Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuở đầu

Tiểu thuyết gốc · 1172 chữ

Đó là một buổi sáng, không phải sớm mai nhưng là khoảng khắc ánh nắng không mang hơi lạnh đêm đen đã tàn cũng chẳng hừng hực như giữa trưa mặt trời thiên đỉnh. Đó là khi ánh nắng mang theo mình đủ đầy hơi ấm để sưởi lấy con tim.

Đó là khung cảnh quen thuộc, là con đường rộng rãi tôi đã quen thuộc tự bấy lâu. Nơi này là quê nhà tôi, cái nơi đã nuôi tôi bên cạnh tôi khi tôi lớn dần. Là nơi chứa đựng biết bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu là thổn thức của những cái “lần đàu tiên” trong đời; nơi chứa đựng thấp thoáng qua hình bóng bạn bè đã xa. Và cũng nơi này, là cái nơi mà tôi đã dần xa sau khi nên người, khung trời mới đón lấy tôi và khiến tôi xa dần nó. Ấy thế nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn về, vẫn ôn lại chuyện xưa tích cũ và những khung trời thân quen để bản thân không quên một khoảng trời hồi ức mình đã từng thuộc về.

Thế nhưng ngày hôm nay đây, cũng con đường đó cũng khung cảnh đó đã quá đổi quen thuộc thân thương ấy vậy mà xa lạ đến khôn cùng. Tôi đậu xe ở đó, ngồi ở đó nơi ghế đá mà trong lòng bồi hồi lo âu. Đôi mắt tôi nhìn theo thật kỹ từng chuyến xe qua, từng người đi lại còn đôi tay thì đan vào nhau chà sát lấy như muốn nói lên tiếng lòng rối bời trăm mối khôn đường giải giờ phút này trong tôi.

Phải, tôi đang chờ đợi. Chờ đợi một dáng hình tôi đã khắc ghi vào trong lòng mình hàng nghìn hàng triệu vạn lần trong những mơ mộng và nghĩ suy. Đúng thế, đây là một người thân thuộc trong tiềm thức nhưng xa lạ về thực tại – Hay nói khác là người tôi chưa gặp bao giờ. Ấy thế nhưng người con gái ấy là người cõi lòng tôi nhớ nhung, mong mỏi vô bờ bến. Nhìn vào điện thoại của mình, xem giờ rồi lại nhìn về hướng mà cô ấy sẽ xuất hiện không xa, đó là hành động là cứ mấy mươi giây là tôi lại lặp lại một lần mà không biết chán. Bởi lẽ tôi làm thế đâu chỉ để nhìn cái đồng hồ chết tiệt đang “chạy chậm đến vô cùng” kia đâu? Tôi chỉ muốn ngắm nhìn tấm ảnh mà mình đã lấy từ cô ấy làm nền khóa mà thôi.

Mười phút trôi qua, nửa giờ trôi xuôi. Chẳng phải là tôi đã phải chờ rất lâu, chỉ là tôi đã đến rất sớm. Tôi đến đây vì bản thân không thể chịu đựng được sự thôi thúc đáy lòng mình. Đây chắc hẳn không phải là lần đầu tiên trong đời nhưng là lần đầu tiên của chúng tôi. “Lần đầu tiên” mọi thứ đều mới, đều đẹp, đều căng đầy sự cảm nhận của lý trí và con tim. Là một thứ gì đó vô hình mà hiện diện, là khoảng trời trong đời khó thể nào quên…

Lại một chiếc nữa tiến đến, dừng lại rồi qua đi. Ánh mắt, tinh thần và con tim tôi thêm một lần đợi chờ hụt hẫng. Tôi biết đường trường rất mệt mỏi, bản thân không thể cứ nhắn mấy dòng tin nhắn đợi chờ hay háo hức làm phiền đến cô ấy. Không phải cứ lúc nào có cô gái nào bước xuống tôi cũng đến gần chào hỏi, như vậy thi có phải là quá “nóng mặt” giữa trời dần chuyển trưa không?

Cúi gầm mặt suy nghĩ vu vơ, nhốt lòng trong khoảng trời muôn ngã. Tôi đánh rơi thực tại trước mặt mình vào thế giới riêng mình tôi. Bỗng… Một mùi hương nhẹ nhàng khó tả quyện theo mùi khói hương bụi đường dài mỏi mệt rơi nhầm vào sống mũi. Tôi ngước lên – Trước mắt mình là một người con gái. Cô ấy… Cô ấy có làn tóc như những gì tôi từng nhìn thấy thông qua “hư ảo”; cô ấy… Cô ấy có dáng người hơi khác so với tôi thầm tưởng. Tuy nhiên, bằng tất cả tâm sức của mình tự kéo mình về thực tại. Cố tỏ ra bình thường và hỏi cô ấy bằng một thái độ lịch sự khuôn phép thường nhật:

Có phải là…

- Còn bao lâu nữa mới đến nhà anh?

Cắt ngang câu hỏi lịch thiệp ngượng ngùng chưa kịp phát ra toàn vẹn của tôi là một âm thanh xa lạ, quen thuộc mà tôi đã mong mỏi cả nghìn lần cả trong giấc mơ thổn thức hay cơn mê ngắn ngủi nhất của lòng mình. Phải, đúng là cô ấy. Giữa cái nắng đã ngã về trưa, giữa cái không gian rộng lớn bao la. Trong mắt tôi, trong tâm trí tôi chỉ riêng mình cô ấy là tất cả. Ánh nắng dịu dàng xuyên qua kẽ tóc, làn mây cưng chiều che bóng mặt trời; làn gió khẽ ru vuốt ve đong đưa làn tóc, bóng thời không lặng lẽ in dấu dáng hình em. Em biết chăng ngày ngày qua phút phút lại, chỉ riêng em nhẹ nhàng sưởi ấm đáy lòng tôi. Những chiếc đan tay ở trong mơ tưởng, chúng sẽ trở thành một phần hoài niệm. Bởi lẽ, chúng đã không là hư ảo. Mà lần đầu cũng là lần mãi mãi, cái trao nhau hơi ấm hiện hữu thực tại. Về sau đi nữa ngàn thu thay lá, anh vẫn mong em là thực tại duy nhất thuộc về anh; thuộc về đôi ta.

gió thoảng hương bay làn tóc thơm, cánh môi hé mở đón ngại ngùng. Bình minh đi qua tuổi xuân sắc, chở cả lòng em vào bể mơ. Giữa chốn thực hư nhiều mộng mị, đong đầy trong em nhiều ước mơ. Hoài bão tình yêu chẳng biên giới, xa xăm duyên phận chẳng muốn rời. Nhưng em ơi đời là bể khổ và tình là bể mơ...Giữa ngàn người lướt qua quãng đời... Em có biết đâu là chân ái? Anh đã thấy hàng ngàn chuyện tình và chứng kiến triệu lần chia ly. Giả như em có tìm được anh chăng nữa, liệu rằng ta có bên nhau trọn đời? Một kiếp thủy chung? Ánh rạng đông trôi vào hồi ức, tia chiều tà hoàng hôn sang. Lặng lẽ u buồn đóa hoa diễm lệ, đôi mắt em đong đầy nhớ thương. Bởi căng đầy sức trẻ và tình yêu, em kiếm tìm phương trời vô định. Trời xa đêm đến tựa vô hạn,bởi tinh không lấp lánh ngàn vạn sao. Những tinh tú và những cơn mơ, những thơ mộng ru em vào giấc ngủ... Để chờ ngày nắng lên. Để chờ tình yêu đến, để đợi ngại ngùng sang... Và... Để chờ dấu chân anh đến.

Bạn đang đọc Khoảnh Tình Khắc Nhớ sáng tác bởi huynhtien9115
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhtien9115
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.