Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu niên gầy yếu

Tiểu thuyết gốc · 2110 chữ

Trong một tiểu viện nhỏ, ánh trăng mờ ảo chiếu rọi, đâu đó một vài tia sáng khẽ lách qua khe hở trên mái nhà, im lặng nằm trên nền đất tồi tàn. Phía trong góc phòng, một thiếu niên gầy gò ốm yếu, người đắp một tấm chăn mỏng ho sù sụ lên vài tiếng rồi thở hổn hển đưa mắt nhìn xung quanh.

Phòng tiểu viện không có đồ đạc gì nhiều, chỉ có một chiếc giường mà thiếu niên đang nằm và một cái tủ đựng đồ, bên cửa sổ kê một cái bàn cùng hai cái ghế gỗ đã mục, có một cái đa gãy chân, phải dùng gạch kê lên rồi trát bùn cho cứng lại.

Trần nhà dưới những con gió lướt qua bên ngoài vang lên những tiếng kẽo kẹt âm u, khiến từng mảng từng mảng vụn gỗ rơi xuống, nhỏ li ti như những hạt bụi. Thiếu niên rõ ràng cảm thấy khó chịu muốn đưa tay lên lau vài cái rồi lật người sang bên, nhưng lật người được một nửa đành bỏ ý định đó vì quá mệt, quay người lại phịch một tiếng, trên trán lấm tấm mồ hôi.

“Linh nhi, cho ta cốc nước…”

Khẽ kêu lên vài tiếng mệt nhọc, từ cánh cửa lách gần với giường nơi cậu đang nằm, một tiểu cô nương người lấm lem bùn đất chạy vội vào, trên tay cầm một cốc nước làm bằng gỗ tiến đến đỡ cậu dậy, khẽ kề lên miệng để cậu hớp từng ngụm một.

Khó khăn hớp lấy vài miếng, thiếu niên dường như đã khôi phục được chút sức lực, cánh tay vô lực khẽ đẩy thân mình lên ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường. Tiểu cô nương thấy vậy thì vui vẻ, chạy vội ra sau cánh cửa bưng một cái bát gỗ dày đi vào, trong đựng một chút cháo loãng đút từng thìa cho cậu, nhẹ nhàng nói:

“Nguyên ca, huynh ăn đi, hôm nay muội bán được ba bó củi liền, gạo cũng mua được rất nhiều nên đừng lo thiếu, huynh cứ ăn nhiều đi, cháo hôm nay còn có một cục xương ống nhỏ đó.”

Trên mặt tiểu cô nương tuy khuôn mặt lấm lem bùn đất, đâu đó còn mang theo mùi nhựa cây nhàn nhạt, nhưng nhìn kĩ có thể thấy nước da nàng tuy bị che phủ bới đất cát nhưng không thể che dấu được một màu trắng hồng tinh tươm, trắng vô cùng, tuy rằng tái xanh và nhợt nhạt vì suy nhược nhưng vẫn nhìn ra đây là một tiểu mĩ nhân.

Thiếu niên khẽ cười gượng một tiếng nhìn cô nhóc bên cạnh mình, hớp lấy vài miếng rồi đẩy ra, nói:

“Ta ăn thế đủ rồi, muội ăn đi, Dù sao một kẻ ốm yếu như ta mà để muội chăm sóc thì cũng quá tội, muội mới cần phải ăn đó.”

“Nguyên ca, huynh nói thế là sao? Muội như thế nào huynh cũng phải hiểu rõ chứ, đừng lo, muội đã ăn rồi, huynh ăn đi…”

Tiếng nàng bị cắt ngang bởi thiếu niên, cậu đón lấy bát gỗ trên tay nàng đặt xuống bên giường, khẽ thở dài. Tiếng thở dài của cậu thiếu niên mang theo sự bất lực cùng thương cảm vô hạn, tựa như sóng biển vỗ bờ lúc hoàng hôn.

“Sao ta không rõ, muội làm quần quật cả ngày chỉ để nuôi một kẻ phế nhân như ta, sao ta không biết? Đừng nghĩ rằng khi chưa tới canh hai muội đã chạy sớm vác dao đi chặt củi rồi lấy rọ nhặt than, sao lại tự làm khổ mình như vậy? Ta dù gì cũng là một phế nhân,chết đi thì cũng chẳng ảnh hưởng gì. Với năng lực của muội thì tự nuôi sống mình không khó, cũng chẳng phải bán mình cho nơi nào tại sao lại phải lo lắng cho ta?”

“Còn nữa, nơi này tuy người không ít, nhưng đêm hôm cũng tuyệt đối là cảnh tượng không người. Muội thân nữ nhi, năm nay mới được mười bốn chứ bao nhiêu, rõ ràng đang đêm nguy hiểm mà vẫn cắn răng đi ra ngoài, muội không biết hung hiểm ra sao sao?”

“Ca…”

“Đừng nói, ta nói tiếp. Ta biết muội thương ta, năm đó cũng chỉ là một phần ân tình nhỏ, có đáng để muội bán thân để chăm sóc cho ta vậy không?”

Tiểu cô nương rụt rè lên tiếng nhưng ngay lập tức bị thiếu niên ngắt lời đành im bặt, hai bàn tay đan xen nắm chặt lại, cố gắng không để cho những giọt nước mắt rơi xuống.

“Đừng khóc, đừng khóc, là ta nặng lời…”

Vừa thấy nàng cúi gằm mặt, người khẽ run lên, thiếu niên hoảng hốt ôm choàng lấy tiểu cô nương, thân hình hắn tuy gầy gò nhưng không che dấu được thể trạng mạnh mẽ trước đây thiếu niên.

“Nguyên ca, cũng chỉ vì muội.. vì muội nên… nên huynh mới ra tình cảnh này. Huynh đừng nói nữa, hức hức…”

Vòng tay rộng của thiếu niên hôm trọn lấy thân hình gầy gò không kém của tiểu cô nương, vòng tay cậu không quá ấm, xương cốt chạm vào có thể cảm nhận rõ được. Tiểu cô nương vừa rồi còn kiên cường không cho mình khóc nhưng khi thiếu niên ôm lấy liền không kìm được òa lên, cả khuôn mặt lấm lem bùn đất vùi sâu vào lồng ngực rộng của thiếu niên.

“Được rồi được rồi, là ta sai. Muội cũng ăn đi, ta ăn rồi nè.”

Cậu thiếu niên khẽ gạt nước mắt trên mặt nàng đi, tay phải đưa ra bưng lấy bát gỗ cố gắng đưa vào miệng vài ngụm cháo rồi đặt ra, chỉ cười nói. Tiểu cô nương vẫn khóc không ngừng, nước mắt thấm đẫm cả bờ vai rộng của thiếu niên, bộ dạng hoa lê đái vũ vô cùng.

Một lúc sau, dường như đã quá mệt mỏi, nàng dần dần thiếp đi trong vòng tay của cậu thiếu niên, tiếng khóc nhỏ dần, nhỏ dần rồi im bặt, chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào vẫn quanh quẩn. Cứ vài phút thì một vài tiếng khóc nhỏ lại vang lên rồi im lặng. Nàng đã rất mệt mỏi, giờ đây vòng tay lớn của thiếu niên trước mặt khiến nàng cảm giác có được một chỗ để dựa dẫm, một nơi để tựa vào, hơn nữa là một sự bảo hộ từ sâu trong linh hồn.

Nhẹ nhàng đặt tiểu cô nương lên giường, thiếu niên giờ đây không còn một vẻ yếu nhược như trước nữa, thay vào đó là một ánh mắt sắc bén như chim ưng, khí tức yếu ớt cũng biến mất, nhường lại hãn khí mạnh mẽ khác thường.

Chân hắn cất bước khỏi giường tiến tới trước cửa. Vừa lúc chạm tay vào thanh chốt, tay thiếu niên ngừng lại, cứ lặng im như vậy đứng như một pho tượng gần một canh giờ, mặc cho gió gào thét bên ngoài như thế nào, mái nhà rách nát ra sao, hắn vẫn cứ đứng, bàn tay cứng đơ như ngưng đọng lại, tuyệt không có một tia dị động.

Hắn cảm giác rất rõ ràng, bên ngoài chắc chắn có mai phục. Cả mảnh đất quanh căn nhà này chính là một trận pháp lớn, là thứ đã che chở hắn trong hai năm nay. Tuy nhiên hai năm trôi qua, tài liệu trận pháp trong tay hắn dần cạn kiệt, chỉ đủ để duy trì căn nhà này, vì thế trận pháp bên ngoài đã bị phá giải gần hết, muốn vào chỉ tốn một chút sức lực nhỏ là xong.

“Các ngươi muốn đoạt thứ trong tay ta sao? Nực cười, không tốn chục năm mà không có chìa khóa thì đừng mong phá giải được tâm trận, cho dù có cường công cả hai tháng vẫn là ít!”

Vừa nhòm qua khe cửa gỗ nứt nẻ, thiếu niên rốt cục cũng động đậy, toàn thân thả lỏng. Hắn đã chắc chắn rằng nhưng kẻ bên ngoài đã bỏ đi nên mới như vậy, còn không thì phải xem ai kiến nhẫn nhất, có khi hết đêm nay.

Nhe răng cười nhạt một tiếng, sau đó tay trái thiếu niên lóe lên một tia sáng xanh rồi vụt tắt rồi từ hư không hiện ra những mảnh, mẩu kim loại nhỏ được chế tác tinh xảo. Hắn cầm lấy, tiến tới góc tủ quần áo, lòng bàn tay phát ra một đoàn năng lượng nhỏ áp sát vào vách tử, ngay lập tức, vách tủ trước đó vẫn chỉ là một mảnh ván mỏng liền lồi ra, hàng loạt hư ảnh lam sắc đột ngột hiện ra, tựa như một trận đồ mô hình cơ quan nào đó.

Đây chính là trận nhãn của đại trận phòng ngự xung quanh mảnh đất này!

Trận đồ mô hình này dường như bị tổn hại khá nặng, nhìn sơ qua có thể thấy phần lớn những đoạn liên kết ngoài rìa đều biểu thị hình ảnh hỏng hóc nặng nề, ảm đạm vô sắc, chỉ còn trung tâm đồ án- chính là tâm trận, căn nhà thiếu niên đang ở là còn nguyên vẹn, cùng với một số điểm sáng khác bên ngoài, dường như là mắt trận được gia cố khác chắc chắn nên không thể phá hủy là còn được biểu thị tồn tại.

Việc hắn làm bây giờ là tu bổ lại trận pháp vừa bị tấn công bị tổn hại. Tài liệu trong tay không còn nhiều, phải sử dụng hết sức có chừng mực.

Thiếu niên khẽ chọn lấy một mảnh kim loại mỏng như tờ giấy trong tay, cẩn thận đưa vào một vị trí trên trận đồ mô hình. Mảnh kim loại mỏng khi được đưa vào chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, trận đồ mô hình chỉ hơi sáng lên một chút, dường như được nối lại bằng một thứ gì đó khiến cho các mối liên kết càng bền chặt hơn.

Cứ như thế nửa canh giờ, hắn vẫn cần mẫn từng chút một, tay không ngừng nghỉ đưa những tài liệu này vào trong trận đồ mô hình, ánh sáng cứ một chút lại lóe lên rồi nghỉ, dần dần trận đồ biểu thị đã khôi phục được tám phần, gần như là hoàn mĩ, chỉ có đôi chỗ bị đứt đoạn nhưng hầu như cũng không ảnh hưởng gì mấy.

Tiếng gió đã ngừng, tay hắn cũng dần ngừng lại, đưa thêm vài mảnh kim loại khác vào vài chỗ rồi dừng, khẽ thở ra một hơi ngồi dựa lưng vào tường, bàn tay giơ lên chạm vào đồ án một cái, ngay lập tức trận đồ mô hình đại trận liền chui vào trong, biến mất ngay trước tấm vách tủ.

“Linh kiện không còn nhiều, hơn nữa nơi này quá thiếu linh khí, không biết có thể tu bổ được bao lâu …”

Khẽ thở ra một hơi, thiếu niên mệt nhọc đưa tay khẽ xoay xoay giới chỉ trong tay, không biết đã xuất hiện từ khi nào. Tâm thần hắn dường như thoát li khỏi thực tại, dường như đang tới một nơi nào đó.

Chốc lát sau, khi phía giường nơi tiểu cô nương đang nằm khẽ cựa quậy “ưm” lên một tiếng, thiếu niên mới chợt bừng tỉnh, cả người hoàn hồn trở lại đưa mắt nhìn, từ từ đứng dậy.

Vừa đi tới chỗ cửa lách thì đột nhiên, trong đầu hắn “ongg” lên một tiếng, toàn thân bỗng chốc suy yếu khác thường. Thiếu niên không tự chủ được liền ngã phịch xuống đất, rên lên một tiếng đau đớn “ahh!”

Không kịp suy nghĩ gì, hắn chỉ kịp với tay lấy vái chốt cửa kéo mạnh xuống, cánh cửa lách liền bật ra và gió thốc vào…

Tiểu cô nương gọi là Linh nhi đang nằm trên giường đang thoải mái xoay người thì đột nhiên, một tiếng kêu đau đớn vang tới. Như một bản năng, nàng liền ngồi bật dậy dáo dác nhìn xung quanh, nhác thấy thiếu niên đang đau đớn năm dưới sàn, nàng hoảng hốt nhảy choàng xuống khỏi giường, tấm chăn bị hất qua một bên vội vàng tới đỡ thiếu niên dậy, vừa đỡ vừa trách mắng:

“Nguyên ca, huynh thật không yên phận, ban đêm còn mò đi đâu? Nhỡ xảy ra chuyện gì…”

Bạn đang đọc Khoa Học Tu Tiên Tại Dị Giới sáng tác bởi HLman
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HLman
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.