Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng Ta Muốn Hương Hỏa

Tiểu thuyết gốc · 2278 chữ

"Vậy chuyện xây thành Cổ Loa và Nỏ thần Kim Quy chính là do thế lực của Thủy Tinh cung chống lưng giúp sức cho An Dương Vương chứ?" Đinh Liễn hỏi

"Đúng vậy, An Dương Vương do ép chết cha con Hùng Duệ Vương nên khí vận không hoàn mỹ, do đó không đủ lực xây thành Cổ Loa. Thần linh chúng ta nhóm họp lại bàn kế sách. Vợ chồng Chử Đồng Tử vì không hài lòng chuyện Thục Phán ép chết cha và em gái nên không thèm giúp.

Thánh Gióng cũng nói hắn chỉ biết đánh nhau phá hoại chứ xây dựng hắn không rành nên cũng trốn về Tiên Giới. Cuối cùng, chỉ có lão Sơn Tinh ở lại. Chúng ta bèn nghĩ kế bổ sung khí vận cho Thục Phán bằng cách Sơn Tinh sai yêu tinh đến quấy phá, ta thì sai lão Rùa Vàng (Thần Kim Quy) sẽ lấy cớ đến giúp đánh yêu quái và tặng hắn chí bảo Nỏ thần. Mục đích là diễn cho xong màn kịch xây thành và chế tạo Nỏ thần”

Đinh Liễn hóng hớt truy vấn: “Trẫm có nghe qua việc An Dương Vương được Rùa Thần giúp sức nhưng cụ thể thế nào thì không rõ lắm. Cụ có thể kể cho mọi người ở đây nghe về bí mật này không?”

Cụ Thủy Tinh được Đinh Liễn hỏi thăm thì hớn hở đồng ý ngay bởi câu chuyện Sơn Tinh Thủy Tinh chủ yếu là bôi đen hắn nhưng câu chuyện về An Dương Vương thì lại là ca ngợi: “Ha Ha. Cũng không phải bí mật gì to lớn. Các ngươi muốn nghe thì để ta kể, ngày ấy…

Khi đã chiếm được đất Văn Lang, An Dương Vương đổi tên nước là Âu Lạc, đóng đô ở Phong Khê chỗ cũ của Hùng Vương.

Khu đất chọn để đắp thành là một quả đồi đất rắn như đá. Ðám đông người hì hục đào đất, khuân đất hết ngày nọ sang ngày kia, tòa thành cao dần. An Dương Vương cùng đoàn tùy tùng đến xem rất lấy làm hài lòng, cho là một tòa thành có thể đứng vững muôn đời, sấm sét không lay chuyển, mưa bão không làm sạt được, và quân giặc cũng không thể phá nổi.

Nhưng một đêm cả bức tường thành quanh co đều đổ sập xuống như đất bằng. An Dương Vương đến xem rất lấy làm tức giận. Hắn hỏi dò dân chúng gần đó, họ kể lại: Ban đêm họ nghe thấy những bước chân rầm rập ở các khắp ngã kéo đến với những tiếng xì xào có thể là ma quỉ. Người đâu mà lại đông đến thế! Họ sợ quá nên không dám nhìn ra. Rồi họ lại nghe những tiếng đổ ầm ầm như sấm dậy.

An Dương Vương không tin nên sai các tướng lãnh đốc thúc đắp lại thành cho kỳ được. Ðám người hăng hái đắp lại không ngừng. Tường thành mỗi ngày một cao dần và lại cao như tường thành cũ.

An Dương Vương lại xem chỗ địa thành để cầu trời phù hộ mình đắp cho xong tòa thành. Vua đi vòng quanh chân tường vừa đi vừa suy nghĩ. Ðột nhiên vua thấy một ông già râu tóc bạc từ phía xa đi lại nói với hắn rằng:

“Vương đừng lo, sáng mai nhà vua ra đợi ở bờ sông sẽ có sứ giả Thủy Tinh Cung đến giúp đắp thành”.

Nói xong ông già biến mất.

Hôm sau mới tờ mờ sáng, An Dương Vương đã ra tận bờ sông để đợi sứ giả Thủy Tinh Cung. Vừa bắt đầu tan sương thì có một con rùa vàng rất lớn nổi lên mặt sông từ phía Ðông bơi vào bờ đến gần nhà vua, rùa tự xưng mình là thần Kim Quy sứ giả của Thủy Tinh. An Dương Vương sai đặt Giang sứ lên một chiếc mâm vàng và khiêng vào cung. Vua hỏi kế đắp thành, thần Kim Quy bảo rằng:

“Ở núi Thất Diệu có một con gà trắng sống lâu năm thành tinh gọi là Bạch Kê Tinh có phép biến hoá khôn lường. Nó thường hãm hại khách qua đường và khách ngủ ở quán trọ trong vùng này. Các Vương thời trước cùng bọn nhạc công chết đi đều chôn ở núi Thất Diệu, những u hồn ấy từ lâu không tan lẩn khuất trong khe đá ở hang sâu. Những u hồn ấy có thù với ngươi nên đêm thanh vắng họp thành từng đàn từng lũ đến xúi dục con tinh gà trắng phá thành đang xây.

Con tinh gà trắng đã dẫn những u hồn ấy đến chân thành dùng phép ma phá đổ tường thành rồi gần sáng lại bay về núi. Con tinh gà trắng có tiền duyên với con gái lão chủ quán gần chân núi nên hay hiện hình làm khách bộ hành ghé vào nhà lão khi thì nhập vào con gái lão khi thì nhập vào con gà trắng của lão. Muốn đắp cho được thành, trước hết phải trừ cho tiệt giống yêu ma và giết đứa con gái cùng con gà trắng của lão chủ quán kia đi.

Nghe lời thần mách bảo, Vua sai mấy viên tướng đem quân vào rừng mai phục rồi vua cải trang cùng thần Kim Quy giả làm khách bộ hành đến quán xin ngủ trọ. Chủ quán từ chối lấy cớ là trong núi có nhiều yêu quái hay làm hại khách đi đường. Nhưng An Dương Vương và thần Kim Quy nhất định xin ở. Chủ quán phải chiều theo ý hai người.

Ðêm đêm An Dương Vương nghe thấy những bước chân rầm rập ở ngoài. Những bước chân từ khắp các ngả đi lại rộn ràng rồi thốt nhiên có bàn tay rất mạnh đập vào cái phên nhà lão chủ quán tiếp đến tiếng gọi người con gái lão. Thần Kim Quy lên tiếng nạt nộ, tiếng ngoài im ngay. Những tiếng chân bước cũng xa dần.

Gần sáng lại có những tiếng chân rầm rập ở ngoài, thần Kim Quy bảo An Dương Vương mở cửa phên ra gọi quân mai phuc đuổi theo đám yêu tinh đang rút lui về Thất Diệu, quân lính vừa đuổi vừa giương nỏ bắn theo. Cứ một loạt tên bay đi là lại nổi lên những tiếng ma kêu quỷ khóc rùng rợn. Tiếng rên rỉ khóc than mỗi lúc một thưa dần. Ðến khi mặt trời mọc thì yêu khí tan. Quân lính của An Dương Vương đào được rất nhiều hài cốt và nhạc khí cổ trong các hang núi, họ chất thành từng đống cao đốt đi rồi tro than đổ xuống suối cho tan hẳn oan hồn.

An Dương Vương và thần Kim Quy trở về quán trọ bảo chủ quán hiến cho mình con gà trắng để tạ trời đất. Gà vừa bị cắt tiết thì con gái chủ quán cũng lăn ra chết. Giữa lúc ấy có một con chim từ trong nhà bay vụt ra, thần Kim Quy biết đó là con yêu tinh đã tìm đường chạy trốn, liền tung phép giết chết.

Yêu ma đã trừ xong, thần Kim Quy lại hiện nguyên hình là con rùa vàng rất lớn. Thần rút một cái móng của mình trao cho An Dương Vương, dặn rằng: “Nhà vua giữ lấy móng chân này để làm lẫy nỏ. Khi có giặc thì đem ra bắn, một phát có thể giết được hàng ngìn quân giặc”.

Nói xong, thần biến mất, nhờ có thần Kim Quy trừ hết yêu ma. An Dương Vương ra lệnh cho quân lính và nhân dân xây lại thành. Chẳng bao lâu tòa thành đắp xong, rộng tới ngàn trượng, vừa dầy vừa cao xoáy vòng như hình con ốc, nên gọi là Loa thành.

“Như vậy, Bạch Kê Tinh chính là bộ hạ của Sơn Tinh, còn các oan hồn là quân lính của Hùng Vương bị tử nạn mà chưa siêu thoát ư?” Đinh Liễn hỏi xác nhận.

“Đúng vậy, Bạch Kê Tinh là chiến tướng của lão Sơn Tinh, đó cũng chỉ là hóa thân thôi chứ đâu có chết. Còn các oan hồn kia mượn tay An Dương Vương để hóa giải ân oán của hai nước, hoàn thành hợp nhất Khí Vận bộ tộc mà thôi” Cụ Thủy Tinh gật gù

Mọi người lúc này mới vỡ lẽ ra, đứng đằng sau câu chuyện Loa Thành lại là một sự thật khác hoàn toàn. Hơn 1000 năm nay, bọn họ đều bị các cụ lừa cả.

“Khi hợp nhất khí vận bộ tộc mà An Dương Vương chỉ giữ được đất nước toàn vẹn có mấy chục năm trước quân của Triệu Đà, cái này chứng tỏ khí số của nước ta quá cạn kiệt rồi” Tiếng thở dài vang lên.

“Đúng thế, con người ta thời vận đang lên, phúc trạch sâu dày thì người ta làm bất cứ cái gì cũng thuận lợi cho dù hành vi ấy không có tính toán cũng mang đến điều tốt lành, còn khi tính toán thì sự chắc chắn sẽ thành.

Khi thời vận đi qua, phúc trách cạn kiệt thì dù cho bản thân là những bậc minh quân hay tài giỏi cũng bị che mắt, ù tai mà phạm phải những quyết định sai lầm dẫn đến diệt vong. Con người là như thế mà quốc gia cũng y như vậy. Câu chuyện An Dương Vương minh chứng rõ nhất triết lý này”.

“Một vị Vương anh minh như vậy lại phạm sai lầm cưới giặc về nhà, điểm này An Dương Vương không bằng Hùng Vương khi từ chối vụ cầu hôn của cụ Thủy Tinh. Mị Châu cũng phạm lỗi ngu si khi phản cha, phản quốc, điểm này cũng không bằng hai cô công chúa Tiên Dung và Ngọc Hoa đời trước. Cái này quá vô lí”. Đinh Liễn than thở tiếc nuối

“Cái này cũng khó trách được Mị Châu, thật ra việc năm xưa An Dương Vương ép chết cha con Hùng Vương 18 khiến cho hai người ấy trước khi chết đã oán hận mà dùng điểm khí vận cuối cùng nguyền rủa. Lúc ban đầu thì không làm gì được hắn ta, nhưng khi khí vận hao mòn quá nhiều thì lời nguyền rủa ấy lại như lá bùa đòi mạng dẫn đến cha con An Dương Vương phán đoán và quyết định sai lầm. Cái này cũng là nhân quả báo ứng, chúng ta tuy có thần thông cũng không thể nào mà cứu giúp hắn được.” Cụ Thủy Tinh cũng ngậm ngùi

“Vậy, cuối câu chuyện Thần Kim Quy đến mang An Dương Vương xuống Thủy Tinh Cung là có thật hay là do nhân dân dựng ra?”

“Tất cả đều là thật. Máu và nước mắt của Mị Châu do lây nhiễm khí vận nên biến thành ngọc trai. Thân người không đầu thì hóa đá trôi dạt vào bờ biển phía Nam thuộc địa phận Nghệ An, sau được nhân dân Cổ Loa rước về thờ phụng. An Dương Vương cũng được ta cho Rùa Vàng mang về Thủy Tinh Cung nhưng cũng đã chết vì bị khí vận phản phệ”.

"Vậy, sau khi An Dương Vương bị Triệu Đà đánh bại thì Nỏ thần đâu mất rồi?" Đinh Liễn mắt sáng nói. Hắn thèm khát chí bảo này lắm rồi. Chí bảo này sát phạt kinh khủng có chức năng như súng máy thời hiện đại, nếu thêm vào pháp thuật có khi lại giống như pháo phản lực Kachiusa hoặc hệ thống BM -30. Có loại vũ khí này trong tay, hắn còn lo gì sự uy hiếp của Đại Tống hay các nước xung quanh.

Cụ Thủy Tinh nhìn thấy khát vọng trong mắt của Đinh Liễn thì tủm tỉm cười như kiểu cá đã cắn câu. Bọn hắn dẫn dắt câu chuyện lòng và lòng vòng nãy giờ đều có thâm ý cả. Tất cả mọi tình tiết và hệ liệt đều đan xen như dệt. Giờ đây cá đã cắn câu, lưới đã bắt đầu thu:

"Nỏ thần đã được Thủy Tinh cung thu hồi, sau đó lại trở thành thân xác mới của An Dương Vương, tức An Dương Vương sau khi chết đã trở thành khí linh của Nỏ Thần. Hiện nay nó bị phong ấn ở trong Bảo Tàng dưới biển. Ngươi muốn xem hoặc lấy đi cũng có thể. Bởi đó là chí bảo Khí Vận, lại có khí linh là một vị Vương nên chỉ có Hoàng Đế tức Quốc quân chi chủ của người Việt mới có thể phá phong và nhận chủ. Phong Ấn này do chính tổ tiên Lạc Long Quân tạo ra nên nếu ngươi muốn lấy phải đi Thủy Tinh Cung một chuyến. Tuy nhiên, muốn có chí bảo cũng phải trả một cái giá xứng đáng, trên đời này nào có bữa cơm trưa nào miễn phí phải không?"

Đến lúc này, Đinh Liễn cũng hiểu trọng tâm câu chuyện đã đến rồi. Xưa nay không có chuyện sẽ không đến Tam Bảo điện, tự nhiên tươi cười không phải gian cũng là trộm. Thấy vậy, hắn cũng thuận thế mà mở lời: "Xem ra các cụ đến đây cũng không phải là tự nhiên dạo chơi. Các cụ muốn cái gì?".

" Chúng ta muốn hương hỏa?" hai cụ Sơn Tinh, Thủy Tinh cùng đông thanh đáp

----------

Bạn đang đọc Khí Vận Quốc Gia sáng tác bởi kimbang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimbang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.