Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tại sao Hoàng Đế không thể tu hành (3)

Tiểu thuyết gốc · 2549 chữ

Xét về Pháp tức công pháp tu hành, bản thân Hoàng Đế cũng gặp khó.

Xưa nay tu hành lên các cõi cao hơn có nhiều con đường nhưng tựu chung lại là Tu Ma, Tu Tiên, Tu Phật, Tu Yêu, Tu Quỷ, Tu Thần. Có công pháp thì dễ nhưng Hoàng Đế có hợp với công pháp đó hay không lại là một chuyện.

Đầu tiên, Hoàng Đế phải có thể chất, linh căn, ngộ tính tốt tức có căn cơ sâu dày mới tu luyện được. Mà những thứ trên ngay cả người thường cũng cả trăm ngàn may ra có một. Tỷ lệ rơi vào đầu Hoàng Đế xem ra còn nhỏ hơn là trúng giải đặc biệt.

Có Thể chất, Linh Căn, Ngộ tính tốt thì phải có công pháp xứng đôi. Nếu không có công pháp xứng đôi thì cho dù đưa một bản thần cấp cho ngươi, ngươi đọc cũng không hiểu, chỉ cảm thấy như đang đọc thiên thư. Trong đời sống chuyện này thấy rất nhiều. Bắt thằng chuyên văn ngồi giải toán cao cấp thì nó chỉ có nước đầu hàng. Bắt thằng chuyên toán đi viết ngôn tình dài tập thì chẳng khác nào không trâu bắt chó đi cày.

Có công pháp rồi lại phải tìm tâm pháp, thuật pháp, bí pháp xứng đôi nữa mới được. Nếu không có, ngươi tu hành kiểu gì?

-----

Điều kiện thứ tư để tu hành là Tài. Tài chính là tiền. Tài là thiên tài địa bảo.

Hoàng Đế dù sao cũng là người phàm. Vàng bạc có nhiều cũng là tiền của phàm nhân. Mà người tu hành lại cần các loại tiền khác. Tương truyền đó là các loại năng lượng bậc cao của Thiên Địa như linh thạch, tiên thạch, thần thạch hay các loại thiên tài, địa bảo. Ở các cõi trên có lẽ không thiếu nhưng ở phàm gian thì không khác gì quý giá hơn thuốc trường sinh.

Nếu có xuất hiện thì những người tu hành khác cũng sẽ cướp đoạt, giấu kín và lén sử dụng chứ có ai khoe hay bán. Cho dù ngươi là Hoàng Đế, nếu không biết chính xác nó ở chỗ nào thì ngươi đi tìm kiểu gì. Mà nếu phải xô xát với đám người tu luyện, tức những người có siêu năng lực, ngươi có tranh đoạt thắng hay không? Đoạt được liệu có giữ được , giữ được liệu có dùng được hay không?

Đinh Liễn suy nghĩ, ngay cả hắn biến hóa ra được Long ỷ bằng đá quý cũng phải giấu giấu diếm diếm sợ bị cướp đoạt chứ nói chi thần thạch hay tiên thạch. Hoa Lư mang tiếng cho oai chứ làm sao ngăn cản được mấy người đi xuyên tường, tàng hình, xuyên toa không gian... Đối với người tu luyện, cung cấm cũng chỉ là một cái nhà hơi rộng mà thôi.

Đấy là chưa kể một bộ phận người tu luyện còn cao cao tại thượng tự coi mình là hàng Thượng Đẳng, còn phàm nhân chỉ là con kiến hôi. Mà Hoàng Đế cũng chỉ là một con kiến hôi hơi to mà thôi. Phất tay là diệt. Không có năng lực bảo vệ mà dám giữ bảo vật khác nào câu chuyện: Thất phu vô tội, hoài bích hữu tội.

Đương nhiên, với thân phận Hoàng Đế sẽ dễ dàng thu gom thiên tài địa bảo hơn người thường. Đây là điều chắc chắn. Quyền lực trong tay không phải là nói giỡn.

-----

Địa, Lữ, Pháp, Tài bốn điều kiện trên cũng chỉ là điều kiện cần. Còn rất nhiều điều ngăn trở Hoàng Đế đến với con đường tu đạo.

Tu đạo chắc chắn cần đến sự chăm chỉ. Mà chăm chỉ thì lại cần thời gian nhiều. Ngươi nếu không buông bỏ triều chính, truyền ngôi cho người khác thì công việc hàng ngày của một vị Hoàng Đế là siêu nhiều. Để giải quyết hết và giải quyết tốt thì ngươi cũng là một dạng siêu nhân.

Ngươi là Hoàng Đế thì chuyện chính của ngươi là điều hành quốc gia. Ngươi quản lý một người đã khó, nay quản lý cả trăm, triệu người còn khó hơn. Chỉ tính riêng việc chăm lo chuyện sinh hoạt của bách tính cũng khiến ngươi muốn bạc đầu.

Nay chỗ này kêu đói, mai chỗ kia kêu thiếu tiền, mốt chỗ kia có mấy đứa con quậy phá hư hỏng đòi tạo phản cần ngươi quyết đoán. Trăm công ngàn việc cũng không quá đáng.

Chuyện công đã xong ngươi lại phải xử lý chuyện tư. Chuyện tư là gì, là chuyện hậu cung. Hậu cung thì vốn phức tạp, càng nhiều người thì càng phức tạp. Ngươi nhiều vợ, nhiều con thì độ phức tạp càng lớn hơn nhiều. Câu chuyện chốn cung đình, hay cung đấu vốn luôn là đề tài muôn thuở. Mà vị Hoàng Đế nào chả phải suốt ngày đi dập lửa.

" Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương đang tức giận lôi đình..."

" Hoàng thượng, quý phi nương nương khóc cả ngày thương tâm gần chết"

" Hoàng thượng, hoàng thái hậu đòi ngài phải năng động, chăm chỉ sinh thêm nhiều vị hoàng tử nối dõi tông đường..."

" Hoàng thượng, trưởng công chúa muốn bỏ nhà đi theo trai, ngài bảo phải làm sao?"

" Hoàng thượng, hoàng thái tử lười biếng không chịu học hành lại đi đọc dâm thư"

" Hoàng thượng, hoàng hậu và quý phi lại đấu tố nhau kìa "

" Hoàng thượng, quý phi muốn bỏ về nhà mẹ đẻ vì ngài không còn yêu nàng."

A..b...c...x...y...z

.......

Bao nhiêu việc như thế, ngươi còn tâm trí tu hành hay không? Chỉ sợ ngươi liên tục tẩu hỏa nhập ma mà chết.

Chưa kể, quần thần sẽ không muốn ngươi vùi đầu tu đạo sao nhãng chính sự. Nhân dân cũng không muốn ngươi tu đạo vì ngươi tu thì ai lo cho họ.

Những người tu hành khác cũng không muốn ngươi tu đạo, bởi ngươi mà tu thì với lòng tham luyến quyền lực ấy thì bọn họ sẽ bị ngươi thống trị, họ đâu cam tâm...

Thê thiếp ngươi cũng không muốn ngươi tu đạo vì ngươi sẽ sao nhãng chuyện vợ chồng, không còn quan tâm đến họ. Hơn nữa, ngươi tu hành thì ngươi trường sinh bất lão còn họ thì già cả chết mau. Họ đâu cam tâm.

Con cái ngươi cũng không muốn ngươi tu đạo vì ngươi mà đắc đạo thì ngươi mãi mãi ngồi ngai vàng. Bọn chúng nào còn cơ hội vấn đỉnh chí tôn. Xưa nay bao nhiêu chuyện con giết cha, anh em giết nhau vì ngai vàng đã diễn ra. Triều nào cũng có, thời nào cũng có. Đấy là ngươi tham quyền cố vị có mấy chục năm. Giờ ngươi sống mấy trăm năm, mấy ngàn năm thì ai mà chịu cho nổi. Ngay cả con cháu ngươi cũng bị ngươi ngao cho chết già thì trời nào tha, đất nào dung.

Đinh Liễn còn đặt ra thêm một giả thuyết nữa. Tuy chưa có chứng thực nhưng xem ra khá có lý.

Thiên Đạo vốn lấy thừa bù thiếu tức lấy sự Cân Bằng làm chuẩn. Tức chỉ có sự Cân Bằng sinh thái thì Thiên Địa mới tồn tại mạnh khỏe. Khi có sự mất cân bằng xảy ra thì tự động cơ chế bảo hộ của Thiên Địa sẽ bị khởi động để lập lại trật tự.

Lấy ví dụ: kiếp trước con người dùng khoa học kỹ thuật tàn phá thiên nhiên một cách khủng khiếp, khiến cho Trái Đất chướng khí mù mịt. Thế là các hiện tượng cực đoan xảy ra như động đất, cháy rừng, sóng thần, băng tan, thủng tầng Ozon, bão mặt trời, núi lửa phun trào liên tục xảy ra với một tần suất dày đặc.

Trước kia trên thế giới, lâu lâu mới có một vụ, nay thì năm nào cũng có, mà mỗi năm xảy ra liên tục, liên hoàn. Những hiện tượng này chính là quy tắc, là cơ chế tự bảo hộ mình của Trái Đất trước sự phá hoại của loài người.

Khi dịch COVID xảy ra, trên mạng Internet sôi trào khi có một giả thuyết được nêu ra. Nếu địa cầu là một cơ thể sống thì loài người có phải giống như một loại vi khuẩn hay một loại vi rút? Khi loài người phát triển quá nhanh, quá mạnh dẫn tới không gian sinh tồn của các loài khác bị hủy diệt.

Khi hệ sinh thái bị mất cân bằng, cấu trúc chuỗi thức ăn bị phá vỡ, Trái Đất gặp nguy cơ lớn. Chưa kể, loài người còn phát minh ra đủ thứ vũ khí có sức hủy diệt kinh hoàng như bom hạt nhân hay vũ khí sinh học. Nguy cơ chiến tranh hạt nhân hủy thiên, diệt địa có thể xảy ra bất kỳ lúc nào.

Trái Đất đã tự tiêm cho mình một mũi Vắc xin tên là COVID 19. Cơ chế này nhằm tiêu diệt loài người cho đến khi số lượng tồn tại không còn đủ sức uy hiếp nữa.

Loài người với vai trò là một loại vi rút đã sinh ra sức đề kháng - chính là cái gọi Vắc xin để chống lại Vắc xin của Trái Đất. Cho nên, nhìn một góc độ khác thì cuộc chiến chống vi rút COVID chính là cuộc chiến giữa loài người và Trái Đất. Nếu Trái Đất thắng, loài người từ 8 tỷ chắc còn lại vài trăm triệu. Nếu loài người thắng, nguy cơ Trái Đất bị hủy diệt cũng kéo theo cả con người đi chôn cùng.

Đây là một bài toán nan giải.

Hoàng Đế với tư cách là người đứng đầu Nhân Đạo. Mà Nhân Đạo lại có tính chất lấy Thiếu bù Đủ tức là sự tham lam vô cực. Hoàng Đế mà tu đắc đạo thì Thiên Đạo nhất định tiêu vong. Do đó, ngay cả Thiên Địa cũng không muốn Hoàng Đế tu đạo là vậy.

------

Thời Viễn Cổ, con người lúc ấy còn chưa đông đúc và tâm tính còn chưa phức tạp như thời Phong Kiến thì việc tu đạo của các Hoàng Đế đều đơn giản hơn bây giờ rất nhiều.

Thứ ngăn cản việc thành đạo chính là cái Tâm mà tất cả các môn phái tu hành đều nhắc đến. Có câu chuyện về Hoàng Đế Hiên Viên đi cầu kiến tiên ông Quảng Thành Tử như sau:

Hoàng Đế Hiên Viên trị vì khoảng năm 2698 TCN đến 2599 TCN. Ông ta được coi là người đã sáng lập ra nền văn minh Trung Hoa và là thủy tổ của người Hoa Hạ. Hoàng Đế nghe nói có một vị tiên nhân cổ xưa tên là Quảng Thành Tử ở núi Không Động (nay ở tỉnh Cam Túc) nên không quản ngại đường xa ngàn dặm tìm đến để cầu Đạo.

Lần đầu tiên khi tìm đến núi Không Động để bái kiến tiên ông Quảng Thành Tử thì Hoàng Đế đã 40 tuổi. Lúc đó ông ta làm vua đã được 20 năm. Khi đi ông đã dẫn theo cả một đoàn quân lính và tùy tùng rầm rầm rộ rộ.

Hoàng Đế ngồi trên lưng con voi lớn đi đằng trước; theo sau là nguyên phi Luy Tổ và đoàn nữ tiết ngồi trong xe gỗ lớn ở đằng sau. Bên ngoài còn có quan văn, quan võ, binh lính gồm hơn trăm người nhắm hướng núi Không Động mà đi.

Để thể hiện thành ý của mình, Hoàng Đế cho đốt cỏ thơm ở dưới chân núi. Phút chốc khắp nơi tràn ngập khói xanh và mùi cỏ thơm; quần thần đàn ca múa hát, âm thanh huyên náo chấn động cả sơn cốc.

Bỗng từ trên cao, Quảng Thành Tử hiện thân ra trên đám mây và nói với Hoàng Đế những lời đầy ẩn ý: “Cái người trị vì thiên hạ kia, chưa nhìn thấy mây mà muốn thấy mưa; chưa đến mùa thu mà đã muốn thấy lá vàng rơi; như vậy thì làm sao bàn đến Đạo được?”. Nói xong hất cây phất trần lên và biến mất trong đám mây. Hoàng Đế thấy vậy, biết là không thể gặp được tiên ông nên đành dẫn đoàn người đi về.

Lần thứ hai đi tìm tiên ông Quảng Thành Tử

Khoảng 60 năm sau, khi Hoàng Đế được trăm tuổi thì ông ta quyết định đến núi Không Động để bái sư học Đạo thêm lần nữa. Lần này Hoàng Đế quyết định chỉ đi một mình, lặng lẽ đi lên núi Không Động.

Trên đường đi thì Hoàng Đế gặp một vị trưởng giả (tiên ông Xích Tùng Tử). Xích Tùng Tử tiên sinh chỉ điểm cho Hoàng Đế: “Tiên và Phàm cũng không có phân cách, chỉ phân biệt ở tâm. Nếu không ngại khó lê bước bằng đầu gối thì lòng thành kính đó sẽ khai mở cả trăm cửa”.

Hoàng Đế vừa đi vừa suy nghĩ về câu nói này. Ông đi đến khi đôi giày đã mòn và rách tả tơi, bàn chân sưng rộp đau đớn đến mức không thể đi nổi nữa. Lúc này Hoàng Đế đột nhiên tỉnh ngộ, ông quyết đi tới núi Không Động bằng đầu gối. Đá đất cát sỏi lúc này không khác gì hàng ngàn mũi dao cứa vào đầu gối ông, khiến nó chảy máu nhuộm đỏ cả đá trên đường đi.

Tiên ông Quảng Thành Tử từ sớm đã biết việc Hoàng Đế đi cầu Đạo. Tấm lòng thành kính của Hoàng đế đã làm tiên ông cảm động. Khi Hoàng Đế bò tới dưới chân núi Không Động, Quảng Thành Tử lập tức cho một con rồng xuống đón ông lên núi.

Sau đó Quảng Thành Tử đã truyền bí quyết tu Đạo cho Hoàng Đế. Khi Hoàng Đế trở về nước thì cứ y theo đó để tu luyện, hàng ngày lặng lẽ tu tâm dưỡng tính. Khi Hoàng Đế được 120 tuổi thì ông đã tu thành, cưỡi rồng bay về trời ngay giữa ban ngày.

Qua hai lần đi tìm Đạo của Hoàng Đế Hiên Viên có thể thấy, tuy đều có tâm chân thành, nhưng ở lần đầu thì tâm danh lợi của Hoàng Đế vẫn còn quá nhiều, nếu có được truyền Đạo thì chưa chắc đã lĩnh hội được.

Lần thứ hai khi đến tìm Đạo thì ông đã khiêm tốn hơn, cũng đã đi gần hết đời người, nhận ra xa hoa phù phiếm rồi cũng hóa hư không, thản đãng buông bỏ, đắc Đạo thân nhẹ nhàng, cưỡi rồng bay về trời.

Nhìn người lại ngẫm đến ta, Đinh Liễn ngẫm nghĩ về chính mình. Bài toán dung hòa giữa ngôi vị Hoàng Đế và con đường tu luyện liệu có hay không? Hắn sẽ chọn con đường nào? Từ bỏ Đế vị để chuyên tâm tu hành hay an an ổn ổn làm một vị Hoàng Đế?

-----

Bạn đang đọc Khí Vận Quốc Gia sáng tác bởi kimbang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimbang
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.