Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần con thắng phần người

Tiểu thuyết gốc · 2291 chữ

Đêm ấy trong bệnh viện.

Một bên tay Kim kéo xềnh xệch một người vào trong phòng, cậu vứt xuống đất rồi nói: “Anh Minh, em bắt được một thằng vẫn còn sống.”

Thế Minh ánh mắt đăm chiêu, lạnh giọng đáp: “Tao muốn biết Sáu Ma chạy đi đâu rồi. Mày nói, tao sẽ thả mày.”

Người kia ngẩng đầu lắc lắc: “Em… em cũng không biết.”

Thế Minh đang định lên giọng tra hỏi thì bỗng thấy lồng ngực nóng ran, tim nóng bừng, đưa bàn tay che miệng, cậu ho khù khụ hai tiếng. Xoè lòng bàn tay, toàn là máu. Mặc dù trên người có mặc quần áo bảo hộ phòng thân, nhưng cậu cũng bị người đàn ông ở công xưởng bắn cho một phát súng khá nặng. Thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Kim.

Kim nhìn thấy tay cậu đẫm máu, quan tâm: “Anh Minh…”

Thế Minh đưa tay lên trước ngăn: “Không cần quan tâm đến anh, anh không sao.”

Rồi chỉ vào người bị bắt, giọng yếu ớt: “Bắt nó khai khẩu, hôm nay phải tra hỏi bằng được Sáu Ma trốn ở đâu.”

Thế Minh từ từ dựa tường đứng dậy, hai tay cậu ôm ngực, trong cổ tay áo, có một chiếc bảo vệ cổ tay mới tinh.

Kim nhấc chân đạp kẻ kia xuống đất rồi nói: “Giúp tao ấn nó xuống.” Mộc và Thổ tiến lên trước ấn người kia xuống giường.

Kim lấy từ đằng sau một con dao đưa qua đưa lại, dằn giọng: “Khôn hồn nói ra thì không mày xong đời rồi.”

Người kia đầu vã đầy mồ hôi, lắc đầu run sợ: “Tôi không biết thật.”

Kim lạnh lùng: “Xem ra nếu tao không dùng vũ lực thì mày không nói nhỉ?”

Kim ngẩng đầu nói với Mộc: “Ấn tay nó xuống.”

Mộc biết Kim định làm gì, cười khà khà rồi duỗi ngón tay hắn ra, ấn chặt xuống đất. Kim lấy dao đưa qua đưa lại vờn nhẹ lên móng tay của người kia, rồi hỏi: “Tao hỏi lại mày lần nữa, Sáu Ma trốn đâu rồi?”

Người kia dường như vẫn chưa hiểu ý đồ của Kim, giọng khóc khàn đặc, kêu van: “Em không biết thật mà anh!”

Kim mặt trầm ngâm, lạnh giọng: “Nếu đã thế thì mày cũng đừng trách tao.”

Nói xong, từ từ thọc mũi dao vào lớp móng tay của hắn. Động tác của Kim chậm rãi, nhưng đối với hắn, cái cảm giác đau đớn như rơi xuống mười tám tầng địa ngục. Dây thần kinh nối dọc mười đầu ngón tay chạy thẳng vào não, cái đau tràn khắp cơ thể, tê liệt. Mũi dao sắc nhọn cứ nghiến ngáu vào mô móng tay, đây có lẽ là cái đau mà không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được. Người đàn ông gào hú lên, đôi bàn chân giãy giụa đan quặn vào nhau, đạp thình thịch xuống đất, cả cơ thể từ run rẩy đến run đùng đùng dữ dội. Nhưng có làm gì cũng vô ích, sức mạnh đè ấn của Mộc và Thổ không dễ bị lung lay như vậy.

Người kia thét lên tiếng hét chói tai, kêu gào vang dội cả bệnh viện. Thế Minh dương mắt nhìn tên kia van xin cầu chết, nhưng cậu chẳng chút xao động. Cậu cầm một điếu thuốc, châm mồi lửa, hít sâu một hơi, tiếng ho sù sụ đằng đặc.

Mũi dao sắc đã xuyên sâu vào tận móng, Kim chỉ lấy nhè nhẹ sức đã dễ dàng bật bay móng tay hắn. Kim cười lạnh: “Người anh em, thế này chắc ngứa ngáy lắm nhỉ? Vẫn còn chín móng tay và tận mười móng chân, có cần tôi giúp bật ra hộ không?”

Người kia đau đến mức sắp ngất đi, giọng thều thào: “Tôi thực sự không biết! Nhưng anh Sáu có một con ghệ ở trong phố, chắc anh ấy chạy đến chỗ nó đấy.”

Kim quay đầu sang nhìn Thế Minh. Thế Minh nghĩ ngợi mấy giây, rồi nói: “Nói cho tao nghe con ả đấy sống chỗ nào.”

Người kia nghĩ hồi mới nói ra được địa chỉ.

Mộc và Thổ buông lỏng tay, kẻ kia đau đến nỗi quặn tròn người hình con tôm.

Kim hỏi: “Anh Minh, thế xử lí nó thế nào?”

Thế Minh lạnh lùng: “Nếu giữ lại nó đi báo tin thì làm thế nào?”

Kim gật đầu, lấy đầu dao xoay một vòng tròn, mặt âm u bước đến.

Người kia vội vã: “Anh vừa nói không giết tôi, tôi đã nói cho anh rồi, tôi…”

Thế Minh ngắt lời hắn, bước đến gần hắn, cúi đầu, cậu cười lãnh đạm nói: “Vừa đồng ý với mày là phần người, nhưng đứng trước mặt mày là phần con. Xin lỗi mày vì phần con đã lấn át phần người.”

Người kia định nói thêm gì, Kim vung dao chặt đứt yết hầu. Tên kia mắt trợn tròn, miệng chỉ còn tiếng “u…u…”

Thế Minh đang định đứng dậy, cậu mới sực nhớ ra, nói với Thuỷ: “Thuỷ, đi đến chỗ Thu Ninh xem như thế nào đi. Đừng để cô ấy một mình, anh sợ cô ấy nghĩ không thông.”

Thuỷ nghe xong cũng thấy vui, cô cứ nghĩ sau vụ việc lần này Thế Minh sẽ biến thành cỗ máy báo thù vô cảm. Thuỷ sẽ chẳng bao giờ quên được đôi mắt quỷ ám và cái sát khí ớn lạnh của Thế Minh trên tầng thượng bệnh viện. Nếu như nhìn thần thái hiện tại, Thế Minh vẫn là một người biết quan tâm đến người xung quanh.

Thế Minh để ý thấy biểu cảm của Thuỷ, cậu cười nhẹ: “Tôi biết mọi người quan tâm đến tôi, tôi cũng rất cảm ơn mọi người đồng hành với tôi. Tôi là người biết phân định nặng nhẹ, tôi sẽ chẳng vì tổn thương lần này mà đánh mất lí trí, cũng chẳng vì thế mà mất nhân tính. Vì tôi còn phải cứu Linh, không cần biết dùng cách gì, y học hay thần học, cho dù chỉ là một chút hi vọng trong truyền thuyết, tôi cũng sẽ thử. Tôi còn sống ngày nào thì tôi sẽ không từ bỏ ngày ấy.”

Mọi người nghe xong thở dài một hơi, rồi tất cả đồng thanh: “Anh Minh, chúng em sẽ mãi mãi ủng hộ anh.”

Thuỷ hỏi lại: “Anh Minh, em đi đến chỗ Thu Ninh, thế còn bọn anh đi đâu?”

Thế Minh dim dim đôi mắt, trong đó có hơi loé ra ánh sáng sắc bén: “Bọn anh đi làm việc bọn anh cần phải làm.”

Năm người Thế Minh đi đến địa điểm mà người kia nói. Đến nơi nhìn ra đây là một khu dân cư. Bên trong diện tích cực rộng, vừa có những toà nhà bình dân, lại có cả những căn hộ biệt thự cỡ bé, bên trong khu dân cư còn có cả quảng trường, vườn hoa và chỗ tập thể dục thể thao.

Mấy người Thế Minh bước đến toà biệt thự màu đỏ, nhìn tấm biển trước cửa, Kim cười rồi nói: “Nó nói cũng đúng đấy.”

Thế Minh gật đầu, sải bước đến trước cửa, tay cầm khẩu súng giấu đằng sau, đưa tay ra ấn nhẹ vào chuông cửa. Lúc sau từ trong có truyền ra giọng một người phụ nữ: “Ai đấy?”

Giọng nói không to, nhưng rất ngọt ngào, có hơi sến.

Thế Minh cười cười: “Anh Sáu có đây không?”

Người phụ nữ bên trong nhìn qua mắt thần trước cửa. Là một cậu thanh niên trẻ mặc bộ đồ vest lịch lãm, tướng mạo anh tuấn, hai mắt cười híp lại thành một đường thẳng. Người con gái kia thấy chàng trai này tìm Sáu Ma, cứ nghĩ đây là thuộc hạ của hắn, có hơi tiếc nuối, mới trẻ như thế đã gia nhập xã hội đen rồi.

Thế Minh mặc dù ngoại hình không đẹp trai lắm, nhưng mỗi lần cười thì như giống như một chàng trai trẻ ngây thơ vô số tội. Tất nhiên, đây chỉ là dành cho những người cậu không quen biết. Người phụ nữ rất cẩn thận, mở he hé cửa, rồi trả lời: “Anh ấy không ở chỗ tôi.”

Thế Minh “Ừ” một tiếng, ngước lên nhìn, quả phải khâm phục con mắt chọn người của Sáu Ma. Đây quả là người phụ nữ xinh đẹp, da trắng nõn búng tra nước, đôi mắt to tròn long lanh như hớp hồn người khác, đẹp mặn mà và ngây ngất.

Thế Minh chỉ nhìn lướt qua rồi hỏi: “Anh Sáu khi nào thì về?”

Người phụ nữ thấy ánh mắt cậu ngây ngô, không giống con mắt háo sắc của bao người đàn ông khác. Cô cười nói: “Cái này thì tôi cũng không rõ, nhưng chắc là… tối… tối anh ấy sẽ đến.” Nói hết câu, người phụ nữ mặt đỏ hây hây.

Thế Minh cười: “Nếu vậy tôi cũng không làm phiền nữa.”

Nói hết câu, cậu quay lưng bước đi. Vừa quay người cậu đưa mắt nhìn một lượt xung quanh. Do ở đây là khu biệt thự nên rất ít người qua lại. Thế Minh không hề báo trước bỗng đạp thẳng chân hất tung cửa, lực vừa đủ mạnh, chiếc cửa không chịu được cú đạp của cậu, mở banh ra. Thế Minh nhanh như mũi tên xông thẳng vào trong nhà, lấy tay chặn miệng người phụ nữ đang há hốc mồm. Kim và mấy người lần lượt lao nhanh vào trong căn biệt thự, rồi quay đầu lại đóng cửa.

Tất cả mọi việc diễn ra rất nhanh, nhanh đến mức không một ai phát giác, mà có ai nhìn thấy cũng chỉ nghĩ đây là khách đến thăm.

Thế Minh chặn miệng của người phụ nữ rồi đẩy cửa phòng ngủ, khua tay lấy chăn quấn chặt chân tay của cô lại, rồi vứt lên giường, mặt lạnh toát: “Chúng tôi đến đòi nợ Sáu Ma.”

Người phụ nữ mắt trợn tròn đầy kinh hãi, giọng run run: “Các anh muốn tiền đúng không? Muốn bao nhiêu tôi đưa, chỉ cần các anh đừng hại tôi!”

Thế Minh lắc đầu dứt khoát: “Tiền, tôi có nhiều, thứ tôi cần là mạng của Sáu Ma.”

Người phụ nữ kinh ngạc lẩy bẩy, nhưng vẫn gắng gượng trấn tĩnh: “Thế các anh đi tìm anh ấy chứ đến tìm tôi làm gì?”

Thế Minh cười híp mắt rồi nói: “Tôi nghĩ chị sẽ giúp tôi.”

Người phụ nữ tức giận: “Nằm mơ đi!”

Thế Minh cũng không nhiều lời, nắm lấy tay áo của cô ta, kéo một nhát, xé toạc chiếc áo, bên trong lộ ra chiếc áo lót màu hồng phấn.

Đôi mắt lạnh lẽo âm u cười nói: “Vừa nãy tôi quên không nói cho chị biết, nó có nợ bạn tôi một cái trinh bạch, món nợ này, chỉ có chị mới trả được!”

Thế Minh nghĩ lại những người đàn ông tục tĩu đè lên cơ thể Thu Ninh, cậu đau khổ tuyệt vọng. Mặc dù Thế Minh vẫn cười, nhưng cái cười ấy đáng sợ hơn hẳn. Ánh mắt cậu đỏ rực như một con ác quỷ nơi địa ngục, miệng hơi nhếch lên cười giảo hoạt, quay đầu nói với Kim và mấy người kia: “Con ả này đẹp không?”

Ánh mắt của Kim đảo qua nhìn, không thể không thừa nhận sự xinh đẹp này, gật đầu nói: “Đẹp anh ạ.”

Thế Minh đưa tay vứt chiếc áo ngực ra, lộ bờ ngực trắng nõn. Người phụ nữ kêu sợ hãi một tiếng, con mắt có lộ vẻ mơ màng. Cô ta đến giờ vẫn không thể tưởng tượng được chàng thanh niên thanh tú trước mắt lại dám làm ra chuyện như thế này.

Thế Minh cười một tiếng: “Nếu đã đẹp như thế các chú có muốn chơi tí không?”

Kim nhuốt nước bọt, nhìn người phụ nữ xinh đẹp khoả nửa thân nằm trên giường thực sự rất hấp dẫn u mê, khó khăn lắm mới rời mắt ra được, thở dài một hơi nói: “Chỉ tiếc là em đã có Thuỷ, mặc dù con ả này đẹp, nhưng Thuỷ biết sẽ giết em mất.”

Mộc trêu đùa: “Anh Kim nổi danh sợ vợ ấy! Haha!”

Kim trừng mắt: “Đấy là yêu! Mày không hiểu, nói với mày cũng chẳng tác dụng gì.”

Mộc cười hehe nói: “Người có gia đình nó phải khác.”

Thế Minh cười, bốn người đàn ông này đánh cướp, giết người như cơm bữa, nhưng để họ hiếp dâm một người phụ nữ. Đúng là làm khó họ rồi.

Lúc này, bên ngoài lại tinh tinh tiếng chuông cửa, động tác nhanh gọn nhét chiếc áo vào miệng người phụ nữ, lôi súng ra đi đến trước cửa. Nhìn qua mắt thần, Thế Minh cười cười. Bên ngoài có bốn người, ba nam một nữ. Mấy người đàn ông cậu không biết, nhưng người phụ nữ thì cậu không còn lạ gì.

Lần trước từ Tam giác vàng về cậu đã ở lại Điện Binh một đêm, chính là ả đào giả danh làm gái gọi để ám sát cậu. Có điều lúc ấy cậu chỉ cởi hết quần áo không làm gì. Hôm nay lại gặp mặt, đến rất đúng lúc, chẳng khác nào mỡ dâng miệng mèo.

Thế Minh quay đầu liếc mắt với Kim, còn cậu quay trở về phòng ngủ.

Kim mở cửa. Cô ta hỏi: “Mày là ai?”

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.