến điện thoại của Thế Minh. Vị trí của Tiêu Bàng đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu. Thế Minh ngồi thư thái trong căn cứ, mỉm cười lắng nghe, Trung Vương và Nguyễn Hoàng An đứng ở hai bên trái phải.

Cậu quyết tâm: “Tiêu Bàng chỉ phái một ngàn người, sao có thể ngăn cản được đòn tấn công kép của anh Lỗi và Huệ Mẫn? Giờ Bàng có mọc thêm cánh cũng khó mà bay được.”

Chẳng bao lâu sau, một tin tức khác lại đến, hai bên đã bắt đầu giao chiến giáp lá cà. Thế Minh vui mừng ra mặt, cậu cầm chiếc áo khoác chuẩn bị đi xuống tầng.

Ba người họ đi xuống sảnh tầng một, nơi có hơn chục chàng thanh niên đang ngồi. Nhìn thấy bọn họ bước đến, họ vội vàng đứng dậy, một trong số đó bước tới: "Anh Minh, cần xe không anh?"

Thế Minh gật đầu nói: “Ra ngoài hít thở tí không khí đi!”

"Vâng!" Người đàn ông đồng ý rồi nhanh chóng bước ra ngoài lấy xe.

Thế Minh đứng ở đó chờ xe, một lúc lâu sau, chiếc xe chậm rãi đi về phía trước mặt. Nguyễn Hoàng An lẩm bẩm: "Thằng này ăn phải bả hay sao mà đi chậm như rùa. Anh Minh, mình định đi đâu?"

Thế Minh nghe vậy bỗng cảnh giác, quay người, xua tay và hét lên: "Không ổn, mọi người cẩn thận."

Mọi người nghe vậy đều không kịp phản ứng, có hơi bối rối vì không rõ lí do. Khoảnh khắc cửa sổ ô tô hé mở, Thế Minh phản ứng rất nhanh, cậu hét lên: "Có sát thủ." Sau đó cúi người xuống và nhảy vào tòa nhà, khiến Nguyễn Hoàng An giật thót tim, nhanh chóng lao đi. Đúng lúc này, trên cửa biệt thự lại có thêm vài lỗ, đạn găm vào tường, mảnh vụn bay tung toé khắp nơi.

Những người trong đại sảnh đều là những cựu chiến binh dày dặn kinh nghiệm, Thế Minh chưa kịp nói, họ đã tìm chỗ trú ẩn.

Trung Vương dẫn Thế Minh và Nguyễn Hoàng An trốn vào một góc, hỏi: “Có bao nhiêu người?”

Thế Minh lau mồ hôi trên mặt, trả lời vội: "Không biết."

Trung Vương ngó đầu, vừa hay nhìn thấy dưới chân có một lỗ đạn, đưa tay sờ vào, kinh ngạc: “Cách duy nhất để bắn xuyên tường là dùng súng bắn tỉa.”

Trung Vương dừng lại rồi nói thêm: "Lại còn là dùng súng bắn tỉa giảm thanh!"

Thế Minh cau mày nói: "Hình như là Đội hồn!"

Trung Vương gật đầu nói: “Cũng có thể là Hồng Diệp.”

Nguyễn Hoàng An thấp giọng nói: "Mặc kệ nó là Đội Hồn hay là Hồng Diệp, mình đều phải tìm cách xông ra."

Trung Vương mỉm cười: "Sao mình phải xông ra? Giờ chúng ta đang ở trong nhà an toàn. Nó không dễ nhảy vào giết mình được.”

Thế Minh lắc đầu: “An nói đúng, chúng ta phải xông ra ngoài. Nếu anh đoán không sai, người đi tới Sơn trang Đức Đạo Sơn không phải là Tiêu Bàng, lần này mục đích chính không phải cứu Văn Nông, mà là chiếm ĐN. Bây giờ toàn bộ nhân lực của ta đều ở Đức Đạo. Bốn thằng cầm đầu của Bắc Đạo không đáng tin. Tiêu Bàng dẫn người đến tấn công, làm sao mấy thằng ấy chống lại được? Lần này anh đã đánh giá thấp nó. Không ngờ, đặt mồi và đợi cá đến cắn câu mà lại bị cá nhảy một cú lật thuyền.”

Trung Vương và Nguyễn Hoàng An nghe xong đều đơ ra như tượng, cả hai đều không ngờ đang từ thế chủ động, trong phút chốc bỗng rơi vào thế bị động. Thế Minh rút điện thoại, gọi trực tiếp cho Đặng Tâm Lỗi, nói: “Anh Lỗi, bây giờ anh đừng hỏi gì cả. Trong hàng nghìn quân đến Đức Đạo, rất có thể không có Tiêu Bàng, anh đem người quay về nội thành ngay. Càng sớm càng tốt, còn lại sơn tranh Đức Đạo giao cho Huệ Mẫn xử lí."

Đặng Tâm Lỗi đi theo Thế Minh đã lâu, anh ta hiểu ý, không hỏi thêm một câu nào. Lập tức chào tạm biệt Huệ Mẫn và dẫn một đội quân vào thành. Thế Minh gọi điện cho bốn người đắc lực của Bắc Đạo, thông báo kế hoạch đã thay đổi, nếu còn có bất kì một cuộc tấn công nào từ phía Nam Đạo dù sống chết cũng phải cầm cự, quyết không cho địch xông vào.

Sau khi sắp xếp xong, Thế Minh thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghĩ tới chính bản thân mình, quay đầu lại hỏi: "Trong sảnh của mình hiện tại có bao nhiêu người?"

Trung Vương đếm đầu ngón tay, rồi nói: "Không đến một trăm người."

“Hả?” Thế Minh kinh ngạc rồi lại lo lắng: “Tập hợp mọi người lại, nhanh, đi ngay.”

Có điều, câu nói này có hơi muộn. Đúng lúc này cửa chính của toà nhà mở ra, người còn chưa tiến vào, nòng súng đã vào trước, mười khẩu súng tiểu liên giảm thanh phun nhau bắn. Bỗng chốc, khói bụi tràn ngập căn phòng. Ghế sofa, bàn cà phê, quầy, đèn, mọi thứ đều vỡ tan vì những vết đạn. Những vết lỗ chỗ đạn trên tường được nối liền với nhau, tạo thành những vết đen điểm tô trên nền tường trắng. Đèn trong sảnh vỡ tan. Cả toà nhà tối đen như mực. Các đệ tử Bắc Đạo ôm đầu, co ro như con tôm, sợ bộ phận nào đó trên cơ thể bị lộ ra là trúng đạn. Dù đã trốn, vẫn có vài người kêu gào ngã xuống đất, rên rỉ đau đớn, lăn lộn, sau đó có tiếng súng nổ. Cứ mỗi tiếng súng vang lên là một tiếng la hét dừng.

Trong tòa nhà có rất nhiều người không biết có người tới tấn công, thấy dưới sảnh có tiếng la hét, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa bước xuống cầu thang xem xét, liền bị bắn xoành xoạch, chết mà không kịp kêu.

Thế Minh đau xót, sợ có người lại lao đầu xuống mà chết, nên lớn tiếng hét: "Giặc đang tấn công, có súng, nấp đi!"

Câu cảnh cáo của cậu ngắn gọn. Có người trên tầng đang định bước xuống, nghe thấy tiếng của Thế Minh, tất cả đều quay về phòng và lấy vũ khí. Tiếng quát của Thế Minh cũng thu hút những kẻ tấn công, tiếng súng vang lên, năm người từ bên ngoài bước đến. Năm người này khá có kinh nghiệm, bốn người trong số họ cẩn thận đứng bảo vệ xung quanh, một người giơ súng lên, đi thẳng vào góc nơi Thế Minh và những người khác đang trốn. Nguyễn Hoàng An nghe thấy tiếng bước chân, bặm môi thò tay trong áo rút dao.

Trung Vương tóm lấy tay Hoàng An, nhỏ giọng: "Giờ đã là lúc nào rồi, còn dùng dao làm gì?"

Rồi anh phẩy chiếc áo, rút ​​khẩu súng lục ở thắt lưng ra, lặng lẽ mở chốt an toàn, nhẹ nhàng duỗi tay ra và chờ đợi người đàn ông đó tiến đến.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Thế Minh và những người khác tim như ngừng đập. Khi người đàn ông đến gần góc đường, hắn ta đột nhiên dừng lại, trợn mắt, nhếch khóe miệng, lấy một quả lựu đạn trong tay ra, rút ​​chốt an toàn, không ném nó ra ngay mà đứng đợi một lúc. Hắn sợ mình ném vào trong, đối phương sẽ tận dụng cơ hội ném ngược trở lại.

Trung Vương rất quen thuộc với vũ khí đạn dược, anh vừa nghe thấy tiếng "ding", lập tức nhận ra đối phương đang rút lựu đạn. Anh không kịp nói nhiều, giật con dao từ tay Nguyễn Hoàng An và lao ra như tia chớp. Có lẽ trong đại sảnh tối, có thể anh chạy ra quá đột ngột, có thể người đàn ông đó đã đứng quá gần góc tường, kết quả hắn không kịp phản ứng, yết hầu đã bị con dao sắc lẹm của Trung Vương cắt đứt. Người đàn ông trợn mắt khó tin, miệng há hốc, muốn hét, nhưng không thốt ra được, muốn thở nhưng khí quản đã đứt, không khí hít từ cổ họng đã tràn ra ngoài trước khi đến phổi. Người đàn ông chết trong im lặng, ngã xuống phía trước, Trung Vương vội đỡ lấy, đứng ngay sát người đàn ông đó. Sự thay đổi này diễn ra quá nhanh, không có bất kì âm thanh khác thường nào khiến bốn người canh gác phía sau không hề nhận biết là đồng đội đã chết và kẻ địch đang ở ngay trước mặt.

Tất cả những hành động này nghe có vẻ chậm nhưng thực tế cực kỳ nhanh, chỉ diễn ra trong chốc lát. Trung Vương nhìn quả lựu đạn đang bốc khói trong tay, anh bình tĩnh, lấy lực, quyết định đẩy mạnh, thân hình người đàn ông bay ngược về phía bốn người đồng đội đằng sau. Đương nhiên, ngay cả lúc chết quả lựu đạn vẫn nắm chặt trong tay của hắn.

Bốn người phía sau nhìn thấy hắn đột nhiên lùi về phía sau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đưa tay ra đỡ, chưa kịp hỏi thì đã cảm thấy tay mình trĩu nặng. Cúi đầu nhìn, là đồng đội của mình. Nhưng cổ đã đầy máu, máu nóng rơi đầy tay, còn thêm quả lựu đạn bốc khói. Bốn người đồng thời hét lên, nhưng la hét cũng không giải quyết được vấn đề. Đã quá muộn để tránh. Một tiếng nổ lớn, mặt đất rung chuyển, máu thịt bay tung toé khắp đại sảnh. Trong phút chốc, năm người nguyên vẹn bỗng rải rác khắp nơi. Bộ phận cơ thể, mảnh thịt vụn, máu đỏ tươi rơi khắp lên bức tường trắng. Điểm tô thêm gam màu mới cho bức tường tẻ nhạt với hai gam màu trắng đen.

Trung Vương đã chuẩn bị sẵn sàng, anh nằm sấp dưới mặt đất, khắp người đầy vết thương, cố gắng đứng dậy. Đánh mắt thấy có người vội chạy từ ngoài cửa vào, anh không hề do dự, giơ tay lên bắn chuẩn đầu người vừa bước vào.

Ngay khi người đàn ông ngã xuống, hơn mười nòng súng gần như cùng một lúc được rọi từ bên ngoài vào, đồng thời nổ. Trung Vương hết cách, đành phải trui vào góc trốn.

Nguyễn Hoàng An lén nhìn rõ tất cả mọi chuyện vừa xảy ra, anh đã ngưỡng mộ hoàn toàn nhân vật anh hùng tên Trung Vương này. Giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Tuyệt vời! Tôi không bằng ông."

Điều này khiến Trung Vương hơi ngạc nhiên, bởi vì Nguyễn Hoàng An vẫn luôn kiêu ngạo, hơn nữa anh ta rất ít khi khen người khác.

Trung Vương rất đắc ý, nhìn vết xước trên cánh tay, cười nói: “Vẫn chưa tốt lắm đâu!”

Rồi quay sang Thế Minh: “Đối phương chắc chắn không phải là Hồng Diệp. Có khá đông, không dưới hai mươi, mà ở ĐN Hồng Diệp chỉ có không đến hai mươi người."

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.