Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bồng lai tiên cảnh

Tiểu thuyết gốc · 3194 chữ

Thế Minh lẳng lặng đến thành phố ĐN, Tiêu Bàng ban đầu không phát hiện ra. Nhưng dự cảm chẳng lành khiến hắn thấy có gì đó là lạ, theo lệ thường với cái phong thái và tính tình Huệ Mẫn thì chẳng vì cái cớ gì mà đến bây giờ vẫn im hơi lặng tiếng, không lấy một động tĩnh gì. Cô ta ít nhiều cũng phải nghĩ ra kế sách đánh úp căn cứ tổng của mình. Nhưng sự thật phơi bày ra trước mắt, lính ngầm phục kích suốt ngày đêm không thấy một bóng dáng một tên lính quèn của Bắc Đạo Môn, chứ đừng nói là quân đến đánh úp.

Tiêu Bàng nơm nớp, hắn trăm lo nghìn sợ, mà lại càng nghĩ càng đi vào bế tắc. Hắn nghĩ không thông một việc là cứ trằn trọc mãi, bèn điều động thêm lính dò thám nghe lén xem Huệ Mẫn rốt cuộc đang làm cái gì. Đợi lính kín đi đánh hơi về mới biết Thế Minh đang ở tại căn cứ Bắc Đạo Môn.

Hà Thành nghe xong cười hồ hởi, hắn chẳng những không sợ, mà ngược lại thấy mừng thầm, lần này đích thân Đại ca Bắc Đạo Môn đến. Nếu lần này đại thắng, bắt sống thằng đầu xỏ, thì mình còn có uy phong thế nào trước mặt đại ca. Hà Thành vui thầm gật đầu, luôn miệng đắc ý: “Đến là tốt, đến là tốt.”

Nhưng Tiêu Bàng không nghĩ như thế, vừa nghe Thế Minh đến, hắn hít sâu. Người có tiếng, cây có danh. Thế Minh là người thế nào hắn đã điều tra thấu đáo, cũng hiểu đại khái tâm cơ Thế Minh xảo quyệt, ranh ma khó mà đối phó. Nếu như so sánh thợ săn có thể săn được hồ li giảo hoạt thì Thế Minh chính là con cáo thành tinh có thể vờn trớn ngược, thậm chí nó còn xồ đến tấn công, biến thợ săn thành mồi ngon.

Hắn quay đầu nhìn, Hà Thành đang cười ngây ngốc, Tiêu Bàng tức đến nỗi muốn đấm củ trỏ vào đầu hắn. Sự xuất hiện của Thế Minh có gì vui thế?

Hà Thành trọc lốc cũng đứng hình, hắn nhìn thấy Tiêu Bàng sắc mặt không đúng, cười xoà: “Anh Bằng, thằng Minh đến là chuyện tốt ấy chứ!”

Tiêu Bàng chế nhạo một tiếng, mắt đánh xéo nhìn hắn rồi nói: “Mày nói cho tao nghe tốt thế nào?”

Hà Thành đẩy lưỡi: “Nó cũng chỉ là thằng nhãi mới hơn hai mươi tuổi, bõ bèn gì. Mang tí danh là đại ca của Bắc Đạo Môn, còn nghe nói…”

Hắn nhìn ngang nhìn dọc, mặt cười đểu, nhỏ tiếng: “Nghe nói nó lên giường với cháu gái của ông Kim Bằng, lão già ấy thánh giữ thể diện. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì đúng là… chẹp chẹp. Nên thế là bắt buộc phải gả đứa cháu gái cho nó, thằng này đúng số chuột sa chĩnh gạo. Một bước lên tiên luôn, đấy chứ, đích thị chạn vương!!! Ông Kim Bằng buộc phải nhường chức đại ca cho nó. Haiz, thằng này thế mà ngon, được người được cả quyền, cưỡm cả của.”

Hà Thành khuôn mặt đầy ghen tị, không cam tâm mà lại còn hơi tiếc nuối. Tiếc nuối người ấy không phải là hắn. Sững lại một lúc mới nói tiếp: “Lên chức làm đại ca mà là chạn vương thừa lợi thì có bản lĩnh gì. Trước cũng chỉ là thằng vô lại ở đất Bắc! Lần này nếu chúng ta nắm chắc được cơ hội, không biết còn bao tên ở Bắc Đạo Môn hậm hực đấy! Haha!”

Hà Thành cười lớn, hứng thú ra tận mặt, Tiêu Bàng cũng bật cười, nhưng là cười vì tức. Tiêu Bàng thầm thở dài không biết Hà Thành lấy đâu ra những thông tin này, Thế Minh và cháu gái Kim Bằng có mối quan hệ thế nào hắn cũng chẳng quan tâm, mà hắn thực sự căm ghét kiêng dè con người Thế Minh.

Khi thành lập băng đảng, cậu mới chỉ là học sinh cấp 3 nhưng đã có chỗ đứng vững chắc. Ở độ tuổi niên thiếu trong khi bạn bè là lũ chỉ biết ăn chơi đã có máu mặt rồi dần dần thiết lập băng đảng, sống ẩn giật thành bá chủ một phương. Đây có phải là ngẫu nhiên hay không? Tiếp sau đó, tốc độ phát triển của bang hội nhanh đến mức chóng mặt, tính đi tính lại đã đuổi được tận hai thế lực lớn ngoại lai. Một thằng đần độn lại ăn may nhiều lần như thế à?

Tiêu Bàng nhìn Hà Thành đang đắc ý như vậy, hắn cũng chẳng thèm mắng: “Truyền lệnh, từ bây giờ trở đi, các anh em luân phiên túc trực ở căn cứ điểm cũ, đợi lệnh tao, ngăn chặn tất cả bọn giặc Bắc công kích, không thể chúng thoát ra ngoài dù chỉ là một bước!”

"Gì cơ?" Hà Thành trợn to hai mắt, lớn tiếng hét lên: "Anh Bàng, thiên vương Tiêu Bàng, em biết dạo này anh rất mệt mỏi, nhưng không nên… Vì mệt mà dại chứ anh! Hiện tại đại ca Bắc Đạo Môn ở đây, nếu như chúng ta không chặt lấy cơ hội này kìm kẹp nó. Nói không chừng đến lúc nó chạy, biết đường nào mà tìm. Cơ hội chỉ đến một lần, vụt mất là sẽ không bao giờ quay trở lại!

Tiêu Bàng lắc đầu: “Mày nghĩ thằng Thế Minh là thằng cục bột ỡm ờ thế à? Tao còn đang mong nó sớm đi, nhưng nó nhất định không đi. Thằng này lắm mưu nhiều kế, sơ hở tí là rơi vào tròng của nó.”

Hà Thành cười lạnh, nhẩm bụng một thằng nứt mắt ranh con ngoài hai mươi cũng thì ghê gớm đến đâu? Mới tí thế mà đã bị nó doạ cho sợ mất mật. Hắn bước lên trước giọng đĩnh đạc: “Anh Tiêu Bàng, cho em hai trăm người, đêm nay em đi đánh úp Sơn trang Đức Đạo. Em đây đi tóm sống thằng Lê Thế Minh về cho anh xem!”

Tiêu Bàng lắc đầu rồi nói: “Không được! Thế là không được!”

“Đem hai trăm người đi đánh úp, mày có thể tóm được Thế Minh? Không bị nó bắt là tốt lắm rồi.” Câu sau hắn không nói nốt, dù gì tâm tư của Hà Thành là tốt, nghĩ lập công cho bang hội là tốt, hà cớ gì phải dập tắt tích cực của cậu ta?

Bất luận Hà Thành nói gì, Tiêu Bàng cũng không đồng ý, khiến cho tên đầu trọc càng ức chế, sau này hắn nghĩ ra cách, cứ tức là vuốt tay áo đi. Tiêu Bàng không sợ Thế Minh, chỉ là muốn làm quen một trận với cậu, xem xem cậu có chỗ nào hơn người, dù gì những gì bản thân biết được đều là do đàn em thám thính ra được, trên giấy có ghi rõ nhưng chưa gặp tận mặt.

Mấy ngày nay phố ĐN bỗng yên bình, nhưng gió mây biến đổi thất thường, cái bình lặng chỉ ở trên bề mặt, còn mặt ngầm thì lúc nào cũng trực chờ sóng lớn.

Thế Minh không lúc nào rảnh rỗi, đợi mấy ngày, vẫn thấy Tiêu Bàng yên binh bất động, ngự thế phòng thủ, cậu cười lớn, mẩm rõ trong bụng, đối phương rõ ràng đang thám thính bản thân cậu.

Hắn tĩnh thì Thế Minh động, cậu chọn ra ba trăm anh em lanh lợi, phân ra ba mươi đội, mỗi đội mười người, mỗi ngày những người này lần lượt đi vào nội thành ĐN, đi tìm địa bàn Nam Đạo Môn, từ khách sạn, hộp đêm, vũ trường, hay cả những công ti hợp pháp. Cứ thấy ngọn cờ để tên công ti hắn là đập phá, thấy người là đánh, quá trình tàn phá cũng nhanh chóng gọn lẹ, chưa quá hai phút, không thấy người của Nam Đạo Môn đến đã lần lượt rút quân về Sơn trang Đức Đạo.

Một hai ngày như thế Nam Đạo Môn thấy không sao, nhưng Thế Minh như rảnh rỗi dửng mỡ, ngày nào cũng phái người đến phá, cứ đúng hai phút lại trốn.

Tiêu Bàng còn có thể kiềm được giận giữ, nhưng Hà Thành thì không. Chạm đúng máu nóng của một thằng tính phổi bò, ngày nào cũng nhận được một đống tài liệu báo cáo đồ đạc vỡ hỏng và nhân viên bị thương. Là một người phụ trách ở ĐN, hắn phải có trách nhiệm thông báo với Vũ Việt Hùng, mặc dù đại ca không trách móc gì, nhưng nghe qua điện thoại cũng nhận ra thái độ và ngữ khí khác xa với ngày thường.

Mấy ngày hôm nay, một ngày ba tầm Hà Thành đề đơn xin chiến, nhưng Tiêu Bàng nhất quyết lắc đầu không đồng ý. Tiêu Bàng cười cười, hắn biết rõ Thế Minh đang khiêu khích mình ra quân, trong Sơn Trang Đức Đạo chắc chắn có mai phục, vậy nên không thể vào tròng lần này. Bất luận mày phá thế nào, tao vẫn im binh bất động, xem mày định giở trò gì! Hắn phái một số lượng lớn tên thám thính xung quanh sơn trang canh chừng và chú ý bất kì động tĩnh gì.

Thế Minh ở Sơn trang Đức Đạo quả là có mai phục sẵn, theo lí mà nói mình khiêu khích đối phương như thế thì giờ hắn đã phải tìm đến tận cửa nhà rồi. Nhưng Tiêu Bàng đúng là cao thủ, hắn vẫn không tấn công.

Thế Minh lần này đúng câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn, gặp đúng kỳ phùng địch thủ. Cậu chẳng những không bực tức mà ngược lại còn râm ran cảm giác vui sướng. Ai thích chơi cờ cũng biết, cao thủ sẽ thích đấu với cao thủ, có thể gặp được người giống Tiêu Bàng đúng là một chuyện không dễ dàng.

Mấy hôm sau, Quốc Khánh cũng đến, Thế Minh đã đưa ra quyết định, ra lệnh người đến ĐN, còn tìm vài cô em ngon và sạch gần đấy đến đây tiếp rượu. Bao chỗ ăn chỗ nghĩ chỗ vui chơi, mỗi ngày năm trăm nghìn tiền công. Tiền tươi thóc thật, tuyển nhanh được nhanh, các cô em như tôm tép cả đống lũ lượt xô về, muốn bao nhiêu gái đẹp có bấy nhiêu.

Mọi người không hiểu đại ca muốn làm gì, đang thời khắc quan trọng lại đi tìm gái đẹp? Lại một cú đùa quá lớn! Có điều Thế Minh là đại ca, thuộc hạ không có quyền lên tiếng, chỉ có thể thi hành mệnh lệnh.

Thưởng to ắt có tướng dũng, tiền nhiều ắt có gái xinh. Với điều kiện ưu đãi và số tiền lớn như thế, chẳng tốn công mất sức, vỏn vẹn một ngày đã kiếm được hơn trăm cô hợp mốt hợp thời đại đến ứng tuyển.

Sơn trang Đức Đạo bỗng chốc biến thành chốn tiên cảnh hồng trần, bóng hồng đi ra đi vào lũ lượt. Đến tối, trong sơn trang tổ chức tiệc tùng, tiếng cười nói vang xa khắp cả vùng. Các anh em của Thế Minh thì rung rinh sung sướng, chỉ khổ cho mấy ông mãnh lính ngầm của Nam Đạo Môn. Mũi ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng, tai nghe tiếng nhõng nhẽo của phụ nữ, chỉ biết nuốt nước bọt, nghiến răng ken két chửi thề.

Một tên lính kín mới đến thì thầm với thằng bên cạnh: "Mẹ cha nó, đại ca, em chỉ ngửi mùi thôi, mà bụng đã kêu òng ọc rồi!"

Thằng bên cạnh vỗ nhẹ vào vai hắn, lắc đầu thở dài: "Đây là lần đầu tiên mày đến đây, vẫn chưa quen đấy!" Vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một gói mì tôm đưa cho người đàn ông: "Ăn tạm đi!"

“Vãi?!”

Bắc Đạo Môn mấy ngày nay thảnh thơi và nhàn rỗi như hưởng thụ chốn thần tiên, sáng đi làm loạn một chuyến trưa về nghỉ ngơi. Đến tối đàn ca sáo nhị, thịt ngon, rượu thơm tiếp tận miệng, gái đẹp nô đùa ngay bên tai. Đúng như chốn bồng lai tiên cảnh! Hưởng lạc hồng trần chỉ có thế!

Những tên thám thính Nam Đạo Môn chốc một lại đưa tin thông báo tình hình cho bộ chỉ huy. Tiêu Bàng nghe thấy nhăn mặt, hắn thâm trầm suy tư, tên Thế Minh này quả thực làm người khác tức điên. Có phải nghĩ Tiêu Bàng tao đây sợ mày thật?! Hắn gồng mình nắm chặt cú đấm, rồi lại hít sâu một hơi thả lỏng cơ thể, thầm nghĩ tên Thế Minh này to gan thế, ắt có phòng bị, nó làm thế vốn muốn chơi trò vờn mồi để mình mắc câu đây mà!

Hắn ta cười sảng khoái: “Tốt! Tốt lắm! Tao đợi xem thằng nào chịu thua thằng nào!”

Như những gì hắn ta nghĩ, Thế Minh kiên cố chẳng bao lâu, hơn một nghìn tên thuộc hạ hết ăn uống ngủ nghỉ, ấy là hao tiền, vả lại Bắc Đạo Môn ở ĐN đã chẳng còn địa bàn không có thu nhập. Chẳng có nhẽ nó cứ định ngửa tay xin tiền tổng cục mãi à. Vậy nên không lâu sau, Thế Minh chắc chắn sẽ rút quân.

Đấy là những gì Tiêu Bàng nghĩ, nhưng Hà Thành không nghĩ thế, hắn nghĩ Thế Minh vốn chỉ là thằng du côn. Sáng đi gây sự, đến cả bên mình cũng chẳng dám ho he, bên mình vừa đến nơi thì chúng nó chạy. Đêm thì mê mẩn tay trong tay gái gú, ăn uống sơn hào hải vị. Một thằng thủ lĩnh đúng với hai chữ bần tặc !

Hà Thành không thể chịu được nữa, quên cả gõ cửa xông xồng xộc vào phòng Tiêu Bàng, to tiếng quát: “Anh Bàng, em… muốn… xuất… chiến!”

Mấy chữ sau từ miệng hắn thốt ra một cách khó nhọc, Tiêu Bàng khoé miệng cũng giần giật, vừa nãy đến bản thân hắn cũng tức đến nỗi sắp muốn chinh chiến, đừng nói là Hà Thành. Nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu trầm tiếng nói: “Chúng ta đợi đã! Đợi thêm vài ngày nữa!”

Nhưng Hà Thành lúc này đã nóng như lửa đốt, định giơ chân lên đạp thẳng chiếc bàn ra xa, nhưng may sao vẫn kìm hãm lại được. Dẫu sao Tiêu Bàng cũng là thiên vương, cao hơn hắn mấy bậc, không thể quá khích mà bất kính với thiên vương…

Hà Thành cắn răng phẫn nộ: “Thằng Minh nghĩ chúng ta là bọn ngu hay sao, em thực sự không chịu nổi nữa rồi! Anh Bàng, để em xuất chiến một trận, chỉ cần cho em một trăm người, em bảo đảm toàn thắng!” Tiêu Bàng lại một lần nữa lắc đầu, Hà Thành tức đến nỗi suýt nữa đập đầu vào tường, nhưng Tiêu Bàng không đồng ý xuất quân cũng là vì hết cách.

Sau ngày Quốc khánh, có lính kín đến báo hôm nay có một đoàn xe đi vào Sơn trang Đức Đạo.

“Đoàn xe?” Tiêu Bàng đứng ngây ra, thế này là thế nào?

Hà Thành càng khó hiểu, vội hỏi: “Trong xe có ai?”

Tên lính kín lắc đầu nói: “Bắc Đạo Môn trông chừng rất chặt chẽ, em cũng không biết, có điều mấy người ấy xuống xe, bọn em đứng từ xa nhìn thấy thằng nào thằng nấy đầu múp tai to, rất ra vẻ, có thể là cán bộ cấp cao của nội bộ Bắc Đạo Môn!”

“Hả?” Hà Thành nghe xong hơi chấn động, hỏi dồn: “Chúng nó mang đến bao nhiêu người?”

Tên lính kín lắc đầu nói: “Không! Không đem thằng thuộc hạ nào! Đều chỉ là cán bộ đến thôi!”

Hà Thành hít sâu một hơi, còn hơi ngơ ra, không biết Thế Minh định giở trò gì, quay đầu nhìn Tiêu Bàng. Vị thiên vương này đầy rẫy những khúc mắc, tự nhẩm với chiến sự hiện tại Thế Minh chẳng việc gì phải điều động cán bộ đến, mà cho dù hắn không yên tâm thì mời cán bộ chí ít cũng phải điều động quân lính chứ!

Tiêu Bàng thấy khó hiểu, nói với tên lính kín: “Mày tiếp tục theo dõi sát sao nhất cử nhất động ở sơn trang Đức Đạo ấy! Có việc gì phải thông báo ngay cho tao biết!”

Tên lính kín Rõ một tiếng rồi chạy nhanh ra ngoài.

Hà Thành cười một tiếng rồi nhún vai: “Chắc thằng Minh sống ở đây sướng như tiên nên mời các cán bộ đến hưởng thụ cùng à?”

Tiêu Bàng nhìn Hà Thành, nhíu chặt hàng lông mày: “Tao nghĩ không phải, nếu không có lẽ tao đánh giá cao nó quá.”

Về đêm, các tên lính kín liên tục báo tin, sơn trang Đức Đạo ăn chơi đàng điếm, rượu chè be bét. Đến cả mấy tên dò thám cũng nghe thấy rõ cả tiếng kêu dục tình dâm ô của mấy con ả đĩ bợm.

“Bộp!” Hà Thành nghe xong đập mạnh xuống bàn, ưỡn ngực đứng phắt dậy, làm cho Tiêu Bàng ngồi cạnh giật nảy mình, cốc trà trong tay suýt vung vẩy tứ tung, liền hỏi: “Mày định làm gì thế?”

Hà Thành cong eo hành lễ: “Anh Bàng, cho em một đội quân, đêm nay em sẽ đến giết sạch sơn trang Đức Đạo, để em lôi thằng Minh khấu đầu dập tội với anh.”

Vừa nói xong, thấy Tiêu Bàng định mở miệng ra nói, hắn sợ lại là hai chữ “Không được”.

Hà Thành giận giữ nói: “Anh Bàng, lần này em xuất quân nếu thắng, em không nhận công, anh cũng không cần nhớ đến công lao của em! Nếu thất bại, Hà Thành tôi chấp nhận chịu bị xử lí theo hình phạt gia pháp.”

Hà Thành lần này thực sự đã vội vã. Câu nói chắc như đinh đóng cột, và cũng rất tuyệt kĩ, thành không nhận công, bại thì chịu gia pháp. Ép Tiêu Bàng phải đồng ý!

“Ờ…” Tiêu Bàng ngập ngừng, không lỡ cất tiếng nói hai từ “không được”. Nhìn thấy Hà Thành lồng ngực đỏ au, tay khư khư nắm chặt cú đấm, mắt đỏ hoắm.

Tiêu Bàng nghĩ nếu lần này lại nói không đồng ý chỉ sợ Hà Thành sẽ phát tiết, bình từ cầm cốc trà lên, đứng dậy nói: “Được! Anh cho này hai trăm quân tinh nhuệ làm quân tiên phong, giết sơn trang Đức Đạo hướng chính diện, tôi đem quân ép sát phía sau, nếu thật sự có mai phục, tôi sẽ tấn công vào cửa hậu, tiếp ứng cho chú!”

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.