Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là chiến là hòa?

Phiên bản Dịch · 5475 chữ

Tần Vô Song bị chưởng lực của Vi Dực đánh trúng, chỉ cảm thấy một luồng linh lực xuyên thấu qua ngực, mỗi một đường kinh mạch. Một lực xuyên thâu mang thuộc tính kim chúc mãnh liệt khiến hắn nhất thời cảm thấy từng trận khó chịu nói không nên lời.

Cước bộ liên tục di chuyển, dừng lại ở một bên trên Diễn võ đài, vội vàng vận hành một đường Bắc Minh Đại Pháp, đem linh lực trong nội thể hấp thu tới giữa khí hải.

Mặc dù hắn đã phản ứng nhanh như thế, nhưng lực xâm nhập kia vẫn là khiến toàn thân cơ thịt hắn hiện tại cảm thấy cảm giác vô cùng đau đớn.

Mạnh mẽ áp chế cảm giác toàn thân đau như dao cắt, Tần Vô Song nhếch miệng cười, trên vẻ mặt lại có một loại cảm giác lãnh liệt. Đối với Tần Vô Song mà nói, chiến đấu sinh tử như vậy, kiếp trước và kiếp này đã trải qua không biết bao nhiêu lần, so với một kẻ như Vi Dực, luôn luôn bọc trong chăn êm đệm ấm mà trưởng thành thì Tần Vô Song hắn lại hoàn toàn bất đồng.

Hắn không sợ bị thương, cũng không e ngại đối mặt với sinh tử quyết đấu. Đó chính là cơ hội mà trong giây phút điện quang lửa thạch như vừa rồi, hắn đã tìm được để khiến cho Vi Dực cùng với mình bị lưỡng bại câu thương.

Cũng không tệ, cuối cùng vẫn có thể tìm được cơ hội. Bản thân hắn so với Vi Dực, xét đến cùng cũng có sự chênh lệch về cảnh giới, dù đã hấp thụ được linh lực của Vi Dực thì cũng chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi tạm thời có cơ hội liều mạng cùng hắn. Cơ hội này, chỉ thoáng qua trong giây lát.

Mặc dù chỉ là như thế nhưng có thể nắm lấy cơ hội, lại càng khiến cho hai bên đều bị tổn hao khả năng chiến đấu. Thân thể Tần Vô Song cố nhiên là phải chịu đựng khổ sở tới cực điểm. Nhưng giờ phút này, Vi Dực cũng tuyệt đối không tốt hơn hắn được bao nhiêu.

Vai phải bị Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm đâm thủng, thương tổn cũng vô cùng nghiêm trọng. Một tay đỡ lấy đầu vai, sắc mặc Vi Dực âm trầm dừng ở trên người Tần Vô Song. Đây là đối thủ đầu tiên khiến hắn bị thương.

Tần Vô Song nở nụ cười có chút tùy tiện:

- Vi Dực sư huynh. Lực công kích của ngươi rất mạnh. Nhưng ta lần này cũng đủ khiến ngươi chịu khổ một phen nhỉ?

Vi Dực cũng là giật mình, chưởng của hắn vừa rồi cũng là vận dụng nguyên lực thuộc tính kim chúc công kích vô cùng huyền ảo, tuy rằng chỉ là dư thế, nhưng công kích của Trung Linh Võ Cảnh đối với Sơ Linh Võ Cảnh mà nói, tuyệt đối là trí mạng. Hắn lại không nghĩ tới, Tần Vô Song lại có thế đứng vững ở đó, không bị ngã xuống đài.

Hắn nào có biết, ngay trong lúc thân thể Tần Vô Song thụt lùi vài bước, đã đem đại bộ phận linh lực xâm nhập trong nội thể hết vào khí hải của hắn.

Thêm vào đó lúc hắn gia nhập Tinh La Điện, đã chọn kiện Thương Vân Giáp kia, cũng đã triệt tiêu một phần lực công kích.

Quan trọng nhất chính là, thân thể của Tần Vô Song sau khi trải qua lễ rửa tội thần bí ở Đại Thương Sơn, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không biết được khả năng cường đại của thân thể mình là tới đâu.

Bởi vậy, một kích này của Vi Dực dù cho mạnh, nhưng vẫn không thể làm cho hắn ngã xuống dưới được.

Đổi lại là một đệ tử trẻ tuổi khác ở Tinh La Điện, trước một kích này của Vi Dực, chỉ sợ đều phải mất mạng ở ngay đây. Bởi vậy có thể thấy được, trong tiềm thức của Vi Dực, sự nghi hoặc đối với Tần Vô Song là mãnh liệt đến mức nào.

Hai người liền cứ như vậy mà đứng đó, đều muốn cố gắng thử thăm dò đối phương còn lực để tiếp tục chiến đấu nữa hay không.

Trên đài, Truân Trung Trì cũng là vô cùng kinh ngạc vui mừng, trước kia hắn đã sớm nhận định Tần Vô Song đối mặt với Vi Dực, sự chênh lệch vẫn là rất lớn. Trận chiến này, chỉ cần kiên trì qua nửa canh giờ thì hắn cũng coi như là đã thắng lớn rồi.

Nhưng hắn lại không nghĩ tới, gã đệ tử Tần Vô Song này lại có thể cùng Vi Dực chiến đấu tới bước này, hơn nữa trong nháy mắt vừa rồi, cơ hồ xảy ra một tình huống mà hắn cho rằng là ảo giác, Tần Vô Song đã chủ động công kích Vi Dực, hơn nữa khí thế trong nháy mắt phát ra lại hoàn toàn không thua kém Vi Dực.

Nhưng mà thật ra Đại Điện chủ Trác Bất Đàn, vẫn luôn luôn trầm ngâm không nói gì, biểu thị vô cùng bình tĩnh, nhìn không ra bất kỳ vui mừng oán giận nào. Tựa hồ, hắn nghĩ đến chuyện Đại đệ tử của mình cùng kẻ kia lưỡng bại câu thương đối với hắn mà nói không phải là chuyện không thể chấp nhận được.

Trên thực tế, Trác Bất Đàn là không hề có chút hờn giận mà thậm chí là có chút vui sướng nữa.

Đây đúng là cục diện mà từ trước tới giờ hắn luôn mong muốn xảy ra. Cục diện này cuối cùng cũng đã đến, có thể nói là song hỉ lâm môn.

Chuyện vui thứ nhất, trong thế hệ trẻ tuổi, Vi Dực rốt cuộc cũng đã tìm được đối thủ, không còn là không có một ai có thể khiêu chiến với hắn nữa, không còn cô đơn vì không tìm thấy trận đấu bất khả chiến bại nữa. Chuyện này đối với những ngày tháng trưởng thành sau này của hắn sẽ vô cùng có lợi. Có lẽ thất bại trong cuộc chiến lần này có thể khiến cho chướng ngại trong suy nghĩ trước đây của Vi Dực hoàn toàn bị phá tan.

Chuyện vui thứ hai còn lại chính là Tinh La Điện đã xuất hiện thêm một nhân vật thiên tài. Việc này đối với sự phát triển sau này của Tinh La Điện mà nói thì tuyệt đối có lợi.

Hiện tại Tinh La Điện nhìn bên ngoài thì có thể coi là một thế lực lớn mạnh, bốn bề thanh bình. Nhưng thế cục của Đại lục Thiên Huyền thâm thúy giống như đại dương mênh mông, ngươi vĩnh viễn không thể biết là sau này sẽ đối mặt với cái gì. Có lẽ là mưa gió cuồng phong, cũng có lẽ là động đất sóng thần. Tùy thời cũng có khả năng trào dâng sóng to gió lớn, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.

Đối với toàn bộ Đại lục Thiên Huyền mà nói, sự tồn tại của Tinh La Điện tuyệt đối không giống như địa vị cao cao tại thượng ở Đế quốc Đại La như vậy.

Không nói cái khác, chỉ cần mấy Đế quốc ở xung quanh đều có khả năng hình thành uy hiếp với Tinh La Điện, tạo thành đòn đánh trí mạng vào Đế quốc Đại La.

Cho nên, bất kỳ lúc nào, sự phát triển của Tinh La Điện cũng đồng nghĩa với phải tận lực chống đỡ thế lực xâm lược bên ngoài, cân bằng với đại thế cục của Thiên Huyền Đế quốc, mà không phải là tranh chấp nội bộ bên trong.

Phát triển phải dựa vào cái gì? Là nhân tài!

Thế hệ trẻ tuổi của Tinh La Điện cũng không phải nói là thiếu nhân tài. Chẳng phải là cũng có một đám tuổi trẻ tương đối xuất sắc đang từng ngày chậm rãi phát triển lên hay sao?

Nhưng mà trong đám người trẻ tuổi này vẫn là không thể hình thành một cái chỉnh thể, khuyết thiếu một viên ngọc minh tinh phát ra ánh sáng phong quang vô hạn để lãnh đạo quần hùng.

Đại đệ tử Vi Dực của hắn tính là một kẻ có Linh căn Tiên Thiên, trẻ tuổi nhẹ nhàng tiến vào Trung Linh Võ Giả Nhưng Vi Dực từ nhỏ đã vốn là siêu nhân nhất đẳng, làm cho thái độ của hắn trước sau luôn tự cao tự đại, luôn khiếm khuyết một cái nhìn đại cục. Rốt cuộc đến ngày hôm nay, Tần Vô Song xuất hiện có thể nói là đúng thời cơ mà xuất thế. Khiến cho Trác Bất Đàn như thấy một trận mưa đúng lúc, hưởng thụ vô cùng sảng khoái. Sự xuất hiện của Tần Vô Song chẳng những có thể thay đổi cục diện thế hệ tuổi trẻ một thời của Tinh La Điện, ở một trình độ nhất định, có thể khiến cho tiềm lực Linh căn Tiên Thiên của Vi Dực phát huy hoàn mỹ đến mức tối đa.

Những vị Điện chủ khác thấy Đại Điện chủ Trác Bất Đàn vẻ mặt lạnh lùng, không có cách gì để đoán biết ý tứ trong lòng hắn, trong lòng đều có chút lo sợ bất an. Đồng thời đối với Tần Vô Song cũng có trăm loại cảm giác. Cũng không thể nói là cảm giác ghen tỵ. Tần Vô Song này xuất hiện, đối với Tinh La Điện nói chung cũng là một chuyện tốt.

Nhưng nếu như nói vì thế mà vui mừng, lại nghĩ tới Thanh Vân Điện từ nay về sau liền một đầu áp lực của bọn họ, đối với địa vị hiện tại của bọn họ, lại có một chút không cam lòng.

Tứ Điện chủ Lãnh Thu Trì đột nhiên mở miệng nói:

- Đại Điện chủ. Trận chiến này, hai kẻ cùng bị thương, nếu như tiếp tục chiến đấu, e không tốt, hay là cho bọn chúng bãi đấu?

- Đúng vậy, vậy lấy kết quả hòa mà xử đi, tiếp tục chiến đấu sợ rằng sẽ kết oán không tốt.

Ngũ Điện chủ Điền Tri Hành cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng như nước với lửa của hai nhân tài kiệt xuất đó.

Trác Bất Đàn lạnh nhạt mở miệng:

- Bọn chúng vẫn còn đứng ở trên võ đài, ý chí của mấy lão gia hỏa chúng ta tốt nhất không nên làm ảnh hưởng tới bọn chúng. Là đánh hay là dừng, để tự chúng làm chủ.

Mấy Điện chủ khác trong lòng thở dài, lắc đầu. Bọn họ nghĩ rằng trong lòng Đại Điện chủ đang có ít nhiều sự tức giận, không hi vọng dừng tay ở việc thủ hòa.

Chỉ là ý nghĩ của Trác Bất Đàn lại cũng bất đồng, hắn hi vọng ở trong trận chiến lần này, để Vi Dực chịu một chút khảo nghiệm. Chỉ có bị đả kích mạnh mẽ trong lần này, đối với sự lĩnh ngộ sau này của hắn mới có thể khắc sâu hơn được.

Huống hồ, Trác Bất Đàn cũng cảm nhận được trên người Tần Vô Song vẫn còn có một loại tiềm lực mạnh mẽ phi thường, hắn thực sự muốn thấy rõ, trên người kẻ trẻ tuổi này rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu sự kinh hỉ nữa.

Tần Vô Song một đường phóng tới, khiến cho mọi người đều chấn động, vui mừng và kinh ngạc. Ngay cả Đại Điện chủ Trác Bất Đàn trước kia cũng không thể nghĩ tới Tần Vô Song lại có thể ở giai đoạn này còn có thực lực có thể đánh cho Vi Dực bị thương.

Càng không thể tưởng tượng nổi sau khi Tần Vô Song bị Vi Dực đánh trúng một kích lại có thể tiếp tục chống đỡ tiếp.

Bả vai của Vi Dực bị thương, cánh tay chuyển động tự nhiên không tiện, đối với sự di chuyển cước bộ mà nói cũng vô cùng bất lợi, nếu mà cử động mạnh thì vết thương tất nhiên sẽ phát tác.

Nhưng nếu bảo hắn buông tay, hiển nhiên là hắn không cam lòng. Trong trận bài danh thi đấu Đệ tử Trung tâm, chưa bao giờ hắn có đối thủ, ngay cả nhân vật có thể khiến hắn xuất ra quá ba mươi chiêu, trước giờ cũng chưa từng xuất hiện qua.

Nhưng hôm nay, hắn chẳng những đã vận toàn bộ khí lực, sử dụng đến binh khí, thế nhưng lại còn bị thương. Tình huống này, cục diện này, tuyệt đối là chưa từng có tiền lệ. Hắn nhất thời căn bản không thể chấp nhận được.

Hắn ngầm hạ quyết tâm, suy nghĩ:

- Hôm nay, dù ta có bị thương nặng thêm thì cũng phải liều mạng đánh bại Tần Vô Song rơi xuống lôi đài.

Nghĩ tới đây, tâm niệm đã định, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Tần Vô Song:

- Tần sư đệ, thực lực của ngươi đúng là khiến ta kinh ngạc, nhưng hành vi của ngươi đã mạo phạm đến sự tự tôn của ta, hôm nay bất luận thế nào, ta cũng phải khiến ngươi ngã xuống võ đài cho bằng được.

Tần Vô Song vẫn nở nụ cười đầy ẩn ý như cũ:

- Vi Dực sư huynh, nếu ngươi không sợ làm cho thương thế tăng lên, làm cho khí hải trong đan điền bị thương tổn, ảnh hưởng đến sự tu hành sau này thì cứ thử tận sức một lần. Ta đảm bảo kẻ bị ngã xuống trước không phải là ta!

Nếu là một khắc trước, Tần Vô Song tuyệt đối sẽ không nói những lời như thế. Mà một khắc này, trong nội tâm hắn quả thực là đã trải qua phong ba bão táp rung động, khiến hắn không thể tin tưởng nổi. Chính là hắn có thể cảm giác được những vết thương đang ở trên người hắn đang biến đổi một cách cực nhanh, đang tự động lành lại.

Tốc độ tự lành lại này quả thực còn tốt hơn dùng linh đan diệu dược. Dường như giống như trong lời đồn, chính là loại Đại La tiên đan có thể ‘khởi tử hồi sinh, khôi phục xương cốt’.

Loại biến hóa này khiến Tần Vô Song giật mình không thôi. Chính nhờ vào cái này, lòng tự tin của hắn vào giờ khắc này đã vô cùng lớn mạnh. Hắn biết, trận chiến hôm nay, bất luận thế nào hắn cũng sẽ không thua.

Đã có được sự tự tin này, hắn đối với Vi Dực ngược lại cũng không giống như trước kia, có ý nghĩ bức thiết sẽ đánh bại hắn nữa.

Ở sâu trong nội tâm Tần Vô Song, lại hi vọng trong trận chiến này có thể lấy kết cục bất phân thắng bại mà kết thúc.

Hắn cũng không biết vì sao hắn lại có ý nghĩ đấy, nhưng hắn cũng lại không biết rằng, loại suy nghĩ này chính là sự trưởng thành một cách vô ý thức trên phương diện cảnh giới của hắn, là sự hoàn thiện bất ngờ.

Hắn lấy khí thế của hắc mã, có thể vọt tới cảnh giới như thế này, kỳ thực là đã thu được kết quả tốt nhất rồi. Lúc mà lại đánh bại cả Vi Dực, cố nhiên là khí thế xung thiên, thế nhưng đối với một kẻ mới như hắn, lại chưa nhất định đã là thắng lợi lâu dài.

Chỉ là, hắn lại phát hiện, cái ý nghĩ này của hắn lại không được Vi Dực thấu hiểu. Nhìn khẩu khí kia của Vi Dực hiển nhiên là vô cùng tức giận, chuẩn bị khí lực đè ép lại thương thế của mình, muốn cùng Tần Vô Song quyết một trận sống mái.

Nhưng mà, Tần Vô Song đang cảm thụ được cảm giác thoát thai hoán cốt, lúc này sao lại e ngại một trận chiến? Thiền Dực Đao của Vi Dực đổi sang tay trái. Đối với một cao thủ như hắn mà nói, tay trái dùng đao ít nhiều cũng có ảnh hưởng, nhưng tuyệt đối không phải là ảnh hưởng trí mạng, mặc dù tốc độ sẽ chậm một chút, nhưng có thể khắc phục được. Bởi vì, Vi Dực hắn căn bản không muốn tiếp tục cùng Tần Vô Song dây dưa nữa. Hắn quyết định, sử dụng ra bản lĩnh cuối cùng của hắn!

- Tần sư đệ, ta chỉ xuất một đao. Một đao này, nếu ngươi có thể chống lại, ta tự động từ bỏ, trận chiến này coi như ta thua. Nếu là đỡ không được, ngu huynh khuyên ngươi, không cần cố gắng cứng rắn đón đỡ. Bởi vì rất có khả năng khiến ngươi phải trả giá đắt.

Vi Dực chậm rãi mở miệng, khí thế toàn thân lại một lần nữa dâng cao, dung hợp Thiền Dực Đao trong tay hắn thành một chỉnh thể, một người một đao, dường như trong lúc đó đột nhiên đã hoàn thành một cái khế ước không gian thiên địa kỳ diệu, khí thế của người cũng là khí thế của đao, mà khí thế của đao, cũng là khí thế của người. Hai cái này đã dung hợp hoàn mỹ thành một chỉnh thể siêu nhiên.

Một đao này còn chưa xuất ra, khí thế đã nổi lên, khiến cho tất cả những kẻ đang xem dưới khán đài đều biến sắc, ẩn hiện một loại dự cảm bất lành.

- Vi Dực sư huynh hình như sắp vận dụng tuyệt kỹ!

- Ngoạn mục à, thực không nghĩ tới, tên Tần Vô Song này cư nhiên lại có thể chịu đựng được đến như vậy!

- Hừ hừ, tiếp tục chịu đựng thì cũng là lên tới cực đỉnh rồi. Một đao này của Vi Dực sư huynh nghe nói là tuyệt kỹ do chính Đại Điện chủ truyền cho, ẩn chứa bên trong nguyên lý thuộc tính công kích cơ bản của ngũ hành, thần diệu vô cùng. Lấy thực lực là Sơ Linh Võ Cảnh của Tần Vô Song khẳng định là không thể nào đỡ được đao này.

- Chậc chậc, cho dù thua, Tần Vô Song sau trận chiến này cũng đủ để nổi danh thiên hạ. Trong Đế quốc Đại La, làm gì có kẻ trẻ tuổi nào có thể giống như Tần Vô Song, lấy thế hắc mã, có thể làm trọng thương đến truyền nhân mạnh nhất của Tinh La Điện, khiến hắn phải sử dụng tuyệt kỹ cuối cùng?

Những kẻ đang xem dưới chiến đài, mỗi kẻ đều khí huyết cuồn cuộn. Nhất là vài tên Võ đồng đến từ Bách Việt Quốc, máu lại sôi sục, hận là không thể đem toàn bộ năng lượng của mình đem tập trung toàn bộ trên người Tần Vô Song, trợ giúp Tần Vô Song chiến thắng trận này.

Bọn họ rất hi vọng Tần Vô Song có thể thắng.

Nếu Tần Vô Song có thể đỡ một đao này, vậy không cần tranh luận, hắn sẽ trở thành ngôi sao sáng chói trong trận bài danh của các Đệ tử Trung tâm. Bất luận kẻ nào cũng không có cách nào có thể cướp được ánh hào quang của hắn, cũng không thể cướp đi ánh sáng rực rỡ chói lòa của hắn!

Tâm tình của Tần Vô Song hoàn toàn không bị bất cứ một nhân tố nào bên ngoài ảnh hưởng, tâm hắn như nước. Hắn rõ ràng hơn ai hết, một đao tiếp theo này, là một đao mạnh nhất của Vi Dực, khẳng định là thủ đoạn cuối cùng của hắn rồi.

Nhưng mà, Tần Vô Song cũng thật bình tĩnh, hắn cũng rõ ràng hơn ai hết. Mặc kệ đao này có nghịch thiên bao nhiêu, Tần Vô Song hắn căn bản không hề sợ. Bởi vì trong quá trình thân thể đang hồi phục nhanh chóng, Tần Vô Song rõ ràng cảm thấy có một luồng khí tức cực đại bên trong khí hải đang phun trào, phát sinh biến hóa nhanh chóng.

Loại biến hóa này vô cùng thần diệu, vô cùng huyền bí, giống như cảm giác thay da đổi thịt ở trong cái sơn động tại Đại Thương Sơn trước kia. Cảm giác sự tẩy lễ thần kỳ này lại một lần nữa trào dâng lên toàn thân.

Lần trước, Tần Vô Song tỉnh tỉnh mê mê, nhưng lúc này đây, hắn lại mẫn cảm nắm rõ vô cùng, đây là dấu hiệu của đột phá!

Hắn vạn lần không nghĩ tới, trong giờ khắc quan trọng mấu chốt cùng chiến đấu với Vi Dực sư huynh, trong cơ thể hắn thế nhưng lại xuất hiện điềm báo đột phá. Tuy rằng có dấu hiệu đột phá không có nghĩa là sẽ lập tức đột phá nhưng ít ra, Tiên Thiên Trung Linh Võ Cảnh này đã chạm được tới cánh cửa rồi. Nói cách khác, giá trị linh lực dự trữ trong cơ thể hắn đã đạt đến cảnh giới như tích nước tràn đầy rồi.

Cảnh giới như thế này, thực ra tương đương như hai chân đã đạp xuống rảnh giới giữa Trung Linh Võ Cảnh và Sơ Linh Võ Cảnh, một đầu bên này vẫn là Sơ Linh Võ Cảnh, còn một đầu bên kia, đã là Trung Linh Võ Cảnh rồi!

Một sự tự tin lớn mạnh từ trước tới giờ chưa từng có đang trào dâng trong lòng. Tần Vô Song đột nhiên cảm giác được, lực sát thương trong một kích vừa rồi của Vi Dực sư huynh vậy mà đã hoàn toàn được chữa khỏi! Vô cùng thần kỳ!

Trong đầu Tần Vô Song lại quay trở về hồi ức kỳ ngộ gặp được trước kia ở trong cái hang động trên Đại Thương Sơn. Không ngừng thông hiểu được sự việc, thể nghiệm được sự thần kỳ kia, lại một lần nữa trong giờ phút này được kiểm chứng, lần tẩy lễ thần kỳ kia chính là một sự kỳ ngộ vô cùng trọng đại.

- Vi Dực sư huynh, một đao này của ngươi thực xuất không được sao?

Bên trong nụ cười của Tần Vô Song không có bất kỳ một ác ý gì, có thì chỉ có sự thong dong không màng danh lợi, một sự trao đổi điềm tĩnh.

Hắn không muốn Vi Dực xuất đao này là bởi vì hắn đã không còn muốn cùng Vi Dực phân thắng bại nữa. Nói chính xác hơn, hắn không muốn khiến Vi Dực lúc này lại bị bại dưới tay hắn.

Nhưng sự hữu hảo của hắn, Vi Dực nghe tới, lại trở thành một loại biểu hiện nhát gan sợ sệt. Vi Dực trầm giọng nói:

- Tần sư đệ, một đao này, khí thế đã thành, mũi tên đã ở trên dây, không thể không bắn. Một đao này đi ra ngoài, chỉ có hai loại kết quả, ngươi tự mình lựa chọn!

Tần Vô Song không nói gì, chỉ là vẻ mặt an nhiên tự tại, mỉm cười nhẹ.

Vi Dực điềm nhiên nói:

- Kết quả thứ nhất, sự thể hiện cường thế của ngươi sẽ phải phơi thây dưới đao của ta. Loại kết quả thứ hai, ngươi thức thời xuống võ đài, tự nhận thua thì sẽ được bảo toàn tính mạng! Là sinh là tử, là sự lựa chọn cẩn thận trong suy nghĩ của ngươi. Tần sư đệ, ngu huynh xin khuyên ngươi một câu, đừng vì một phút vui vẻ nhất thời mà chậm trễ trong sự lựa chọn sống chết.

Trác Bất Đàn ở xa xa nghe được lặng lẽ thở dài, một đao mang theo ác niệm này của Vi Dực, ông ta chung quy cũng không có ra tay ngăn chặn. Trác Bất Đàn làm một kẻ đứng xem, hiển nhiên nghe ra trong giọng nói của Tần Vô Song có ý niệm muốn hòa hoãn, cũng nghe ra khẩu khí rộng lượng hữu hảo của hắn. Nhưng mà Vi Dực lại không thể lĩnh ngộ được điểm này.

Sự chênh lệch cảnh giới, trong một khắc đây đã rõ ràng xuất hiện.

Cao minh như Trác Bất Đàn sao mà nhìn không ra được sự biến hóa giống như Phượng Hoàng Niết Bàn của Tần Vô Song trong lúc này chứ? Há có thể nhìn không ra thương thế của Tần Vô Song lúc này, đang được khép lại bằng một tốc độ kinh người, trong chớp mắt, giống như sinh long hoạt hổ, hơn nữa lực chiến đấu rõ ràng lại tinh tiến không ít. Tất cả đều nằm trong nhãn pháp của Trác Bất Đàn, nhưng hắn tuyệt đối không đi bóc trần, cũng tuyệt đối không đi ngăn trở. Ở trong lòng hắn sớm đã nhìn thấu sự đấu tranh nội bộ trong Tinh La Điện.

Mà vẻ mặt của Truân Trung Trì cũng ngưng trọng, mặc dù lão thành như hắn, nhưng lúc này cũng không nhịn được tim đang đập thình thình trong ***g ngực, hắn cũng nhìn ra một đao tiếp theo của Vi Dực là đao đem toàn bộ sức lực dồn vào. Tần Vô Song này, là đệ tử quan môn mà hắn đã ký thác niềm hi vọng vô hạn, có thể chống đỡ được không?

Hắn rất muốn kêu ngừng trận đấu, bảo Tần Vô Song từ bỏ. Nhưng mà, khí thế trên Diễn võ đài đã thành, ngoại giới không được quấy nhiễu, đây là tổ huấn của Tinh La Điện.

- Vô Song à Vô Song, thời khắc sinh tử, hi vọng ngươi có thể đưa ra một sự lựa chọn đúng đắn.

Trong lòng Truân Trung Trì đã buông bỏ ý niệm thắng bại. Nếu có thể, hắn hi vọng Tần Vô Song sẽ lập tức từ bỏ. Chiến đấu đến bước này, nhất mạch của Thanh Vân Điện cũng đã không coi là thất bại rồi, cũng đã giống như sự dự liệu trước kia, thắng bại của trận này chỉ là chuyện nhỏ!

Đao thế hình thành, tay trái của Vi Dực nhẹ nhàng nâng lên, thân đao tản mát ra ánh sáng hào quang như ngọc, giống hệt như ánh nắng chiếu rọi, phát ra một trận ánh sáng chói mắt mà vô cùng sắc nhọn. Xuy! Một tiếng xé gió sắc nhọn vang lên.

Ánh sáng trên Thiền Dực Đao đột nhiên bùng phát mãnh liệt, dường như trong lúc đó, quang hoa của toàn bộ thái dương đều ngưng tụ lại trên thân Thiền Dực Đao. Ánh sáng nhoáng lên trong lúc đó, thế nhưng đã đem cả Diễn võ đài bao trùm lên một tầng bạch quang, tất cả những khoảng không mà tầm nhìn có thể nhìn được, đã đao khí thuần khiết mà bá đạo toàn bộ nhét chặt!

Trác Bất Đàn thở dài một tiếng. Một đao này, là một chiêu mà hắn đã truyền cho Vi Dực, Thiên Tuyệt Tam Đao, vận dụng lực tự nhiên, trực tiếp quán chú vào bên trong đao mang, mang theo công kích Kim thuộc tính, lực phá hoại vô cùng to lớn, có thể nói là thôn phệ cả thiên địa, không gì có thể địch nổi!

Nhìn một đao này của Vi Dực xuất ra, hắn liền biết sự lĩnh ngộ của Vi Dực đối với Thiên Tuyệt Tam Đao lại tiến thêm một bậc, không hổ danh thân phận Linh căn Tiên Thiên của hắn. Một đao này, mượn tinh hoa linh lực thái dương, hình thành nên thức thứ nhất Thiên Tuyệt Chi Đao.

Thanh âm như kim chúc nổ tung, chấn động cả hư không, mang theo khí thế không gì có thể địch nổi, hướng Tần Vô Song hùng dũng chém tới.

Một đao cực mạnh, khí thế chấn nhân, rốt cuộc dâng trào mà ra, mang theo khí thế sát ý lãnh liệt xé rách không gian, phảng phất khí tức của nó như muốn đem thân thể Tần Vô Song xé rách ra thành trăm mảnh nhỏ.

Một đao này vừa ra, dưới khán đài đã là một mảnh kinh hãi hoảng sợ, kẻ nào cũng cảm nhận thấy toàn thân bị một trận châm kim. Cách xa như vậy, dư chấn sản sinh từ công kích tự nhiên của Kim thuộc tính khiến cho bọn chúng không thể tránh khỏi phải lùi về sau mấy bước.

Mà giờ phút này, thiên địa cũng dường như trở nên u tối. Tất cả ánh sáng tựa hồ như đều bị một đao kia hấp thu hết, hoàn toàn phóng thích lên trên Diễn võ đài.

Các đệ tử Tinh La Điện đứng vây xem bên ngoài, trong tầm nhìn, chỉ có thể nhìn thấy một đạo quang mang không gì địch nổi đang chiếu rọi trên Diễn võ đài. Toàn bộ Diễn võ đài, ngoại trừ ánh đao, không còn thấy gì khác nữa.

Quá là chấn động, mọi người cũng đều hít một ngụm lãnh khí, ngay cả những kẻ đã bại dưới tay Tần Vô Song, lúc này cũng không thể không vô cùng bái phục. Một đao như vậy, đổi lại là bọn chúng thì sớm đã bị băm vằm thành trăm đoạn rồi.

Tần Vô Song giờ phút này, trên mặt phảng phất như núi cao sừng sững ngàn năm, phảng phất như mặt đất vạn năm không thay đổi, sừng sững bất động, nhưng bên trong cặp mắt của hắn rõ ràng bắn ra một đạo ánh sáng vô cùng tinh nhuệ, dưới hàng ngàn hàng vạn ánh đao, trong luồng ánh sáng vô hạn kia, thấy rõ một đao trí mạng kia, lộ số công kích nhìn thấy rất rõ ràng. Một đao này quả thực có thể nuốt thiên địa, chém giang hà. Nhưng mà, Tần Vô Song lúc này lại dường như rời khỏi tam giới, vượt qua ngũ hành. Bất luận một đao trảm thiên diệt địa này có mạnh mẽ đến thế nào thì bản thân hắn đều có thể siêu nhiên nằm ngoài sự công kích khủng bố kia vậy.

Đột nhiên, Tần Vô Song thân ảnh khẽ vặn vẹo một cái, toàn thân như phát ra một đoàn khí vụ, lập tức thân thể của hắn giống như một trận gió thổi, mơ hồ chợt lóe, lại mơ hồ biến mất trong không trung. Một đao tràn ngập khí thế lúc này mới chém xuống. Leng keng! Tiếng kim loại nổ tung vang lên tê minh, dường như không khí cũng bị chấn động cho tan nát. Nhưng bản thân Tần Vô Song đang đứng ngay dưới một đao này, lại biến mất vô tung vô ảnh. Người đâu rồi? Vi Dực ngẩn ngơ cả người. Một đao sở hướng vô địch này của hắn ngập trời mà đến, bản thân hắn cũng không thể đoán trước được uy lực của nó, cũng không có cách nào có thể nhìn rõ cục diện bên dưới. Thậm chí ngay cả việc Tần Vô Song làm cách nào mà biến đi, biến đi hướng nào hắn cũng mơ hồ chẳng biết! Người đi đâu rồi?

Liền vào lúc này, một thanh âm lạnh lùng, trong nháy mắt ánh sáng vừa thu liễm lại, đã vang lên bên phải của Vi Dực:

- Vi Dực sư huynh, một đao này quả thật rất bá đạo, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn có thế thôi sao?

Thanh âm này vừa ra, toàn thân Vi Dực như nhất thời chấn động, phảng phất như điện giật, ngây ra như phỗng. Sao có thể như thế được? Sao có thể như thế?

Một đao này, lúc đầu hắn nghĩ có hai loại khả năng, một là Tần Vô Song bị chém làm hai mảnh, hai là Tần Vô Song chủ động bỏ cuộc phóng xuống Diễn võ đài. Nhưng mà, thanh âm của Tần Vô Song lại lạnh nhạt như thế, hiển nhiên cùng với hai loại kết quả mà hắn tưởng tượng không có chút quan hệ gì. Như vậy, câu nói hào hùng lúc trước của hắn, đã quyết định kết quả của hắn trong trận chiến này, chung quy cũng kết thúc trong bi kịch. Hắn bại rồi!

Bạn đang đọc Khí Trùng Tinh Hà của Lê Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 201

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.